Ánh mắt của hắn lần lượt lướt qua tất cả trưởng lão nghị sự và các đệ tử chân

truyền, sau đó rơi vào trên người con trai Tề Thương của hắn.

Nhưng mà chỉ dừng lại có một giây đồng hồ.

Sắc mặt của đám người Từ Nguyên Xán và Lỗ Trọng vô cùng chua sót và ảm

đạm.

Một câu đơn giản này của Tề Nguyên Sinh đã khiến bọn họ hiểu được hết thảy.

Đúng vậy, bọn họ đã quên điện chủ của Bát Vân điện cũng không phải vật biểu

tượng.

Tề Thương có phe phái, đại đệ tử chân truyền có vây cánh, đám người đại

trưởng lão và Lỗ Trọng đều có môn nhân đệ tử cành lá đan xen.

Nhưng mà ở trong Bát Vân điện này lại có ai có thế lực có thể lớn hơn điện

chủ?

Bất kể là ở ngoài sáng hay là trong bóng tối đều không có.

Những hành động nhỏ nhặt mờ ám của Tề Thương ở Thanh Lan phủ vốn không

có khả năng giấu được hắn.

Từ lúc đánh Phi Tiên môn chỉ sợ cũng là vì nhằm vào vị trí điện chủ này rồi.

Đại đệ tử chân truyền muốn vào lúc Tề Thương sắp thành công thì đoạt lấy

cũng không thể gạt được hắn.

Người thợ săn giấu mình sâu nhất, vẫn luôn im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn hai làn

sóng người mưu đồ.

Trong mắt hắn, âm mưu quỷ kế của Tề Thương và đại đệ tử chân truyền này chỉ

là một trò xiếc nhỏ của bọn tiểu bối mà thôi.

Mà hiện tại, chiếc nhẫn không gian cuối cùng cũng rơi vào tay hắn.

Thành ca đứng tại chổ, nhất thời trợn mắt há hốc miệng, lại cảm thấy vô cùng

quái lạ.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Không phải đã nói ta chính là nhân vật chính sao?

Tại sao lại không có ai đến giết ta?

Tại sao nội bộ các ngươi lại đánh nhau?

Chỉ bởi vì chiếc nhẫn không gian đó?

Chiếc nhẫn với vài đan dược, linh thạch và quần áo?

Bát Vân điện nghèo như vậy sao?

Vì để có được một chiếc nhẫn trữ vật bình thường như vậy mà nội chiến không

ngừng, ngay cả hộ tông đại trận cũng đều xuất động, não cũng thiếu chút nữa

đánh ra đây?

Tông môn này có thể tồn tại hơn bốn vạn năm thật sự là kỳ tích!

Bây giờ bản thân không có việc gì làm đứng đơ như thế này, ngay cả diễn viên

phụ cũng đều không phải, chỉ có thể xem như làm nền, cũng không hề có người

đến quản hắn một chút như thế này làm hắn có chút khó xử.

Ba ba ba ba!

Trong một mảng yên tĩnh tiếng vỗ tay của đại hoàng tử Hạng Bạt vang lên nghe

có vẻ cực kỳ chói tai.

“Đại hoàng tử, đây là chuyện nội bộ của Bát Vân điện ta, vẫn mong điện hạ

không cần nhúng tay vào!”

Tề Nguyên Sinh mặt không biến sắc, chuyện này không có khả năng không

kinh động đến đại hoàng tử.

Chuyện này vốn nằm trong dự liệu của hắn.

“Chuyện nội bộ?”

Hạng Bạt bay tới trước mặt hắn, nhưng ánh sáng trong khóe mắt lại rơi về phía

Khương Thành.

“Sao ta lại nhớ rõ ngay từ đầu chiếc nhẫn không gian trên tay của ngươi là của

vị Khương chưởng môn kia nhỉ?”

“Ngươi có ý gì?”

Tới bước này, Tề Nguyên Sinh cũng biết không thể tiếp tục bảo trì mối quan hệ

ngoài mặt là tôn trọng với đại hoàng tử, giọng điệu tự nhiên cũng lạnh xuống.

Bảo vật trước mặt, mọi thứ đều là mây trôi.

“Ý của ta?”

Hạng Bạt giơ tay chỉ vào Khương Thành, giọng điệu cũng trở nên đầy phẫn nộ.

“Ta chỉ là không quen nhìn các ngươi đường đường là đại phái lại cướp đoạt và

bắt nạt một tiểu chưởng môn.”

Bị hắn chỉ tay như vậy, Thành ca có chút nâng cao được tinh thần.

Rốt cuộc cũng đến phiên ca lộ mặt sao?

Nhưng mà người anh em, ngươi nói ta thành một cái tiểu chưởng môn có phải

quá hạ thấp ta rồi không?

“Loại chuyện này ta không thấy thì thôi, đã nhìn thấy thì không thể xem như

chưa có gì phát sinh được!”

Lời hắn nói tuyên truyền giác ngộ, chính khí hào hùng.

Nếu là người lần đầu nhìn thấy chỉ sợ thật sự nghĩ hắn là đến chủ trì công đạo.

Nhưng mà những người ở đây đều không phải những tân đệ tử đặt chân vào giới

tu luyện, sao có thể bị vài câu nói hoa mỹ của hắn lừa chứ.

Tề Nguyên Sinh lại cười chế giễu.

“Hừ, Hạng Bạt, ngươi cũng muốn cướp nhẫn không gian thì nói rõ ra, cần gì

phải dùng đến loại lí do đường hoàng chính đáng này?

Xem hắn là trẻ con lên ba sao?

Muốn cướp còn muốn tìm một lí do cao thượng, làm kỹ nữ còn muốn được lập

đền thờ.

“Xem ra ngươi là không muốn giao ra?”

Hạng Bạt nói xong câu này, bốn hộ vệ dưới trướng của hắn là Thiên Mệnh cảnh

cũng đã chia làm tứ phía, phong tỏa đường lui của Tề Nguyên Sinh.

Mà bên phía Bát Vân điện, các đại trưởng lão vẫn đang do dự.

Không phải bọn họ không muốn hỗ trợ Tề Nguyên Sinh mà là do thực lực của

kẻ địch quá mạnh.

Trong số bốn gã hộ vệ dưới trướng của đại hoảng tử, kẻ yếu nhất là Thiên Mệnh

cửu trọng cũng đã mạnh hơn bất kỳ người nào ở đây.

Nếu thật sự xé rách mặt mà đánh nhau, hậu quả thật không dám tưởng tượng

đến.

“Ngươi dường như đã quên, nơi này là Bát Vân điện.”

Tề Nguyên Sinh cúi đầu cười, trên lòng bàn tay hắn nổi lên một khối tinh thể

trong suốt đang chậm rãi xoay tròn, chính là trung tâm khống chế của hộ tông

đại trận.

Chỉ cần hắn phát động hộ tông đại trận, vậy thì….

Đám người đại hoàng tử vẫn đúng là lành ít dữ nhiều, dù sao bọn họ có mạnh cỡ

nào thì cũng chỉ là Thiên Mệnh cảnh.

“Tề Nguyên Sinh, ngươi dám phát động thử xem!”

Giọng điệu của Hạng Bạt đột nhiên chuyển đổi, đây thật ra chính là nguyên

nhân hắn không có hạ lệnh cho bốn gã hộ vệ kia động thủ ngay lập tức.

Nơi này là Bát Vân điện, lợi thế sân nhà của Tề Nguyên Sinh là quá lớn.

Nếu như biết tin tức của chiếc nhẫn không gian sớm một chút để hắn có nhiều

thời gian chuẩn bị hơn thì vẫn còn cơ hội.

Nhưng lúc hắn nhận được tin tức thì đã quá muộn, hiện tại chỉ có thể lấy thế

bức người.

“Tề Nguyên Sinh, ngươi nên biết hoàng triều Càn Tinh của ta có Đạo Cung tôn

giả tọa trấn!”

“Trừ khi trong nhẫn không gian kia có tuyệt thế bảo vật vượt qua linh khí cửu

giai, nếu không giao nó ra đây mới là lựa chọn sáng suốt nhất.”

Linh phù cửu giai tương đương với một kích dùng toàn lực của Đạo Cung cảnh,

nhưng chung quy vẫn là kém hơn so với cao thủ Đạo Cung cảnh thật sự.

“Hạng Bạt, ngươi thật sự cho rằng ta không dám?”

Trước mặt Tề Nguyên Sinh chỉ có hai sự lựa chọn.

Giao ra nhẫn không gian.

Hoặc là sử dụng đại trận giết sạch toàn bộ đám người đại hoàng tử.

Đương nhiên, hắn không muốn giao ra nhẫn không gian.

Nhưng phương án thứ hai có một lỗ hổng lớn là có quá nhiều người ở đây.

Trừ khi hắn diệt khẩu toàn bộ người ở đây, nếu không tin tức này sớm hay

muộn đều sẽ bị truyền đến hoàng triều Càn Tinh, đến lúc đó Đạo Cung cảnh ra

tay….

Nếu như trong nhẫn không gian có bảo vật linh khí siêu việt, vậy thì hắn có thể

không từ bất cứ giá nào để giữ lại nó!

Ngay cả từ bỏ cơ nghiệp Bát Vân điện này cũng không có gì để hối tiếc!

Trong lúc giằng co, hắn tràn đầy chờ mong vội vàng dùng linh lực giải trừ cấm

chế của nhẫn không gian, kiểm tra bảo vật ở trong nhẫn.

Và ngay sau đó, vẻ mặt của hắn trở nên cực kỳ đặc sắc.

Có kinh ngạc, có không tin, có mờ mịt, có si ngốc,….

Nhân sinh thay đổi quá nhanh quả thật rất kích thích, hắn cảm thấy cả đời cũng

chưa bao giờ trải qua những thay đổi cảm xúc mãnh liệt như vậy.

Trong nhẫn không gian có một trăm ngàn linh thạch thượng phẩm cộng thêm

năm mươi lọ đan dược ngũ phẩm, còn có mấy bộ quần áo.

Không có linh phù cửu giai, cũng không có linh khí cửu giai, càng không có

trân bảo quý hiếm chói lọi nào khác.

Mấy thứ đồ nhỏ nhoi này còn chưa đến một phần trăm hắn cất giữ.

Hắn vừa rồi vì mấy thứ đồ nhỏ nhoi này mà vận dụng đại trận, ngồi nhìn con

trai bị chặt đứt cánh tay, phát động đại trận thủ tiêu đệ tử chân truyền đứng đầu

bản môn, còn trở mặt với đại hoàng tử?

Hắn đột nhiên nhìn về Khương Thành ở phía xa, ánh mắt như lửa địa ngục

mang theo sự nổi điên không thể ức chế được!

Trúng kế rồi!

Tiểu tử “âm hiểm xảo trá” này dùng một cái nhẫn không gian giả dụ hắn mắc

câu, đùa giỡn tất cả mọi người đến mức xoay vòng vòng.

Một cái nhẫn không gian giả đã làm hại nội bộ Bát Vân điện tự chém giết lẫn

nhau, thật sự là rất ác độc!

“Tiểu tặc đáng chém ngàn đao!”

Thành ca cảm nhận được lửa giận trong ánh mắt kia có thể hòa tan được cả

nham thạch, hắn cảm thấy mình thật vô tội.

Có lầm hay không đại lão? Ngươi cướp nhẫn không gian của ta, còn nhìn ta

giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha?

Quá không nói lí lẽ rồi?

Bản thân ta còn chưa có làm gì đâu.

“Tề Nguyên Sinh, ta khuyên ngươi cân nhắc kĩ càng….”

Hạng Bạt vẫn chưa biết trong nhẫn không có bảo vật đâu, hắn còn đang suy

nghĩ lấy thế bức người.

Bởi vì không chắc liệu Tề Nguyên Sinh có mở ra đại trận giết sạch toàn bộ

người ở đây hay không, cho nên chỉ có thể lấy uy danh Đạo Cung cảnh đến áp

chế.

“Ha….”

Tề Nguyên Sinh bỗng nhiên giống như già đi mấy trăm tuổi.

“Nếu ngươi đã muốn có, vậy thì cầm lấy đi.”

Dưới ánh nhìn hoặc là kinh ngạc hoặc là ghen tị hoặc là háo hức của tất cả mọi

người ở đây, hắn ném chiếc nhẫn không gian qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play