Trong khoảng khắc ngắn ngủi, mười mấy người đều bị đánh gục hết.
Mặc dù tầng này không có tâm quy tắc, Chuẩn đế không thể sử dụng sức mạnh
ngoại giới nào, nhưng mà vẫn có quy luật thiên đạo tuần hoàn cơ bản.
Không giống tầng thứ bảy, nơi của Ảnh tộc, ngay cả quy tắc tử cũng không có.
Mà ở tầng thứ nhất này là có thể giết chết người.
Thành Ca không giết chết chủ yếu là cân nhắc đến sau này còn muốn đi
thần điện nhà người ta học Huyền pháp, không cần phải làm quá đẫm máu.
Mặc dù bị đánh cho mặt mũi bầm dập, người nào cũng khó có thể động đậy
nhưng mồm miệng đám đệ tử thần điện này cũng không nhàn rỗi.
“Tà ma, ngươi sẽ không được chết tử tế!”
“Xâm phạm vào biên giới của Bạch Huyền tộc ta thì sớm muộn gì cũng sẽ bị
giết!”
Vốn còn muốn mắng khó nghe thêm một chút, nhưng nhìn thấy Thành Ca quơ
quơ kiếm trong tay thì ngay lập tức lại chân thực đứng dậy
Không cầu xin tha thứ nhưng cũng không dám quá chọc giận hắn nữa.
Vài nữ đệ tử lại lật đật che nửa người trên lại, chỉ sợ hắn sẽ làm việc gì đó
không chịu nổi.
Thành Ca nhìn một chút xuyên qua kích cỡ kẽ ngón tay và Huyền giáp chạm
rỗng của bọn họ sau đó bĩu môi.
“Các ngươi coi ca là loại người gì?”
“Chỉ là bánh bao đậu nhỏ, ta còn không đến nỗi bụng đối vơ quàng.”
Cái, cái gì?
Bánh bao đậu nhỏ?
Mấy nữ đệ tử ngay lập tức không còn sợ hãi, ngược lại cảm thấy bản thân chịu
phải nỗi làm nhục lớn nhất trong cuộc đời này.
Nhao nhao buông hai tay ưỡn ngực, trừng lớn hai mắt tràn đầy lửa giận nhìn
hắn.
“Tà ma, ngươi có ý gì hả?”
“Cái gì gọi là bánh bao đậu nhỏ?”
“Ngươi xem thường người sao? ”
“Không có gì.”
Thành Ca nhún vai một cái: “Ca không có hứng thú với trẻ con, các ngươi rất an
toàn, yên tâm đi.”
Trẻ con?
Sức sát thương của câu nói này càng lớn!
Ngay khi mấy nữ đệ tử tức giận muốn phản bác thì cô gái cầm đầu kia lại quát
bảo bọn họ ngưng lại.
“Đủ rồi!”
“Tà ma, năng lực của bọn ta không bằng người, ngươi muốn giết thì cứ giết!”
“Không cần làm nhục bọn ta ở chỗ này.”
Lông mi thật dài của nàng rũ xuống, nhắm hai mắt lại, ngẩng chiếc cằm trắng
nõn lên, dáng vẻ kiên trung không khuất phục đưa cổ đợi giết.
“Mọi người đừng sợ!”
“Chúng ta chết để bảo vệ cho Bạch Huyền tộc, chết rất có ý nghĩa!”
“Thần điện sẽ ghi nhớ sự hy sinh của chúng ta…”
Những lời nói này của nàng làm vẻ mặt của những người khác cũng trở nên đau
buồn.
“Đúng vậy, tà ma, ngươi muốn giết thì cứ giết!”
“Bọn ta coi thường cái chết!”
Sau đó, Thành Ca đều lột toàn bộ áo giáp nhẹ chạm rỗng trên cơ thể mười mấy
người này xuống.
Trên cơ thể mỗi người chỉ còn lại đồ lót.
Làm cho Thương Linh trong chỗ bí mật cũng không nhịn được chế nhạo:
“Phong cách cơ hội này của ngươi khi nào mới có thể đổi vậy? Những Huyền
giáp này có ích lợi gì với ngươi chứ?”
Thành Ca cẩn thận nghĩ cũng phải, ta cần những khôi giáp hào nhoáng bên
ngoài này để làm gì?
Sức chống đỡ của Thủy Nguyên Long Cốt kia của hắn cũng vượt qua Tiên giáp
Cửu giai rồi, hơn nữa những Huyền giáp này đòi hỏi sử dụng sức mạnh Huyền
thúc giục nữa.
Nhưng mà cũng lột quá nhiều rồi…
Hắn vò đầu một cái, miễn cưỡng tìm một lý do: “Không dễ dàng gì mới đến một
nơi mới, cũng phải làm chút đồ kỷ niệm chứ!”
“Ngươi đúng thật là cực phẩm!”
Thương Long nữ đế cũng tỏ ra bản thân mình rất khinh bỉ người này chứ đừng
nhắc đến mười mấy đệ tử thần điện kia.
Mấy nữ đệ tử đều sợ bật khóc.
Bây giờ bọn họ không sợ bị giết, chỉ sợ trước khi chết bị làm nhục.
Mà các nam đệ tử đều nhao nhao chặn trước mặt nữ đệ tử cầm đầu kia, giống
như là muốn dùng cơ thể để đỡ kiếm cho nàng.
“Tà, tà ma, ngươi muốn làm cái gì?”
“Thực lực ngươi mạnh như vậy, vậy mà lại bỉ ổi như vậy, quả là làm cho người
ta khinh thường!”
“Có cái gì cứ nhằm vào ta, không được động đến Lâm tỷ của bọn ta!”
Thành Ca không nói nên lời lắc đầu một cái, bản thân cũng không phải là nhân
vật phản diện biến thái gì.
Nhưng mà, để có được tin tức của Lam Đề, hắn cảm thấy tốt hơn hết là tự mình
đóng vai nhân vật này.
“Hừ hừ hừ, bây giờ biết sợ rồi?”
“Tốt nhất là các ngươi thành thật phối hợp với ta trả lời một vài câu hỏi. ”
“Nếu không thì…”
Hắn cố ý cười một cách tàn nhẫn, nhìn cô gái được gọi là Lâm tỷ ở giữa một
cách đầy ẩn ý.
“Ngươi muốn hỏi cái gì?”
“Nếu như muốn dò hỏi bí mật của tộc ta thì ta xin khuyên ngươi bỏ ý nghĩ đó
đi, cho dù thế nào thì bọn ta cũng sẽ không tiết lộ!”
“Các ngươi đã từng nghe nói tới Lam Đề chưa?”
Nghe thấy hắn hỏi lại vấn đề này thì lần này mọi người cuối cùng cũng suy nghĩ
một chút.
Sau đó nhao nhao lắc đầu.
“Không!”
“Vậy thì tầng đầu tiên này còn có Tiên nhân khác không?”
“Có!”
“Bọn họ ở đâu?”
Cô gái cầm đầu kia hừ lạnh một tiếng: “Đều là chuột nhắt qua đường không
thấy được ánh sáng, ẩn náu kỹ như vậy bọn ta làm sao biết dược?”
Thành Ca lặng lẽ sử dụng Độc Tâm thuật đọc suy nghĩ của nàng.
Ngoài một đống ý nghĩ mắng mỏ bản thân ra, còn lại thì quả thật không có tung
tích của Lam Đề và những Tiên nhân khác.
Hắn có chút thất vọng, đoán chừng thân phận của đám người này còn chưa đủ
cao, không có cách nào biết được bí mật cổ xưa.
Hắn chỉ có thể một chút thực tế.
“Vậy làm thế nào để vào thần điện kia?”
“Ngươi hỏi cái này làm gì?” Cô gái đứng đầu được gọi là Lâm tỷ ngay lập tức
cảnh giác.
“Hử?”
Thành Ca lại không biết xấu để lộ ra ánh mắt uy hiếp của hình tượng tà ma, vì
vậy mấy nam đệ tử bên cạnh vội vàng nói ra đến nơi đến chốn.
“Ba năm thần điện sẽ tuyển hộ vệ một lần, đến lúc đó sẽ có một loạt các cuộc
kiểm tra, những người có tài năng xuất sắc mới được chọn.”
“Có những cuộc đánh giá nào?”
“Cảnh giới của Huyền phách, phẩm chất, còn có sự hiểu biết và sức mạnh…”
Thành Ca vừa nghe thấy cái này cũng không khác gì cuộc đánh giá nhập môn
của một số tông môn khác.
Chỉ là người ta chỉ tuyển người của Bạch Huyền tộc.
Sau khi hỏi xong, hắn nghênh ngang mà đi thẳng, chạy đến thôn gần nhất của
Bạch Huyền tộc.
“Tới Tụ Phách Trì làm Huyền phách trước, nhập môn rồi hẵng nói.”
Thương Linh cố ý chế nhạo nói: “Ngươi có tự tin như vậy, nhất định có thể lĩnh
ngộ ra Huyền phách vậy ư?”
“Dựa vào tố chất của ta, điều ngươi nên hỏi là ta có thể lĩnh ngộ ra loại phẩm
chất cao nhất không?”
Trước khi đến gần một cái thôn cực lớn thì đột nhiên hắn dừng lại một lần nữa.
Sau đó lấy bộ Huyền giáp vừa mới tước đoạt được lúc nãy tự mặc vào.
Thương Linh nhìn một cái, hắn vậy mà lại mặc chiếc áo giáp nhẹ màu xanh
ngọc bích mà cô gái cầm đầu kia mặc.
“Ngươi lại muốn làm gì vậy?”
“Ta như thế này xông vào, chưa biết chừng lại bị làm tà ma gì đó, mặc bộ này
thì không giống nữa.”
Thương Linh không nói nên lời: “Ta biết.. ta là đang hỏi vì sao ngươi phải mặc
đồ nữ?”
Thành Ca không chút nghĩ ngợi nói: “Vừa nhìn đã biết địa vị của nàng cao nhất
trong đám người đó, dựa vào thân phận của ta thì đương nhiên phải mặc bộ có
thể diện nhất.”
Trong chốc lát Thương Linh lại không tìm được lý do để phản bác lại hắn.
Bản thân bộ Huyền giáp màu xanh ngọc bích này cũng có tính co dãn hoàn mỹ,
sau khi Thành Ca mặc vào thì vô cùng vừa vặn.
Cùng một Huyền giáp, mặc trên người cô gái lúc trước là tư thế hiên ngang.
Mặc ở trên người hắn lại có thêm một chút võ dũng kiên nghị.
Ca này biến gương ra soi một cái, sau đó không nhịn được cất tiếng khen ngợi:
“Ôi, khí chất của ca đúng thật là đến chỗ nào thì cũng đều là nổi bật nhất.”
Sau đó, hắn lại vuốt ở trán một cái, biến cho mình một ấn ký hoa văn màu trắng
giống hệt với cô gái lúc nãy.
Lúc này mới lắc người một cái, đáp vào trong bộ tộc phía dưới.
Một lúc sau, bộ tộc này ầm ĩ lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT