Sau khi Tiên nhân dùng hết sạch Tiên lực trong cơ thể thì sẽ rất khó để thi triển

ra các loại Tiên pháp võ kỹ.

Mà thế giới này, Tiên hồn lại không thể nào rời khỏi cơ thể để thi triển sức

mạnh.

Lúc này thứ bọn họ còn dư lại, chỉ là một cơ thể đã tu luyện nhiều năm.

Dưới tình huống này bọn họ gặp lại đông đảo dân bản địa thì sẽ lộ ra việc không

đủ năng lực.

Lúc ở Tiên giới bọn họ sẽ không gặp phải hoàn cảnh khó khăn như thế này.

Dù sao thì khắp nơi cũng tràn đầy Tiên Nguyên Chi Khí dày đặc, cho dù là

dùng hết sạch Tiên lực trong cơ thể thì cũng có thể tu luyện trở lại bằng cách

ngồi thiền.

Hơn nữa thì cũng không khó để tìm Tiên đan, Tiên dược hay Tiên thảo ở Tiên

giới.

Nhưng ở đây thì Thiên tài địa bảo cũng là dùng để hỗ trợ tu luyện Huyền lực.

Muốn trở về Tiên giới lại không thể về được nữa.

Mà lúc này lại có thêm một tin tức làm người ta tuyệt vọng, mấy tầng phía trên

của Khư giới này còn có dân bản địa mạnh hơn.

Tương đương với Tiên vương Chuẩn đế phi thăng hàng loạt tầng lên Tiên giới.

Cho dù bọn họ có thể đánh bại dân bản địa tầng này thì dường như cũng không

có ý nghĩa gì.

Sau khi dùng hết Tiên đan mang theo trong người, các Tiên nhân buộc phải trốn

vào trong rừng hoang núi sâu.

Để bảo vệ bản thân, bọn họ cũng bắt đầu tu luyện Huyền lực, nhưng mà loại sức

mạnh này cũng không phải là ai cũng có thể tu luyện được.

Ví dụ như là Tà Dương Ma đế, khi nói đến căn cốt thiên phú của vị Ma tổ đứng

đầu này thì chắc chắn cũng là hàng nhất đẳng.

Thế mà hết lần này đến lần khác hắn không vào nổi cửa của Huyền lực.

Mà ngược lại thì có mấy vị Kim Tiên và Tiên tôn xuống đây lại có thể thuận lợi

tu luyện Huyền lực.

Nhưng người đã tu luyện được Huyền lực thì cuối cùng đều đi ra ngoài.

Hoặc là tiếp tục đánh nhau với thổ dân, hoặc là che giấu thân phận thâm nhập

vào trong đó.

Mà những người ở lại này thì cũng chỉ có thể tiếp tục ở lại đây sống một cách

miễn cưỡng.

Đây chính là nguyên nhân mà bọn chào đón Khương Thành như vậy.

Một mặt là ở đây quá ít người, gặp phải người quen đến từ Tiên giới thì khó

tránh khỏi giống như gặp được đồng hương.

Mặt khác, nhiều người thì nhiều sức mạnh, sưởi ấm cho nhau.

Còn Tà Dương Ma đế cũng đủ dũng mãnh, lại gắng gượng ở thế giới tràn đầy

Huyền lực này xây dựng một thế giới nhỏ có Tiên lực yếu ớt.

Không chỉ để cho mọi người có thể tiếp tục sinh tồn, hơn nữa còn có thể ngăn

cản được kẻ thù bên ngoài.

Thành Ca cũng không kìm được bắt đầu xúc động: “Vậy mà còn có một Khư

giới như thế này, thật là kỳ diệu!”

Cho dù là Hạ giới vạn vực hay là lục giới kia của Thượng Tiên giới, tuy rằng hệ

thống tu luyện của mỗi cái không giống nhau nhưng dù sao cũng đều dùng Tiên

lực, sử dụng lực quy tắc y hệt nhau.

Mà ở đây lại khác hoàn toàn.

Lông mày dài trắng xám của Tà Dương Ma đế khẽ rung lên, chậm rãi nói: “Lão

phu đã suy nghĩ nhiều năm, cuối cùng đoán Khư giới này chính là mặt trái của

Tiên giới.”

“Mặt trái?”

“Đúng vậy, bất cứ sự tồn tại nào cũng có hai mặt chính phản, Khư giới chính là

một mặt khác của Tiên giới.”

“Tiên nhân tu Tiên lực, bọn họ tu Huyền lực.”

“Tiên nhân tu quy tắc, bọn họ hoàn toàn không tu quy tắc.”

“Tiên nhân coi trọng nối liền thế giới bên ngoài, mà bọn họ thì vứt bỏ thế giới

bên ngoài, chuyên tâm đánh bóng thế giới bên trong cơ thể.”

“Tất cả những thứ này hoàn toàn đều là hai mặt tương phản rõ ràng!”

Hắn thở dài một cái, trong mắt hiện lên vẻ ân hận: “Chỉ là lúc trước bọn ta

không biết mà thôi, sớm đã biết như vậy rồi cũng không nên đánh sập Khư

giới…”

Thành Ca xấu xa liếc hắn một cái, nhìn dáng vẻ ông già này cũng là một trong

những người đứng đầu chỉ đạo phong tỏa Hạ giới năm đó.

“Những bóng đen lúc vào thì sao? Đó lại là cái gì?”

Hắn vừa hỏi thì biểu cảm của tất cả mọi người đều lộ ra vẻ nghĩ lại trong lòng

còn sợ hãi.

Tà Dương Ma đế nói: “Đó là Ảnh tộc, bọn chúng là kẻ thù không đội trời chung

với dân bản địa của Khư giới.”

“Ảnh tộc? Của Linh giới sao?”

Thành Ca nhớ rằng Linh giới có tộc quần tu luyện quy tắc ảnh.

“Không, Ảnh tộc đáng sợ hơn nhiều so với Linh giới kia. Bọn chúng coi thường

tất cả các quy tắc, gần như không có cách nào có thể bị tiêu diệt, lại còn có thể

bám vào rồi khống chế các sinh linh khác.”

“Khi tiên nhân ban đầu đến đây, bảy tám phần đều bắt đầu ở tầng của Ảnh tộc

đó.”

“Những người bọn ta sống sót rơi xuống tầng cuối của Khư giới cũng coi như là

may mắn.”

“Thì ra là như vậy…”

Sau khi nghe thấy hắn giới thiệu,Thành Ca đã hạ quyết tâm phải đi ra bên ngoài

tu luyện Huyền giới kia.

Hắn cũng không muốn ở đây lăn lộn qua ngày.

Mà lúc này có người hỏi: “Đạo hữu, chắc trên người ngươi có ít đan dược nhỉ?”

Ngay sau khi lười này phát ra thì mọi người nhao nhao lộ ra ánh mắt vô cùng

mong đợi, thậm chí có một số người suýt chút nữa cũng chảy cả nước dãi.

Không còn cách nào, đều là người mấy chục triệu năm, hơn trăm triệu năm đã

không sử dụng Tiên đan rồi.

Thành Ca thấy bọn họ cũng không dễ dàng gì, hơn nữa lúc nãy chào đón mình

nồng nhiệt như vậy cũng xem như là một lòng hiếu khách, dù sao thì cũng phải

có chút quà đáp lễ.

Vì vậy móc mấy trăm lọ Tiên đan Thất phẩm ra rồi phát xuống.

Khi lô Tiên đan xuất hiện thì ánh mắt của mọi người đều thẳng tắp.

“Khương đạo hữu thật hào phóng!”

“Cảm ơn Khương đạo hữu tặng đan!”

“Ô ô ô, cuối cùng lại được nhìn thấy Tiên đan quen thuộc rồi!”

“Dư vị biết bao nhiêu lần trong giấc mơ…”

Ngay cả Tà Dương Ma đế, hai tay cầm một lọ Tiên đan cũng run rẩy, kích động

đến nỗi phấn khích.

Tiên đan Thất phẩm, nếu đổi thành hắn lúc trước chỉ e là cũng không thèm

dùng.

Nhưng bây giờ lại giống như là thứ quý giá nhất mà hắn từng thấy.

Hắn lấy một viên Tiên đan ra, nhắm mắt lại cẩn thận ngửi, vậy mà lại không nỡ

nuốt xuống bụng.

Thành Ca âm thầm thở dài một cái, dù sao mình cũng không thể rơi vào bước

đường này.

Nhất định phải tu luyện được cái Huyền lực gì đó.

Nghĩ tới đây, hắn chậm rãi đứng dậy chắp tay với mọi người: “Các vị, ta nên rời

khỏi rồi!”

“Cái gì?”

“Khương đạo hữu phải rời đi?”

“Không định ở lại với bọn ta sao?”

“Bên ngoài cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa Huyền lực kia rất khó nhập môn, nếu

như thân phận của ngươi bị lộ thì còn bị tu sĩ địa phương vây giết.”

“Khương đạo hữu, hãy ở lại đây đi!”

“Bỏ đi, mỗi người có một chí hướng riêng…”

Tà Dương Ma đế thấy hắn đã quyết tâm nên khoát tay ra hiệu cho mọi người

đừng tiếp tục khuyên nữa.

“Khương đạo hữu, ân huệ ngươi tặng đan ngày hôm nay, lão phu nhất định sẽ

ghi nhớ trong lòng.”

“Ta biết ngươi không đi ra thử một lần chắc chắn sẽ không cam lòng.”

“Nếu như ngày sau ngươi muốn quay lại thì cổng chính nơi này vẫn sẽ rộng mở

vì ngươi!”

Thành Ca gật đầu một cái, đang muốn rời đi thì lúc này mới nhớ tới việc lớn

nhất của chuyến đi này!

“Đúng rồi, ta muốn hỏi các ngươi về một người.”

“Các ngươi từng gặp Lam Đề chưa?”

“Lam Đề?”

Trong mắt Tà Dương Ma đế thoáng qua một luồng ánh sáng mờ mịt.

Ngược lại trong đám Tiên nhân đó đột nhiên có người đứng dậy: “Lam Đề kia

mà Khương đạo hữu hỏi có phải là một Nữ ma tu luyện quy tắc vu?”

“Đúng vậy!”

Thành Ca vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cuối cùng cũng nghe thấy tin tức của

em gái này rồi.

Hắn vội vàng lao đến trước mặt Tiên vương này hỏi liên tục: “Ngươi gặp nàng

khi nào? Bây giờ nàng có khỏe không? Nàng đang ở đâu?”

“Điều này…”

Tiên vương kia nhớ lại: “Khoảng chín mươi triệu năm trước, lúc đó tu vi nàng

là Ma vương nhị phẩm cũng là lần đầu tiên rơi xuống đây.”

“Sau đó thì sao?”

“Lúc đó bọn ta cũng muốn đưa nàng tới đây nhưng nàng từ chối, sau đó cũng

không có tin tức gì của nàng nữa…”

Tiên vương kia đột nhiên vỗ ót một cái rồi kêu lên: “Ta nhớ lại rồi, lúc đó

sau khi nàng gặp ta thì cũng hỏi ta có từng gặp một người tên là Khương Thành

chưa!”

Nghe thấy câu nói này, Thành Ca thật sự có nhiều cảm xúc đan xen.

Sở dĩ Lam Đề đi vào Khư động không phải là do không nghe ngóng được mình

ở trên Thượng Tiên giới cho nên mới tới đây tìm chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play