Tề Thương Lỗ Trọng này một nhóm chỉ có 13 người, nhưng thực lực thấp nhất

là Linh Đài ngũ trọng.

Bọn họ đều là tâm phúc tinh anh của Tề Thương ở Bát Vân điện, cùng trà trộn

vào nội bộ Phi Tiên môn.

Bởi vì trước kỳ thi khảo hạch nhập môn đã để lộ mặt, cho nên lần này Tề

Thương còn đặc biệt đeo linh khí thay đổi dung mạo.

Mặt khác, đã khôi phục tu vi Linh Đài bát trọng

Xem ra, khác biệt như vậy, Khương Thành không có khả năng nhận ra mình

đâu.

“Khương chưởng môn!”

“Ngươi đây là muốn đi đâu vậy?”

“Bên ngoài rất nguy hiểm, có rất nhiều môn phái muốn vây bắt ngươi!”

Ngoài miệng thì nhiệt tình vô cùng, tưởng như đến giúp đỡ, nhưng thực tế là

đám người Tề Thương cùng Lỗ Trọng vô cùng giả tạo.

Không phải chứ, tên này lẽ nào định một người đối phó với bảy đại tông môn?

Chẳng lẽ Tam Nhãn Hổ cũng tới theo?

Cả hàng người nghi thần nghi quỷ, vội vàng thả ra thần thức tra xét tứ bề,

nhưng Lỗ Trọng cũng phát hiện chung quanh không có vật còn sống thứ hai.

“Các ngươi là ai?”

Khương Thành hãm tốc, ngừng lại.

Tề Thương có nằm mơ cũng không nghĩ đến, bản thân vừa nhìn một cái đã bị

nhận ra.

Đột nhiên xuất hiện một đám người xa lạ như vậy, Thành ca theo thói quen mở

kỹ năng nhìn rõ mọi vật.

Kỹ năng nhìn rõ mọi vật này, sẽ làm thiên tài địa bảo tới chấm điểm tu sĩ, kỹ

năng này thể hiện trước mắt trạng thái chân thật của tu sĩ vừa xem hiểu ngay.

Tề Thương được chấm 7500 điểm, đây là bởi vì hắn đạt tới Linh Đài Bát Trọng

rồi.

Nếu là Tụ Nguyên cảnh, có lẽ sẽ không đến 1000.

Từ phương diện này xem ra, thiên phú của hắn so Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh

thấp hơn nhiều.

Trên người hắn mang linh linh kiến giáp, bao gồm cả linh khí hoán đổi dung

mạo dùng trên đầu kia nữa, toàn bộ đều bị kỹ năng nhìn rõ mọi vật có thể đánh

dấu ra được.

Hơn nữa, cũng ghi rõ là có thể đổi được bao nhiêu điểm.

Tiểu tử này giàu ghê nhỉ, trên người cư nhiên có hai linh khí thất giai, một linh

khí lục giai.

Một linh khí thất giai có thể trực tiếp đổi 10000 điểm rồi!

Trong cái nhẫn của hắn có lẽ còn có biết bao nhiêu thứ?

Thành ca thiếu chút nữa là chảy cả nước miếng, ngẫm lại sau khi hệ thống thăng

cấp, rút thăm trúng thưởng tam gai cũng vừa mở rồi, nhưng đến giờ rút thăm

trúng thưởng cấp 2 mình cũng chưa làm qua.

Là vì hắn nghèo đó, tiêu không đủ xài, một chữ thảm sao cho vừa.

“Ồ, bọn ta là người của Bát Vân điện, ta là thiếu chủ của Bát Vân điện, Tề

Thương!”

Tề Thương còn tưởng rằng Khương Thành không biết bản thân mình là ai, giả

mô giả dạng tự đại giới thiệu.

Nào biết Thành ca đang thầm phỉ nhổ.

Huynh đài à, ngươi lần trước ngụy trang thành Vân Thương, đây là chỉ đổi họ

không đổi tên sao?

Thật không chuyên nghiệp gì cả?

Đối với Bát Vân điện, Khương Thành cũng có chút nghe qua, nhưng không

quen thuộc.

“Ồ, hóa ra là các ngươi, ta giúp gì được không? Cũng tới tấn công ta sao?”

Mau nói là các ngươi tới tấn công ta đi, sau đó nhe nanh ra, giống như nhân vật

phản diện cười ác độc lên rồi vây lại giết chết ta!

Nói thật, Tề Thương thật sự động sát ý rồi.

Hiện tại Khương Thành một mình chạy ra, tiêu diệt hắn, vậy Phi Tiên môn sẽ

trực tiếp vô chủ rồi.

Như vậy kế hoạch tu hú chiếm tổ sẽ trở nên càng đơn giản thuận lợi.

Vì thế, hắn còn âm thầm truyền âm dò hỏi ý kiến Lỗ Trọng.

“Hay là, thừa dịp hắn đơn lẻ tiêu diệt hắn?”

“Không, hắn nhất định là có chỗ dựa mới dám đi một mình!” Lỗ Trọng tương

đối cẩn thận.

Tề Thương thật sự có chút nhịn không được.

Không chỉ có Tam Nhãn Hổ và cơ duyên bảo vật hàng loạt các thứ cám dỗ, còn

có thù quỳ lạy, trục xuất lần trước, hắn là thật sự muốn giết chết Khương Thành

để xả hận.

“Đây có thể có gì cái gì để ỷ vào? Ngươi cũng nghe thấy rồi đó, Hổ yêu kia chỉ

lo thủ sơn, không lo tiến công, giết hắn là xong hết mọi chuyện.”

Lỗ Trọng lắc đầu: “Sự tự tin của hắn không sao nói rõ được, ta nhớ hắn lúc

trước khi tiến về Xích Nhật tông, bề ngoài cũng là tự một người đi.”

“Cái này…… thôi được rồi, xem thế nào trước vậy.”

Tề Thương suy tính một lát, cảm thấy thật sự như thế. Phong thái của Khương

Thành quá khác thường, sự việc khác thường tất có quỷ kế.

Tốt nhất vẫn là quyết định tiến hành y theo kế hoạch ban đầu.

“Khương chưởng môn nói đùa rồi, bọn ta là tới cứu ngươi, sao lại giết ngươi?”

“Cứu ta?”

Nghe thấy không phải tới giết mình, Khương Thành hoàn toàn thất vọng, ngữ

khí đều trở nên lạnh nhạt.

“Đúng vậy, Bát Vân điện bọn ta làm người đứng đầu Phi Vân Châu, há có thể

ngồi xem tông môn vô tội bị bao vây tấn công? Loại chuyện nhân thần căm

phẫn này, bọn ta nhất định phải ngăn cản!”

Tề Thương nói đến dõng dạc hùng hồn, như thể Bát Vân điện luôn lấy việc giúp

đỡ thiên hạ bá tánh làm nhiệm vụ của mình.

“Nào nào nào Khương chưởng môn, ngươi cùng ta đi Phi Tiên môn, có bọn ta

tọa trấn, thất đại tông môn kia nhất định không tiến công vào được!”

Hắn mặt mày tươi cười đón lấy, còn tưởng thân thiết với Khương Thành lắm.

Luận ẩn nhẫn, luận diễn kịch, hắn chính là cao thủ.

Chỉ tiếc là, Thành ca nghe thấy sự rất tức giận và cực kỳ bất mãn sau câu nói

này.

Có ý gì chứ?

Ngươi rõ ràng chính là tới đối phó ta, lần trước ngụy trang còn không mệt sao?

Vì cái gì phải làm cho phức tạp như vậy?

Cứ muốn phải chơi cái gì mà âm mưu quỷ kế lòng vòng, khiến người ta dễ sinh

ra cảm giác không thoải mái, trực tiếp giết ta không phải được rồi sao?

Ngươi hiện tại không giết ta, ta làm sao kích hoạt hồi sinh vô địch?

Hắn hất Tề Thương ra, hậm hực nói: “Không cần, Phi Tiên môn bọn ta không

cần cứu viện, các ngươi có thể đi rồi.”

Nói xong, định tiếp tục lên đường.

Hả?

Không cần cứu viện?

Phản ứng cực lớn này vược ra khỏi dự tính của đám người Tề Thương và Lỗ

Trọng.

Trước khi bọn họ đến, thiết nghĩ qua vài phản ứng có khả năng, như là Khương

Thành hoài nghi bọn họ có mục đích, hoài nghi bọn họ làm sao ‘hảo tâm’ như

vậy, cũng đều đã chuẩn bị lời thoái thác.

Nhưng duy nhất không nghĩ tới Khương Thành sẽ cự tuyệt cứu viện.

Này không hợp kịch bản nha!

Một tông môn bị bảy tông môn khác bao vây, lúc này xuất hiện một viện binh

mạnh mẽ như vậy, lẽ nào không hoan thiên hỉ địa mà nghênh đón vào, nhiệt tình

khao binh cảm kích sao?

Ngay cả Phi Tiên môn ngươi có Tam Nhãn Hổ tọa trấn, nhưng có ai chê đồng

minh nhiều đâu chứ?

Loại phản ứng này, nói bọn họ còn diễn như thế nào nữa.

Lỗ Trọng cười gượng một tiếng, sáp tới nỗ lực khuyên bảo Khương Thành tiếp

thu ‘chi viện’.

“Khụ, Khương chưởng môn ngàn vạn lần đừng xem thường thất đại tông môn

kia, bọn họ Linh Đài cảnh đạt hơn 20 vị. Chẳng lẽ Khương chưởng môn là cao

thủ Thiên Mệnh cảnh?”

“Không phải.”

“Vậy Khương chưởng môn có phục binh giúp đỡ?”

“Không có luôn.”

“Vậy Khương chưởng môn có diệu kế thủ đoạn đối phó với thất đại tông môn?”

Này là vừa thăm dò, vừa nói bóng nói gió, Khương Thành cảm thấy mệt thay

cho hắn.

“Lão già, ngươi có thấy phiền không? Ta chính là có chút ít thực lực ấy thôi,

không có sự giúp đỡ, không có diệu kế, cũng không có đại sát khí gì, yên tâm

rồi chứ?”

“Các ngươi rốt cuộc có giết ta hay không, cho một lời chắc chắn xem!”

“Nếu không giết, ta còn bận việc!”

Hắn thật không còn kiên nhẫn, đây là cơ hội cuối cùng hắn cho đối phương.

Các ngươi không giết, vậy ta đây để thất đại tông môn giết.

Lỗ Trọng thiếu chút nữa bị nghẹn đến hộc máu.

Hắn và Tề Thương nhìn nhau một cái, hai kẻ tâm cơ phức tạp cùng nhất trí nhận

định, Khương Thành này là cố ý thể hiện sự yếu thế để dụ dỗ bản thân mắc bẫy.

Ngàn vạn không thể trúng kế hắn!

“Khương chưởng môn thật là quá thích nói đùa, bọn ta là tới giúp ngươi, làm

sao lại giết ngươi? Thất đại tông môn kia không phải là dạng vừa, lực lượng

chúng ta cũng khó có thể đánh chính diện, ta xem không bằng chúng ta về Phi

Tiên môn thương nghị……”

Hắn còn chưa nói xong, Khương Thành đã bay đi mất rồi.

Đi xa xa rồi còn ném lại hai chữ.

“Mất hứng!”

Để lại tại chỗ mấy kẻ mặt nhìn mặt, mắt trừng cẩu ngốc.

“Hắn có ý gì chứ?”

Tề Thương nghiến răng nghiến lợi, thiếu chút nữa phát điên.

Bản thân đều biểu lộ thân phận thật sự rồi, tên Khương Thành này còn không lễ

độ như vậy, không coi hắn ra cái vẹo gì cả.

“Chẳng lẽ đã nhìn thấu mục đích thật sự của chúng ta?”

“Không, nếu là như vậy, hắn hoặc là thực lực không ra gì trốn về Phi Tiên môn,

hoặc là có thủ đoạn cường lực, trực tiếp tiêu diệt chúng ta rồi.”

“Vậy hắn vừa mới……”

“Ta cũng không rõ dụng ý của hắn ……”

Lỗ Trọng tỏ vẻ hắn sống trên cái đời này 800 năm rồi cũng chưa thấy qua hành

động nào như vậy.

Âm mưu quỷ kế của bọn họ, giống như là đàn gảy tai trâu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play