Các chưởng môn và trưởng lão khác đều nhao nhao phụ họa.

“Đúng vậy, Phi Tiên môn cướp người vượt quá giới hạn, bọn họ quá đáng rồi

đó.”

“Đừng nhắc đến nữa, Bạch Long phủ bên kia của bọn ta có một thiên tài tên là

Lâm Ninh, Kinh Long thế gia ta đã để ý nàng một thời gian rồi, đang dự định

cuối năm để nàng gả vào gia tộc ta, không ngờ được nàng lại gia nhập Phi Tiên

môn trước!”

“Thật sự đúng là có mặt mà không biết xấu hổ!”

“Ngay cả khi Bát Vân điện không hạ lệnh thì ta cũng sẽ đến tìm Phi Vân Môn

yêu cầu một lời giải thích!”

Nghe được lời này của Long Chấn Sơn – gia chủ của Kinh Long thế gia, đám

người ngoài mặt gật đầu nói phải, nhưng trong lòng lại âm thầm cười nhạo.

Lão huynh, người ta đã không đồng ý gả, vậy ngươi rõ ràng là đang ép cưới, có

cần phải lòng đầy căm phẫn như vậy không?

Loại chuyện cưỡng đoạt như này, mấy người đang ngồi ở đây có ai không phải

là tay lão luyện chứ?

Ngươi làm ra vẻ oan ức lắm, là bắt nạt mọi người không hiểu đó hả?

Đoan Mộc Triết đứng lên đầu tiên, lớn tiếng ủng hộ Long Chấn Sơn.

“Được! Long gia chủ đã căm thù Phi Tiên môn như vậy thì ta ở đây xin chúc

Kinh Long thế gia chiến thắng trở về!”

Lời này hắn nói đến mức hào khí ngất trời, nhưng thật ra chẳng khác gì là

không nói.

Ngươi cứ đi đánh trận đầu tiên đi, bọn ta ở phía sau quan sát.

Mấy chưởng môn, trưởng lão khác cũng rất hiểu quy tắc, lập tức theo tiết tấu.

“Đúng vậy, chúng ta nguyện làm hậu thuẫn của Long gia chủ!”

“Chúc Kinh Long thế gia chiến thắng trở về, chúng ta ở đây chuẩn bị tiệc ăn

mừng!”

“Phi Tiên môn kia chẳng qua chỉ là một môn phái nhỏ mà thôi, ở trước mặt

Long Kinh thế gia chắc chắn không chịu nổi một kích. Xem ra lần này, công

đầu bị Long huynh lấy đi mất rồi!”

Đám người này ai mà chẳng là tay già đời đã sống mấy trăm năm, một bụng đầy

mấy mưu mô xảo quyệt.

Ngoài mặt thì coi mấy người Phi Tiên môn như vài ba con mèo nhỏ, nhưng có

thể khiến Xích Nhật tông biến mất, vậy thì đó không phải là việc mà người bình

thường có thể làm được.

Mấy thứ mà Tề Thương và Lỗ Trọng có thể nhìn ra thì bọn họ cũng có thể nhìn

ra.

Chắc chắn là Phi Tiên môn có đại sát khí, tiến công bừa bãi chỉ sợ sẽ bị trả thù.

Ý đồ của Tề Thương, thật ra mấy lão già đều thấy rất rõ ràng, chính là muốn

bọn họ làm bia đỡ đạn.

Thà rằng như vậy, không bằng đẩy đám không dùng não suy nghĩ này lên thử

trước.

Đặc biệt là kẻ biết về sự tồn tại của Tam Nhãn Hổ - Đoan Mộc Triết, thì có đánh

chết cũng sẽ không ngu ngơ đâm đầu vào chỗ chết như vậy đâu.

“Cái này…”

“Cái ngươi?”

Long Chấn Sơn buồn bực rồi, không phải vừa mới cùng nhau nói cho đã, cùng

lên án Phi Tiên môn hay sao?

Sao đột nhiên lại trở thành chuyện của một mình ta rồi?

“Ta thấy chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn, tiêu diệt Phi Tiên môn không

phải chỉ là chuyện của một mình Kinh Long thế gia ta…”

“Hả?”

Cửu La chân nhân lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Long gia chủ, không phải vừa

nãy ngươi muốn đi tìm Phi Tiên môn yêu cầu một lời giải thích ư? Sao thế, hóa

ra ngươi chỉ nói suông mà thôi à?”

“Đúng vậy đó, hóa ra Long huynh chỉ dám khua môi múa mép, thực tế thì

không dám đắc tội Phi Tiên môn kia?”

“Đường đường là Bạch Long phủ bá chủ một phương, vậy mà lại sợ hãi rụt rè,

để người ta cười nhạo.”

“Theo ta thấy, Kinh Long thế gia hoàn toàn không coi mệnh lệnh của Tề thiếu

chủ ra gì, hẳn là bằng mặt không bằng lòng?

Liên minh này giữa bọn họ là do Tề Thương ép buộc tập hợp lại với nhau, nếu

không thì giữa hai bên còn xích mích thậm chí là thù hận nữa.

Đây rõ ràng là phép khích tướng, còn là chụp mũ, nhưng mà Long Chấn Sơn

vẫn nhịn xuống.

“Các ngươi đừng có ngậm máu phun người, đương nhiên là ta tuân theo mệnh

lệnh của Tề thiếu chủ, nhưng thiếu chủ lại chưa hề hạ lệnh để Kinh Long thế gia

của ta lập tức tấn công…”

Lời còn chưa dứt, một người bay vào từ bên ngoài điện, không phải là Tề

Thương thì còn là ai nữa.

“Nếu đã như thế, vậy thì Long gia chủ đưa đội ngũ của Kinh Long thế gia tấn

công Phi Tiên môn trước đi!”

Hắn nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy hay là cứ tấn công một chút trước, xem thử cách

này có ổn không.

Dù sao đến bây giờ, hắn cũng chưa được nhìn thấy Tam Nhãn Hổ ra tay.

Ít nhất phải thăm dò xem nó rốt cuộc mạnh đến mức nào chứ?

Còn về Kinh Long thế gia có bị trả thù hay không thì không nằm trong phạm vi

cân nhắc của hắn.

Là quân cờ mà thôi, thiếu đi một Kinh Long thế gia thì hắn cũng chẳng tốn thất

gì hết.

“Thiếu chủ!”

“Bái kiến thiếu chủ!”

Đám người khác ở trong điện nhao nhao hành lẽ, còn vẻ mặt Long Chấn Thiên

cứ như bị táo bón vậy.

Làm sao mà hắn không nhìn ra chứ, bản thân hắn đã bị Tề Thương này bán đi

rồi.

Hắn lại chẳng có cách nào để phản kháng lại.

Chỉ cần một Lỗ Trọng đứng sau Tề Thương thôi là có thể giết sạch sẽ hơn bảy

mươi cao thủ đang có mặt ở đây của Kinh Long thế gia bọn họ.

“Cái này, vậy Phi Tiên môn…”

Sắc mặt Tề Thương trầm xuống: “Sao vậy, ngươi cứ ra sức khước từ, lẽ nào là

muốn trở thành kẻ thù của Bát Vân điện ta?”

Long Chấn Sơn đang mắng thầm trong lòng, ngoài miệng chỉ có thể nói:

“Không dám không dám, ta sẽ đi ngay…”

Chống lại mệnh lệnh, là chết ngay bây giờ.

Nhận lệnh tấn công, không chừng còn có thể sống sót.

“Được rồi, hy vọng ngươi với tư cách là tiên phong, có thể đánh được một trận

đẹp mắt!”

Đẹp cái cmn ngươi, Long Chấn Sơn cứ một bước lại quay đầu ba lần, tiếc rằng

không đợi được lời thu hồi mệnh lệnh.

Đồng thời chưởng môn của các môn phái khác cười trên nỗi đau của người

khác, cũng âm thầm vui mừng, may mà không gọi đến tên mình.

Bên kia, đương nhiên Khương Thành cũng nhận được tin tức mình bị tám môn

phái bao vây tấn công.

Cuối cùng cũng đến rồi sao?

Tám tông môn lớn, có thể kiếm được bao nhiêu điểm tích phân đây?

Lần này không chỉ thăng cấp có thừa, mà còn có thể thỏa sức rút thưởng mấy

lần đó?

Nghĩ thôi mà đã thấy có chút kích động rồi.

“Chưởng môn!”

“Nghe nói tám tông môn lớn muốn bao vây tấn công chúng ta đó!”

“Đúng vậy, phải làm sao đây?”

Tất cả đám đệ tử, trưởng lão đều chạy đến đây, ngay cả Kỷ Linh Hàm và Lâm

Ninh mới bế quan không lâu cũng không ngoại lệ.

Tám tông môn lớn, nhiều Linh Đài cảnh như vậy.

Mặc dù bọn họ rất tin tưởng Khương Thành, nhưng mà đội ngũ này vẫn hơi to

lớn một chút.

Là tám tông môn ngang ngửa với Xích Nhật tông,

Nếu mà vẫn có thể bình thản dửng dưng mới là không bình thường ấy.

“Chưởng môn, nói cho bọn ta biết nên làm thế nào để nghênh đón địch đi!”

“Đúng vậy, bọn ta chắc chắn sẽ không lùi bước!”

Nhìn thấy ý chí chiến đấu tràn đầy trong đôi mắt coi khinh cái chết của mấy

người này, Khương Thành rất cạn lời.

Có thể yên tâm tu luyện, sớm ngày thăng cấp, kiếm thêm nhiều điểm tích phân

cho hắn không đây?

“Ta cũng không gọi các ngươi tới đây, cứ ồn ào làm gì thế?”

“Kẻ địch sắp đánh đến cửa rồi đó, bây giờ là lúc môn phái sống chết mất

còn…”

La Viễn đang nói, đột nhiên phản ứng lại.

Đúng thế, chưởng môn rốt cuộc mạnh bao nhiêu, đến bây giờ bọn họ vẫn chưa

biết đâu.

Đề tài của hắn thay đổi, mặt đầy mong chờ: “Lẽ nào chường môn đã có kế sách

phá địch rồi sao?”

Thành ca vẫn chưa trả lời mà đám người Đan Thái đã bắt đầu nịnh hót.

“Chưởng môn đúng là thần nhân, chẳng qua chỉ là tám môn phái gà đất chó

kiểng mà thôi, không chịu nổi một kích!”

“Chưởng môn vừa ra tay là bọn họ còn không đủ để giết đâu.”

“Mặc dù từ trước tới giờ chưởng môn vẫn luôn từ bi, nhưng mà tám môn phái

đã tự tìm đường chết thì cũng không thể trách hắn!”

“Ta cược rằng chưởng môn chỉ cần một canh giờ thôi là có thể tiêu diệt hết bọn

họ!”

“Một canh giờ! Ngươi xem thường chưởng môn đấy hả? Ta đoán nhiều nhất là

một khắc!”

“Một khắc gì chứ, ta thấy chỉ cần một chiêu thôi!”

Mấy lời nịnh nọt, mặt dày như Thành ca cũng sắp không chịu nổi rồi.

Mắc dù có hệ thống, nhưng một chiêu thì có phải quá đề cao ca đây không?

Đám đệ tử mới kia thì sững sờ, trong nháy mắt có hơi khó thích ứng với phong

cách vô lý như này.

Bọn họ có chút nghi ngờ rằng sư phụ mình liệu có bị điên rồi không.

Lúc này, người của Kinh Long thế gia cũng tấn công vào phạm vi sơn môn của

Phi Tiên môn rồi.

Nói đến việc tấn công, thật ra người của Phi Tiên môn quá ít, hộ tông đại trận đã

sớm bị phá hủy từ lần diệt môn trước rồi, một đường thông suốt không chút trở

ngại nào.

Truyền âm của A Hoàng truyền đến tai của Khương Thành.

“Mẹ ơi, có bảy mươi tư người lạ đang xông vào, mẹ muốn xóa sạch linh lực của

bọn họ không?”

“Xóa sạch linh lực của bọn họ, ngươi sẽ tổn hao rất lớn đúng không?”

“Vâng, người càng nhiều, tổn hao càng lớn. Nhưng mà chỉ cần mẹ mong muốn

thì vẫn có thể làm được.”

“Con gái ngoan thật hiếu thảo, nhưng mà lần này không cần nữa, thể bọn họ vào

đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play