Hả?

Tiêu diệt ai cơ?

Vô Cực Động Thiên?

Ba người mắt chữ A mồm chữ O.

Bọn họ rất tin tưởng vào năng lực của Khương chưởng môn, nhưng mà vốn dĩ

cho rằng cùng làm là tiêu diệt một tông môn bình thường thôi.

Có Chuẩn Đế là thể loại không động vào nổi rồi.

Suy cho cùng hắn cũng mới nói là mới lên thượng tiên giới có mấy ngày.

Coi như bỏ qua thời gian đến yêu giới thì dường như cũng chẳng có thời gian

rảnh để làm mấy chuyện lớn đâu nhỉ?

Kết quả là hắn hủy diệt luôn cả Vô Cực Động Thiên.

Đây là Tiên môn siêu cấp có thể xếp vào top mười ở tiên giới, không biết đã

đứng sừng sững ở vị trí này biết bao nhiêu năm, nhận được vô số ánh mắt

ngưỡng mộ của tiên nhân.

Vậy mà lại bị hủy diệt rồi, không chân thực lắm nhỉ?

“Thật sự bị hủy diệt rồi sao?”

Thành ca cố ý nói với vẻ tiếc nuối: “Cũng coi là như vậy, đáng tiếc là ba Tiên

Đế kia còn chưa chết. Chuẩn Đế thì đã chết năm người rồi, hẳn là Tiên Vương

Tiên Tôn đều đã chết hết. Ngoài ra còn có Hồ Lô sơn môn cũng bị ta hủy diệt

luôn rồi.

Hít…

Ba người cùng hít một hơi lạnh.

Đây chẳng phải là nhổ cỏ tận gốc à?

Đù má cũng dũng mãnh quá rồi đấy?

Lúc đầu bọn họ đại chiến với hai giới Tiên Ma, hàng nghìn Tiên Vương và mấy

vị Chuẩn Đế đều chiến đấu đến đẫm cả máu, nhưng mà cuối cùng cũng chỉ tiêu

diệt được Ma môn không có Chuẩn Đế tọa trấn.

Mấy năm nay, số lượng Tiên Vương và Ma Vương bị bọn họ giết lên đến con số

hàng trăm người, nhưng mà cấp bậc Chuẩn Đế thì chỉ có ba người.

Như vậy cũng đã tạo thành chấn động cực kỳ lớn với hai giới Tiên Ma rồi.

Suy cho cùng, Tiên Vương và Chuẩn Đế đều có Tiên Quốc, năng lực bảo vệ

tính mạng đều cực kỳ mạnh, làm gì có chuyện bị giết dễ dàng như vậy?

Bây giờ chưởng môn vừa mới lên đây, chiến tích của mình hắn đã vượt qua

chiến tích biết bao năm qua của bọn họ gom góp vào.

Như này còn có để người khác sống nữa không hả?

“Haizz, cứ tưởng là cuối cùng cũng đủ lông đủ cánh rồi, bây giờ nhìn lại…”

“Ở trước mặt chưởng môn thì vẫn còn non và xanh lắm!”

Đan Thái không biết lôi ở đâu ra một quyển sổ ghi chép, múa bút thành văn:

“Chưởng môn vừa mới lên đây thôi mà đã dạy cho chúng ta một bài học sống

động rồi, mau ghi lại mau ghi lại.”

Ở trước mặt Khương chưởng môn, một Ma Vương lạnh lùng như hắn lại biến

vẻ dáng vẻ nịnh hót tinh từ lâu rồi.

Mạc tiên nhân cũng cười tươi vuốt râu: “Ha, có những người đã định sẵn là

được ông trời lựa chọn, đó không phải là thứ mà ta và ngươi có thể với tới được

đâu. Con người phải biết giới hạn của mình ở đâu, không thể mơ tưởng xa vời.”

Ngụy Miêu rất tán thành: “Đúng vậy, có thể tiếp tục theo chân chưởng môn,

ngắm nhìn hắn đã là may mắn nhất cả đời này của ta rồi.”

Mấy lời này khiến Khương chưởng môn rất sảng khoái.

Quả nhiên vẫn là phương pháp quen thuộc mà!

Hắn cực kỳ vui vẻ, lập tức quyết định trọng thưởng!

Hắn lấy ra một loạt ba món tiên khí bát giai và ba món tiên giáp bát giai, ngoài

ra còn có ba món tiên bảo cực phẩm từ trong nhẫn trữ vật.

Tất cả đều là chiến lợi phẩm hắn hốt được từ trận chiến với Vô Cực Động Thiên

kia.

Đáng lẽ còn định đổi thành điểm công đức, cơ mà bây giờ nhìn thấy trang bị của

ba người thật sự hơi tồi tàn.

Đặc biệt là Mạc Trần, hắn đã là Chuẩn Đế trung kỳ rồi mà vẫn dùng tiên khí

thất giai, tiên bảo trung phẩm…

Nói trắng ra là ai nghe cũng phải xót xa, ai thấy cũng phải rơi nước mắt!

“Mấy năm nay các ngươi chịu khổ rồi.”

“Chút đồ này, các ngươi cứ nhận lấy trước đi đã.”

Ba người lập tức xanh cả mắt.

Tư thế hết như mấy kẻ cực kỳ đói nhìn thấy một bữa ăn phong phú vậy.

Đành chịu thôi, sau khi Thành ca vắng mặt, đãi ngộ của bọn họ tụt dốc không

phanh.

Trung tiên giới chẳng có thứ gì tốt cả, thời gian ở đó cũng không dài.

Sau khi đến thượng tiên giới, còn chưa kịp phát triển phồn vinh đã bị bao vây

tấn công và truy sát rồi.

Làm gì có chuyện hốt được tiên khí bát giai?

Tiên khí thất giai này, có mấy cái cũng là cướp được trong trận chiến với hai

giới Tiên Ma sau này.

Trong nháy mắt, tổng cộng có chín món bảo bối bị bọn họ càn quét nhanh đến

mức hệt như sấm sét, lúc đến còn không kịp bưng tai lại chạy.

Đây cũng chẳng phải là lần đầu Khương chưởng môn phát thưởng, mọi người

cũng chẳng phải cần giả bộ khách sáo làm gì.

Mà sau đó còn dùng tốc độ nhanh nhất đổi hết đám trang bị, cứ phải gọi là “gấp

rút”.

“Ha! Đây chính là mùi vị của tiên bảo cực phẩm ư, cảm thấy cả người đều thăng

hoa cả rồi!”

“Nếu như lão hủ có thanh tiên nhận bát giai này từ lâu rồi thì, he he, ít nhất

cũng phải gặt đầu thêm được mấy Tiên Vương nữa ấy chứ!”

“Mặc tiên giáp bát giai này lên mà cảm giác bản thân đẹp trai hơn nhiều ấy.”

Nhìn vẻ mặt say mê của ba người, Thành ca cũng cạn lời.

Sau đó, hắn lại đưa cho ba người mấy chục bình tiên đan bát phẩm.

Lúc ba người như khát nước đúng lúc gặp trời mưa ra khỏi đại điện tiếp khách,

giờ đây cả người như được khoác lên một tấm áo mới vậy.

Đến cả tinh thần cũng hoàn toàn khác biệt.

Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Thành ca, bọn họ lại bay đến trụ sở của Phi Tiên

môn ở Thương Long cốc.

Ở trên đường, ba người cũng cực kỳ kích động.

Suy cho cùng thì Phi Tiên môn cũng là do một tay bọn họ xây dựng nên, đương

nhiên mặt tình cảm cũng chẳng cần phải nói nhiều nữa.

Sau khi đoàn người đang đi thì gặp phải Tiêu Hỗn Ma Vương và Vô Quyết Tiên

Vương.

“Đù, sao các ngươi cũng ở đây vậy?”

Tiêu Hỗn chắp tay cười he he: “Không phải bọn ta vẫn luôn theo sau Khương

chưởng môn à, mỗi ngày đều nghe lời dạy bảo của hắn mà?”

Vô Quyết Tiên Vương cũng cố ý phất tay áo: “Cả chuyến hành trình này, thật sự

đi việc theo lão nhân gia hắn giúp bọn ta hốt được một đống lợi lộc mà!”

Năm đó đám người của vạn vực hạ giới này đều đỏ mắt ghen tị với Phi Tiên

môn, là người một nhà chân chính của Khương chưởng môn, đương nhiên mức

độ ưu ái và đại ngộ không hề giống với người khác rồi.

Nhưng bây giờ có cơ hội, đương nhiên là phải cố gắng khoe khoang một chút để

xả giận rồi.

Mạc Trần còn chưa nói gì, Đan Thái và Ngụy Miêu đã lo lắng, hóa ra tới đây là

để tranh giành yêu thương hả?

“Các ngươi là cái thá gì chứ?”

“Cách chưởng môn nhà chúng ta ra một chút, được không hả?”

“Bây giờ có chúng ta ở đây, các ngươi từ đâu tới thì cút về đó đi!”

“Cút cút cút!”

Đương nhiên là Tiêu Hỗn và Vô Quyết sẽ không đi rồi.

Bọn họ biết Khương chưởng môn sẽ không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu

nên cố ý cười đùa để kích thích bọn họ.

“Bây giờ bọn ta là tâm phúc bên người Khương chưởng môn, các người đứng

một bên nhìn đi.”

“Đúng vậy, bọn ta làm việc chăm chỉ cùng với Khương chưởng môn từ tận

trung tiên giới tới tận đây đấy, là người bên cạnh chân chính đó.”

Miệng thì nói là làm việc chăm chỉ, nhưng thật ra làm làm việc cái quằn què,

toàn bộ quá trình đều là do một mình Thành ca biểu diễn.

Cứ như vậy, đoàn người này ồn ào cãi cọ, cuối cùng cũng tới được Phi Tiên

môn bây giờ.

Nhìn thấy một dãy cung điện khổng lồ kia, ba người không cần đoán cũng biết,

lại là kỳ tích do chưởng môn tạo ra.

Được rồi, đơn giản ấy mà, bọn họ khá bình tĩnh.

Làm khó Thành ca còn đang định hốt chút điểm giá trị kinh sợ.

Có mấy đệ tử đứng ở cửa ngẩng đầu lên nhìn, lập tức sửng sốt đến ngây người.

Sao mà ba vị bên cạnh Khương lão tổ nhìn quen quen thế nhỉ?

Nhìn như là mấy tượng ngọc bằng tiên thạch được để ở Tiên Hiền đường thì

phải…

Trong nháy mắt, cả Phi Tiên môn lập tức nhốn nháo cả lên.

Từ Nguyên Chân chưởng môn trở xuống, tất cả môn nhân lao ra ngoài bằng tốc

độ nhanh nhất.

Vừa thấy ba vị này thì đã chạy ào ào tới.

“Hậu bối bất tài, chưởng môn nhiệm kỳ thứ 135 của Phi Tiên môn – chưởng

môn Nguyên Chân bái kiến Mạc lão tổ!”

“Bái kiến Đan lão tổ!”

“Bái kiến Ngụy lão tổ…”

“Không ngờ rằng có thể có cơ hội gặp lại mất vị tổ sư!”

“Thật sự đúng là ông trời có mắt…”

Nhìn thấy đám tổ sư, mấy môn nhân của Phi Tiên môn cứ như là mấy kẻ thất

lạc lâu năm tìm thấy tổ chức vậy, cứ phải gọi là kích động.

Ba người vội vàng tiến về phía trước đỡ dậy, bản thân cũng có chút xúc động.

Sau khi vào trong chủ điện của Phi Tiên môn, mọi người lần lượt ngồi xuống.

Đương nhiên ba vị lão tổ phải ngồi hàng trên cùng, những người khác sẽ kính

cẩn ngồi vị trí sau cùng.

Mà Thành ca, đương nhiên phải ngồi vị trí chưởng môn ở giữa kia rồi.

Điều này khiến cho Nguyên Thù, Nguyên Mục, Lãnh Hóa Hàn, Cổ Thanh Ngọc

và tất cả những người ở đây đều cực kỳ kinh ngạc.

Phải biết là tượng ngọc của Mạc Trần ở trong Tiên Hiền đường được xếp ở vị trí

số hai!

Xét về địa vị, hắn chỉ xếp sau mỗi “chưởng môn đời đầu tiên” Kỷ Linh Hàm.

Có hắn ở đây, làm sao người khác có thể ngồi vào vị trí đó được chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play