Tốt xấu gì đám người Tiêu Hỗn Tịch Vân cũng là Ma Vương Tiên Vương, nếu

như Minh Trì và Lưu Duyên tiết lộ ra thân phận đại sư, chỉ sợ sẽ có Chuẩn Đế

đích thân đến mời. Có thể dùng bọn họ như tiểu binh, cũng chỉ có Khương

chưởng môn thôi.

Sau khi 12 người nhận lệnh, điên cuồng chia nhau đi nghe ngóng.

Tiêu Hỗn Ma Vương tìm bừa một tên Tiên Tôn rồi chặn lại.

“À, vị đạo hữu này, cho hỏi một chút…”

Người này quay lại với vẻ mặt sốt ruột: “Hỏi cái gì mà hỏi, không thấy lão phu

đang bận à?”

Nói xong, liền muốn đẩy hắn sang một bên.

“Vậy sao?”

Tiêu Hỗn lặng lẽ thả ra một luồng khí tức Ma Vương.

Lập tức dọa Tiên Tôn này đến mất hồn mất vía, suýt chút nữa là quỳ cả xuống.

“Ngươi, tiền bối ngươi…”

Cấp bậc Tiên Vương này, cũng không có nhiều đến mức đi đầy đường ở thượng

tiên giới.

Thực lực ở đẳng cấp này, ít nhất cũng phải là trưởng lão ở cấp cao ở mấy Tiên

Môn Ma Môn đỉnh phong kia.

Bỗng nhiên gặp phải một vị như thế, đương nhiên hắn bị dọa đến run người.

Tiêu Hỗn nhếch miệng cười, một miệng đầy răng hiện ra hàn quang dày đặc:

“Còn bận nữa không?”

Tên Tiên Tôn kia khom lưng quỳ gối, liên tục khoát tay cười làm lành: “Không

bận nữa không bận nữa…”

Tiêu Hỗn cũng chẳng buồn làm khó hắn: “Hỏi ngươi chút chuyện.”

“Ngươi cứ hỏi ngươi cứ hỏi, vãn bối nhất định biết gì nói nấy!”

“Ngươi đã nghe đến Hư Huyền Ma Vương chưa?”

“Hư Huyền Ma Vương?”

Tên Tiên Tôn cẩn thận suy nghĩ một chút, vẻ mặt đau khổ nói: “Thật sự ta chưa

từng nghe tới người này, hắn là người ma giới đúng không, vãn bối là người của

tiên giới nên cũng không biết gì bên kia.”

Không biết gì tình hình ma giới bên kia sao?

Tiêu Hỗn liền hỏi người khác: “Vậy ngươi đã từng nghe nói tới Quy Tàng Tiên

Vương chưa?”

“Quy Tàng Tiên Vương?”

Tên Tiên Tôn lại suy nghĩ lần nữa, mới có chút không rõ nói: “Là Quy Tàng

Chuẩn Đế sao?”

“Quy Tàng Chuẩn Đế? Hắn thành Chuẩn Đế rồi?”

Tên Tiên Tôn có chút không hiểu cho lắm, chỉ có thể đàng hoàng nói: “Nếu như

người ngươi hỏi là vị của Trảm Tiên Kiếm Phái kia, vậy thì đúng là Chuẩn Đế

rồi.”

“Trảm Tiên Kiếm Phái?”

Tiêu Hỗn có chút nói không nên lời, nghe cái tên này thật sự có chút giống với

đám người Kiếm Vực năm đó.

Dù sao, bọn họ lòng mang thù hận đối với đám người đại năng Tiên Đế kia của

tiên giới.

“Đúng vậy, trong mấy chục triệu năm nay, Trảm Tiên Kiếm Phái là môn phái

đột nhiên quật khởi, một phái có tới ba vị Chuẩn Đế, thực lực không thể khinh

thường! Nhưng mà bọn họ có quá ít người, nên không thế nào ra ngoài hành

tẩu, phần lớn thời gian đều đóng cửa sơn môn.”

“Nếu không, ta cũng muốn gia nhập Trảm Tiên Kiếm Phái đây…”

“Chẳng lẽ tiền bối quen biết với bọn họ?”

Tên Tiên Tôn kia nói đến đây, giọng điệu đều càng trở nên tôn kính, ngưỡng

mộ.

Chuẩn Đế ở tiên giới đây chính là ngang hàng với đại lão đỉnh phong, chỉ đứng

sau Tiên Đế.

“Ba vị Chuẩn Đế?”

Tiêu Hỗn hơi mất bình tĩnh.

Lăng Tinh Kiếm Thánh với Bi Ai Kiếm Thánh có giao tình năm xưa với hắn

cũng đã thành Chuẩn Đế rồi á?

Lão đầu cao thâm như Quy Tàng thì không nói, hắn tự nhận là không bằng.

Nhưng mà Lăng Tinh với Bi Ai, năm đó gần như cùng cấp bậc với hắn.

Hắn lại hỏi: “Vậy Phi Tiên môn đâu?”

Ba chữ Phi Tiên môn này vừa thốt ra, tên Tiên Tôn vốn dĩ đang cung kính kia

trong nháy mắt sắc mặt biến đổi.

Biểu cảm kia, cứ như là nghe được một một cái từ ngữ cấm kỵ cực kỳ nhạy

cảm.

“Ngươi, ngươi nói cái gì?”

“Ta không biết, chưa từng nghe thấy…”

Hắn thậm chí còn không quan tâm tới sự uy hiếp của Ma Vương, chạy trốn vào

trong đám người như để giành lại mạng sống.

Tiêu Hỗn rơi vào trầm tư.

Dần dần, hắn hiểu ra được gì đó.

Không lâu sau đó, 12 người chia nhau ra tìm được Thành ca đang nhắm mắt

dưỡng thần trong một cửa tiệm trong thành.

“Khương chưởng môn, trước mắt chỉ nghe ngóng được chút tin tức về vực giới

tu tiên là Kiếm vực với Thiên Thư vực, nghe nói hai cái lão thất phu Quy Tàng

với Thái Thường kia đều đã trở thành Chuẩn Đế.”

“Thế mà bọn họ cũng đã là Chuẩn Đế rồi ư?”

Thành ca cũng có chút mất bình tĩnh.

Mấy người này năm xưa đều là thuộc hạ của hắn, bây giờ tất cả đều vượt qua

cảnh giới của hắn, thì thật là mất mặt.

Nhưng vẫn có số người chẳng thức thời tẹo nào.

“Đúng vậy đúng vậy!”

Tịch Vân Tiên Vương tự hào vỗ vỗ ngực: “Không chỉ có bọn họ, nghe nói

Thanh Vân sư huynh của ta cũng đã lên đến Chuẩn Đế vào ba mươi vạn năm

trước rồi!”

Đám tiên tu Minh Trì và Lưu Duyên cũng cao hứng cỗ vũ: “Khương chưởng

môn, ngươi muốn không tranh thủ thời gian xuất phát đi tìm bọn họ sao?”

“Có mấy vị Chuẩn Đế tọa trấn, ta sẽ yên ổn hơn nhiều!”

Là kẻ già đời trong giới tu luyện, bọn họ biết rõ khi đến một nơi xa lạ, nếu có

một cây đại thụ có thể che mát thì có thể bớt được rất nhiều phiền phức.

Huống chi ở đây còn không chỉ có một cây đại thụ, mà còn có rất nhiều cây.

Chỉ tiếc, điều này chạm đến “vảy ngược” của Thành ca.

“Tìm cái gì mà tìm?”

“Chúng ta tới thượng tiên giới, là để tìm bạn bè thân hữu sao? Chúng ta rất bận

đấy được không?”

“Nhìn chút tiền đồ của các ngươi kìa!”

Mặc dù hắn có tiên quốc nghịch thiên, ngoài ra còn có hệ thống hack, một khi

đánh nhau thì ai cũng không sợ.

Nhưng suy cho cùng thì cảnh giới vẫn ở mức đấy.

Một người coi trọng mặt mũi như hắn, sao có thể chủ động đẩy mình tới cửa

mất mặt.

“Đúng đấy, nhìn chút tiền đồ của các ngươi kìa!”

Mấy vị Ma Vương như Tiêu Hỗn, Sát Lợi, Xá Lan với tam đại Thi Vương có

thể là không muốn ở lại tiên giới, nên liền phụ họa theo.

“Nương nhờ cái gì mà nương nhờ, Khương chưởng môn lão nhân gia hắn đi đến

đâu cũng đều là chỗ dựa, cần phải dựa vào người khác sao?”

“Xem ra mấy người tu tiên các ngươi đúng là không có lòng tin đối với Khương

chưởng môn rồi….”

Đám người Tịch Vân Minh Trì vội vàng giải thích: “Chúng ta không có…”

Thành ca xua xua tay: “Được rồi được rồi.”

“Phi Tiên môn mà ta bảo các ngươi nghe ngóng thì sao?”

“Phi Tiên môn…”

“Thật sự là không hỏi ra được.”

Mấy người lộ vẻ mặt khó xử, ấp a ấp úng.

“Cái gì?”

Thành ca trong lòng sốt ruột, chẳng lẽ đám đệ tử của mình đã chết sạch rồi?

Hắn nhảy đựng lên: “Sao lại không hỏi ra được?”

Vô Quyết Tiên Vương khẽ thở dài một tiếng: “Ở đây, Phi Tiên môn dường như

đã trở thành từ cấm kỵ, căn bản không ai dám tiếp lời.”

Xá Lan Ma Vương cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, chỉ cần chúng ta nói ra ba chữ

này, đối phương sẽ bị dọa đến bỏ chạy.”

“Năm đó Phi Tiên môn trong thời gian ngắn đã có hơn ngàn Tiên Vương phi

thăng, trở thành một lực lượng khổng lồ, cuối cùng bị hai đạo Tiên Ma lần lượt

vây quét.”

“Nếu không có chuyện gì ngoài dự kiến xảy ra, hai bên chắc hắn sẽ diễn ra trận

đại chiến kịch liệt.”

“Phi Tiên môn ở đây, đã bị xem là kẻ thù…”

Mấy người bọn họ ở dưới hạ giới cũng như trung tiên giới, đều từng là đại nhân

vật ngồi ở trên vị trí cao, cũng hiểu được một chút tác phong của một thế lực bá

chủ.

Nếu như một thế lực khổng lồ coi một nhóm người như là kẻ thù, để tiêu diệt

toàn bộ những người còn sống sót, đám người đó sẽ cố ý bắt bớ và tìm cớ để

hành động.

Vào lúc này, ai dám xây dựng mối quan hệ gì với Phi Tiên môn nữa, cũng có

thể sẽ bị liên lụy.

Thứ Phi Tiên môn đắc tội không phải một hai tông môn, rất có thể là hầu hết

các thế lực đỉnh cao của hai giới Tiên Ma.

Một khi bị liên lụy, ở cả hai giới Tiên Ma đều sẽ không còn chỗ đứng nữa.

Thành ca cứ phải gọi là vô cùng tức giận!

Một mặt là vì thế mà mấy vị Tiên Đế Ma Đế kia lại dám ra tay với đệ tử của

hắn.

Mặt khác cũng giận đám để tử ngốc nghếch “không nên thân” kia của hắn,các

ngươi nói xem các ngươi ba hoa khoác lác như vậy làm gì, cũng đâu phải là

người có hệ thống hack không sợ trời không sợ đất đâu hả.

Trong thời gian ngắn có hơn ngàn Tiên Vương phi thăng, lại còn đều cùng một

lúc, vậy thì đúng thật là muốn bắt mắt bao nhiêu thì bắt mắt bấy nhiêu.

Nhìn đám người Quy Tàng, Thái Thường, Thanh Vân người ta kia kìa, thông

minh hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play