Khương Thành cố ý kiếm chuyện: “Nhưng vừa nãy lúc mà bọn hắn đến đây, các

ngươi đều vui mừng hoan hô còn gì?”

“Khương lão tổ hiểu lầm rồi!”

Võ La Tiên Vương lời nghiêm nghĩa chính nói: “Đó là vì chúng ta tin tưởng

ngài nhất định sẽ đánh bại bọn giặc đó, nhìn thấy bọn chúng tự chui đầu vào

lưới nên không kìm lòng nổi mà hoan hô!”

Những Tiên Vương khác cũng vội vàng phụ hoạ theo.

“Đúng vậy, đó là reo mừng bởi chính nghĩa sắp chiến thắng!”

“Nhảy nhót tưng bừng mừng kẻ địch xấu xa sắp bị tiêu diệt!”

“Vô Cực Động Thiên hoành hành ngang ngược đã nhiều năm, nên bị diệt từ

sớm rồi! ”

“Khương lão tổ đang làm một việc lớn cho trung tiên giới ngày này, có lợi cho

muôn đời sau, xứng đáng được ghi danh sử sách!”

“Sau khi đi về, bọn ta sẽ lập tức lập tượng đài để cho con cháu đời đời truyền

tụng!”

Đối với cái đám miệng nam mô bụng một bồ dao găm này, Thành ca cũng chịu

thua rồi.

Đen cũng có thể nói thành trắng được, thật sự không còn cách gì đối phó với

bọn họ.

“Thật vậy sao?”

“Chẳng lẽ không phải là do nhìn thấy Vô Cực Động Thiên đến đây, cho nên

cảm thấy có thể không cần giao nộp bảo vật cho ta…”

Lời hắn vừa dứt, Võ La Tiên Vương đã tháo nhẫn trữ vật mang bên người

xuống, gỡ tiên kiếm xuống, cởi tiên giáp thất phẩm ra.

Sau đó, tự tay nâng niu dâng nó lên trước mặt Thành ca.

“Nhờ ngài rồi, Khương lão tổ!”

“Tài vật của lão hủ này giao cho ngài bảo quản, hy vọng ngài không chê phiền

phức!”

Điệu bộ kia giống như là đang giao gánh nặng nghìn cân cho Khương chưởng

môn vậy.

“Cũng được cũng được…”

Sự thức thời của lão già này hơi quá mức, khiến cho Thành ca hơi cạn lời rồi.

Những người khác cũng không hề chậm chễ.

“Khương lão tổ, đây là của ta!”

“Còn của ta nữa, mong ngài mau nhận lấy!”

“Thật là làm phiền ngài rồi, lại phải hao tâm tổn trí giúp chúng ta bảo quản mấy

vật này…”

Cái dáng điệu như là gấp gáp đi đầu thai vậy, Thành ca nhất thời bận rộn không

kịp trở tay.

Cũng bởi không còn cách nào khác mà thôi.

Vô Cực Động Thiên bị diệt, Chuẩn Đế thần phục, hoàn toàn huỷ diệt đi tia hy

vọng cuối cùng trong lòng bọn này.

Nhìn kết cục của Linh Mặc Tiên Vương, hiện tại bọn họ chỉ muốn được sống

sót là tốt rồi.

Sau khi giao nộp xong, một đoàn người bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất chạy

trốn khỏi nơi này.

Trong chốc lát ở đây chỉ còn lưu lại một bãi hoang tàn cùng Thành ca xộc xệch

trong gió.

Rõ ràng là tự mình đi giật lấy đồ của bọn họ, nhưng cả quá trình có vẻ trở nên bị

động vậy nhỉ?

Nhưng may mà thu hoạch được khá nhiều.

Ngoài Vô Cực Động Thiên ra, cộng thêm trên thân đám người này, đồ vật mà

hắn thu được về cộng lại đều đổi thành công đức, có hẳn 6874 vạn điểm.

Mà ngoài cái này ra, sự thần phục ngoài ý muốn của Bạch Trầm Châu cũng

khiến cho tất cả mọi người ở đó phải kinh ngạc một lúc lâu.

Lại tăng thêm không ít giá trị kinh sợ cho hắn.

Sau cùng kiểm kê một cái, thấy công đức của hắn đã đạt đến 7000 vạn.

Vừa lúc hắn gác lại việc tính toán này thì đám trưởng lão Nguyên Chân Nguyên

Thịnh Nguyên Thù của Phi tiên môn nhao nhao chen chúc bay đến.

Trước tiên là mọi người nịnh hót một hồi, Khương chưởng lão thật sự lợi hại

quá, không nói tới đám tiên khuất phục, ngay cả cao thủ từng đứng đầu trung

tiên giới cũng thần phục luôn.

Thoắt cái, tất cả lại cùng một vẻ lo âu.

“Lão tổ, theo lời vừa rồi của Trầm Châu Chuẩn Đế thì tình thế của các tổ sư

trong môn phái ta ở trên thượng tiên giới không ổn lắm!”

Tổ sư các thế hệ trước đều là vật tổ tồn tại trong nội tâm của bọn họ, tuy rằng

chưa tận mắt gặp qua nhưng xưa nay các tổ sư vẫn luôn là niềm tự hào lớn nhất

của bọn họ.

Mặc dù lúc trước cũng đoán được bọn họ ở thượng tiên giới sẽ bị chĩa mũi nhọn

vào, nhưng chung quy đó cũng chỉ là suy đoán mà thôi.

Song bây giờ tin tức được chứng thực, chương môn Nguyên Chân cũng có chút

kinh hồn bạt vía.

“Đúng vậy, cũng không biết tổ sư bọn họ còn tốt hay không…”

“Vừa rồi Trầm Châu Chuẩn Đế nói bọn họ thương vong nặng nề, thế này thì tốt

thế nào được chứ…”

Các trưởng lão khác cũng đều hoang mang lo sợ như nhau.

Một mặt, sùng kính các vị tổ sư thế hệ trước, hy vọng bọn họ không xảy ra

chuyện gì.

Một mặt khác, bọn họ vốn nghĩ đợi đến khi lên đến thượng tiên giới có thể có

một đám chân to mặt dày làm chỗ dựa cho bọn hắn.

Nghĩ mà xem, Phi Tiên môn có bao nhiêu vị Tiên Vương lần lượt đi lên thượng

tiên giới rồi chứ, lên đủ hàng nghìn vị rồi.

Cái số lượng này gần như có thể so sánh với tổng số tất cả Tiên Vương của

trung tiên giới ngày nay rồi.

Đây là một lực lượng to lớn biết bao.

Hơn nữa trong số bọn họ, đa số đều lên thượng tiên giới cách đây bảy tám ngàn

vạn năm rồi, hiện tại đã nhiều năm trôi qua, biết đâu đã xuất hiện một vài vị

Tiên Đế và Chuẩn Đế rồi ấy chứ?

Trong mắt đám người Nguyên Thù Nguyên Mục bọn họ, chỉ cần lên đến thượng

tiên giới thì chính là được tận hưởng sự mát mẻ dưới tán cây đại thụ.

Tổ sư gia bọn họ sẽ bảo vệ bọn hắn thật tốt.

Nhưng hiện tại xem ra, e rằng không đơn giản như vậy.

“Không có gì đáng lo lắng đâu.”

Thành ca nhún nhún vai: “Yên tâm đi, có ta ở đây, khẳng định sẽ tốt lên thôi.”

Miệng hắn nói vậy, nhưng trên thực tế thì hiện tại ngày càng muốn gặp đám đệ

tử đó nhanh khẩn trương rồi.

Lời nói nhẹ tênh này tất nhiên không thể khiến đám Nguyên Chân bọn họ hoàn

toàn yên tâm.

Mặc dù thực lực của Khương tổ sư hơn người, nhưng thượng tiên giới là thế

giới của Tiên Đế thống trị.

Nhất là khi đám trưởng lão Nguyên Thù, Nguyên Mộc và các đệ tử khác không

hề biết rằng Thành ca là tổ sư gia đời đầu tiên.

Lòng thầm nghĩ nhiều vị tổ sư như thế mà cũng đều thương vong nặng nề, cho

dù ngươi lên đó rồi sợ rằng cũng không khá hơn là bao đâu…

“Được rồi, các người đều quay về sơn môn trước đi, ta có chút chuyện cần

thương lượng với bọn họ chốc lát.”

Thành ca không có lòng dạ nào để khơi thông tâm lý bọn họ.

“Qua chín năm nữa ta sẽ dẫn theo toàn bộ người của Phi Tiên môn cùng nhau

lên thượng tiên giới.”

“Mấy người các ngươi, đến lúc đó có dự tính gì không?”

Mười hai người trong đám Tiêu Hỗn, Sát Lợi, Tam Đại Thi Vương đều vỗ ngực

nói: “Khương chưởng môn ngài đi đâu chúng ta theo ngài tới đó!”

Ôm gốc cây đại thụ Thành ca này, bọn họ làm sao muốn buông tay ra chứ.

So với đám người của Phi Tiên môn, lòng tin của bọn họ đối với Khương

chưởng môn cao hơn không biết bao nhiêu lần.

Tiêu Hỗn lại nói tiếp: “Thật ra nếu không phải vì cơ duyên của Ngộ Đạo Tiên

Thụ thì ta đã đi lên để gặp lại Hư Huyền đại ca từ lâu rồi.”

Tịch Vân cũng xúc động nói: “Đúng vậy, ta cũng đã rất muốn gặp hai vị Thanh

Vân và Lưu Vân sư huynh từ lâu rồi!”

Lưu Duyên thì vỗ tay cười nói: “Ha ha, lão hủ càng muốn xem thuật luyện đan

của thượng tiên giới hơn..”

Mấy người khác đều nhìn hắn với vẻ đồng tình, trong lòng đột nhiên có chút hả

hê.

Cũng thật là đáng thương, luyện dược sư lợi hại nhất đang đứng ở bên cạnh

ngươi, thế mà lại không biết gì cả.

Nhưng mà cũng đúng thôi, lúc luyện đan ở cửa ải Ngộ Đạo Tiên Thụ, Khương

chưởng môn thi triển thần uy luyện chế tiên đan bát phẩm, nhưng chỉ tiếc rằng

lão già ngươi căn bản không đuổi kịp.

“Các ngươi đều nhìn ta làm gì?”

Lưu Duyên Tiên Vương tỏ vẻ không hiểu gì cả: “Chẳng lẽ lão hủ nói gì sai rồi

sao?”

“Đúng là một đám người phàm tục, lão hủ một lòng theo đuổi đỉnh cao của của

thuật luyện đan, các ngươi làm sao có thể hiểu được chứ!”

Đám người Tiêu Hỗn, Sát Lợi bọn họ cười nói không ngớt: “Đúng vậy đúng

vậy, bọn ta không hiểu ngươi”

Đám người Tịch Vân Vô Quyết bọn họ cũng cố ý tâng bốc hắn lên một cách kỳ

lạ.

“Cảnh giới của ngươi cao quá…”

“Bội phục bội phục…!”

Thành ca cũng lười mà vạch trần ra, giờ hắn không muốn lại trải nghiệm cuộc

sống luyện đan bận rộn kéo dài hơn cả chục ngày như vậy nữa.

Sau một trận cười hớn hở, Tịch Vân Tiên Vương mới một vẻ ngượng ngùng tiến

đến sát trước mặt Thành ca.

“Khương chưởng môn, tiểu lão tử có một thỉnh cầu hơi quá đáng một chút, ngài

có thể cho ta hai mươi tấm Tiên Duyên Lệnh không? Ta muốn dẫn theo mấy

đứa đồ tử đồ tôn đi lên.”

Đám người Vô Quyết, Mình Trì bọn họ vốn định nói, bản thân ngươi đã biết

quá đáng thì đừng đề ra nữa.

Nhưng khi thực sự đợi Tịch Vân nói xong, mấy người đều trở nên trầm mặc.

Ngay sau đó, Tiêu Hỗn cũng xoa xoa tay cười theo.

“Khương chưởng môn, có thể cho ta ba mươi tấm không? Ta cũng có mấy đồ đệ

cần dẫn theo.”

“Ta cũng vậy, bao nhiêu đứa đồ đệ không yên tâm được..”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play