“À, không cần không cần…”

Võ La Tiên Vương và Nhận Ám Ma Vương lại không ngu, làm gì có chuyện

không nghe ra được hàm ý trong lời nói của hắn chứ.

Rõ ràng cũng không phải là thật sự cảm ơn.

“Cần mà cần mà.” Thành Ca vô cùng nhiệt tình.

Hai người và đám Tiên Vương sau lưng liên tục khoát tay: “Thật sự không cần,

Khương sư tổ quá khách sáo rồi.”

“Không hề không hề, là các ngươi nên được mà.”

Hắn càng như vậy, mọi người càng thấy có gì đó không ổn.

“Không không không, chúng ta nhận lấy thì ngại.”

“Chúng ta làm việc tốt chưa bao giờ cần đền đáp.”

Thành Ca xem thường: “Các ngươi không cầu đền đáp đó là chuyện của các

ngươi, ta nhất định phải bày tỏ thái độ cảm tạ của mình.”

Vậy thì quá không bình thường, Võ La và Nhận Ám cảm thấy không ổn.

Hai người liên tục chắp tay: “Thái độ của ngươi chúng ta cảm nhận được rồi,

cáo từ cáo từ…”

Lạch cạch!

Thành Ca đột nhiên rút tiên kiếm cửu giai ra, dọa mọi người nhảy dựng cả lên,

suýt chút nữa còn cho rằng hắn muốn khai chiến.

“Không nể mặt phải không?”

“Khương sư tổ, ngươi định…”

Võ La, Nhận Ám các Tiên Vương vội vàng làm ra dáng vẻ đề phòng.

“Chúng ta không có!”

“Đúng vậy, sao chúng ta dám không cho ngươi thể diện cơ chứ.”

Ánh mắt Thành Ca phát lạnh, lạnh lùng quát: “Đã nói muốn cảm ơn, các ngươi

còn ra sức từ chối, xem thường ta sao.”

“Không dám không dám…”

Lời đã nói đến mức này, mọi người cũng từ chối không được.

Chỉ có thể kiên trì thử dò xét nói: “Không biết Khương lão tổ muốn cảm ơn

chúng ta thế nào.”

“Thế này mới đúng chứ!”

Lúc này Thành Ca mới thu hồi tiên kiếm, vẻ mặt cũng ôn hòa hơn.

“Gần đây trung tiên giới không yên ổn lắm đúng không?”

“Ờm…”

Võ La Tiên Vương và Nhận Ám Ma Vương liếc mắt nhìn nhau, cũng không

hiểu hắn nói những lời này là muốn biểu đạt cái gì.

Chỉ có thể không hẹn mà cùng gật đầu.

“Quả thật rất không yên ổn.”

“Đúng vậy, nếu không phải thế giới càng ngày càng tồi tệ, lòng người không

còn đơn thuần nữa, chúng ta cũng không cần tới đây bảo hộ Phi Tiên môn.”

Bọn họ vẫn không quên khoe cái tốt.

Thành Ca nhẹ gật đầu: “Các ngươi nói không sai, trung tiên giới quá nguy hiểm,

vấn đề an toàn tài sản của mọi người đều không thể đảm bảo được, thật là khiến

người ta lo lắng.”

Mọi người hoàn toàn không biết trong hồ lồ hắn bán thuốc gì, chỉ có thể tiếp tục

phụ họa.

“Đúng vậy đúng vậy…”

“Quá đau lòng!”

Thành Ca hít sâu một hơi, ngước nhìn trời xanh xa xôi, thở dài một tiếng.

“Vì điều này, ta quyết định.”

“Giúp các ngươi bảo quản nhẫn trữ vật bên người và tiên khí miễn phí, xem như

lời cảm ơn đối với các ngươi!”

Hắn hắn dùng ánh mắt ‘yên tâm có ta ở đây’ nhìn đám người đó: “Ở trong tay

ta, nhất định sẽ không bị những kẻ tham lam cướp đi, ta sẽ dùng sinh mệnh đi

bảo vệ!”

“Như vậy, cũng xem như trả các người một nhân tình!”

Hả?

Còn có thể như vậy sao?

Tất cả mọi người ở đây tỏ vẻ bản thân bị kinh ngạc đến ngây người rồi.

“Ha ha ha, Khương chưởng môn nói đúng!”

Tiêu Hỗn Ma Vương phản ứng đầu tiên đi qua, chợt phát ra tiếng cười thật to.

“n tình này nhất định phải báo, để lão nhân gia hắn thay các ngươi bảo vệ tất cả

bảo vật đi, miễn cho kẻ xấu đoạt mất.”

Vô Quyết và Tịch Vân mấy người cũng phình bụng cười to: “Đúng đúng đúng,

lão nhân gia hắn nhiệt tình ghê ha!”

“Các ngươi cũng tuyệt đối không được từ chối, điều đó có nghĩa là Khương

không nể mặt Khương chưởng môn!”

Vốn là đối diện đổi trắng thay đen, trong lòng bọn họ vẫn còn đang tức sôi máu.

Nếu không phải Thành ca ở đây, bọn họ đã nổi giận ra tay từ lâu rồi.

Hiện tại Thành ca “đánh trả”, quả thật khiến bọn họ hả giận.

Không phải các ngươi nói từ bao vây tấn công thành bảo vệ à?

Vậy chúng ta cũng có thể nói việc cướp bóc thành bảo quản đồ hộ đó.

Dùng logic của các ngươi để đối phó với các ngươi.

Đù má, đúng là cướp bóc mà, đương nhiên Võ La Tiên Vương và Nhận Ám Ma

Vương hiểu rất rõ.

Cái gì mà thay ngươi bảo quản, tiên khí bảo vật tới tay hắn, vậy thì thuộc về

hắn, vĩnh viễn cũng đừng mong lấy lại được.

Đương nhiên hai ngươi không muốn đồng ý.

“Không cần không cần, thực ra chúng ta vẫn có thể bảo vệ tiền của bên người

được…”

“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta nào dám làm phiền Khương lão tổ ngươi!”

Nhưng cũng không dám từ chối quá kịch liệt, chỉ có thể uyển chuyển một chút.

Mặt Thành ca trầm xuống, quơ quơ kiếm trong tay.

“Vậy sao”

“Các ngươi chắc chắn có thể giữ được hả?”

“Đã có tự tin như thế, nếu không thì chúng ta luyện tập thử một chút nhỉ.”

Đù, thử kiểu gì?

Ngươi tự mình đến cướp, đương nhiên bọn ta không thể bảo vệ nổi rồi.

Cái gọi là luyện tập, không chừng còn có thể bị giết chết.

Ngươi nói thẳng là giết người cướp của là được rồi.

Trước kia Võ La Tiên Vương và Nhận Ám Ma Vương cũng làm chẳng ít mấy

chuyện bá đạo như này, bây giờ tới lượt rơi trên đầu bản thân, cứ phải gọi là khó

chịu thôi rồi.

“Không không, Khương lão tổ nói đúng, quả thật bọn ta không bảo vệ nổi.”

Có lòng muốn nổi lên, nhưng nghĩ đến chiến tích của Thành ca, rồi lại không

dám.

“Đã không giữ nổi, vậy thì giao ra để ta bảo quản đi.”

Thành ca cười tủm tỉm chà xát ngón tay: “Đây là việc ta nên làm, các ngươi

cũng không cần cảm ơn.”

Sắc mặt hai người phát khổ, một đám Tiên Vương đằng sau cũng vô cùng đau

đầu.

Trong lòng biết người này rõ ràng là không có ý định dễ dàng bỏ qua cho bọn

họ.

Lần này không xuất huyết lớn, căn bản không có khả năng còn sống rời đi.

“Đã như vậy, vậy thì phải làm phiền Khương lão tổ…”

Tay Võ La Tiên Vương run rẩy, vô cùng đau lòng đưa tiên kiếm thất giai và

pháp bảo cực phẩm của bản thân sử dụng tới phía trước.

Thành ca đang muốn nhận, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười dài.

“Hay cho một Phi Tiên môn, hay cho một Khương trưởng lão!”

“Giữa ban ngày ban mặt, hành vi cướp bóc như thế, thật sự khiến cả người cả

thần phải căm phẫn!”

Đám người kinh ngạc, đến thời điểm bây giờ, trung tiên giới bây giờ còn có

người dám chọc vào tổ ong vò vẽ là Khương Thành hả?

Quay đầu nhìn lại, đám người Võ La Tiên Vương và Nhận Ám Ma Vương lập

tức lộ ra vẻ vui mừng.

Người tới chính là Linh Mặc Tiên Vương - trưởng quản Vô Cực Động Thiên,

cùng với hơn mười vị Tiên Vương.

Tuy rằng không nhiều người, nhưng Vô Cực Động Thiên là tiên môn đứng đầu

trung tiên giới, lai lịch thâm hậu, không chừng thật sự có thủ đoạn đối phó với

Khương Thành.

“Khương trưởng lão, ngươi quá đáng rồi đấy.”

Chỉ thấy Linh Mặc Tiên Vương đạp trên đám mây phiêu phiêu xuống, tiếng nói

của hắn cao vút bên trong mang theo một chút quy tắc hàm súc, trong lúc mơ hồ

trực tiếp đánh vào sâu trong tiên hồn

Rất nhiều môn đồ của Phi Tiên môn đã vì vậy mà mắt lộ ra vẻ mờ mịt.

Đám người Nguyên Chân Nguyên Thịnh không khỏi lo lắng, tên tuổi Vô Cực

Động Thiên quá lớn.

Như xảy ra tranh chấp với bọn họ ở đây thì cuộc sống tương lai khi phi thăng

lên thượng tiên giới cũng sẽ chẳng dễ chịu gì.

Nhưng mà, tất cả những điều này cũng không nằm trong lo lắng của Thành ca.

Hắn căn bản cũng không nhận ra đám người này.

“Lão già, ngươi cũng tới bênh vực đó hả?”

Câu hỏi này vô cùng thẳng thắn.

Lúc trước Phi Tiên môn bị bao vây hơn một tháng, sao không thấy đám người

này đi ra chủ trì công đạo, bây giờ lại chạy tới chỉ trích.

“Lời này của Khương chưởng lão sai rồi!”

Tay Linh Mặc Tiên Vương vuốt râu dài lạnh lùng nói: “Đầu tiên là việc ngươi

độc chiếm hơn 30 vạn miếng Tiên Duyên lệnh, cắt đứt cơ duyên phi thăng của

rất nhiều người!”

“Sau đó lại tàn sát rất nhiều Tiên Vương Tiên Tôn, tạo sát nghiệt ngập trời!”

“Nay lại dọa dẫm bắt chẹt đồng đạo, thật là khiến người khác khinh thường!”

Thành ca nghe thấy vậy thì muốn cười to.

“Ồ phải không? Vậy thì sao chứ?”

“Ngươi có thể làm gì, muốn đánh nhau sao?”

“Nếu chủ trì công đạo mà chỉ dùng miệng thì đúng thật là không đủ, tới đây để

ta xem ngươi có tư cách kia hay không.”

Hắn xách theo tiên kiếm trong tay, bay thẳng tới trước mặt đám người Vô Cực

Động Thiên này.

Trong nháy mắt, bầu không khí nơi đây liền trở nên giương cung bạt kiếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play