Đền bù?

Đền kiểu gì đây, chẳng lẽ muốn đền mạng hay sao?

Vào thời khắc quan trọng, Phùng Độ Tiên Vương cũng chưa quên người bạn cũ

của mình, lặng lẽ truyền âm.

“Nếu không muốn chết thì dâng nhẫn trữ vật với tiên khí của ngươi lên.”

Lời nhắc nhở này khiến cho vị Tiên Vương đứng đầu này bỗng nhiên được khai

sáng.

Hắn vội vàng tháo chiếc nhẫn trữ vật của mình ra trước, đồng thời cũng dâng

Tiên Nhận thất giai lên.

“Tiền bối, ta hy vọng chút đồ này có thể xoa dịu lòng ngươi.”

Hắn cũng đau lòng lắm!

Đám người nịnh hót trước kia chỉ cần lấy một món tiên khí lục giai ra là được

rồi.

Bây giờ hắn chỉ đành dâng tiên khí thát giai mà hắn hay dùng lên, ai bảo lúc đầu

hắn còn nói thêm mấy câu “đại nghịch bất đạo” cơ chứ?

Thành ca mở cờ trong bụng, tốt lắm tốt lắm.

Tưởng rằng trận chiến đã kết thúc, hắn ta chuẩn bị rời đi, kết quả là đám người

này mang đến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Làm sao mà không nhận cho được cơ chứ?

Cầm tiên kiếm thất giai trên tay ngắm nghía, nét mặt khen ngợi gật gật đầu.

“Chà, cũng được đấy.”

“Cũng coi như là sự tổn thương tâm hồn và mất mát về tinh thần của ta được bù

đắp một chút rồi.”

Cái này mà là đền bù một chút sao?

Tiên Vương dẫn đầu cũng có thể nhìn ra đây là chặn đường ăn vạ mà.

Chỉ đáng tiếc là mình ngu ngốc đến mức tự đâm đầu vào.

Không chỉ bất tài mà còn vô cmn lý!

“Khụ khụ, người vừa lòng là tốt…”

Thành ca xua tay: “Xem ra còn biết điều, các người đi đi.”

“Đa tạ tiền bối khai ân.”

“Tiền bối thật sự là khoan hồng độ lượng, là hình mẫu của chúng ta…”

Thành ca suýt bật cười thành tiếng.

Không chỉ cướp được đồ tốt mà còn được cảm tạ, chuyện tốt như này kiếm ở

đâu được chứ?

Có được tấm gương này, những người khác lập tức học theo.

Lần lượt tiến tới, giao hết bảo vật của bản thân ra để bù đắp tổn thương tinh

thần của Khương chưởng môn.

Đợt này tuy ít người hơn, nhưng kiếm được nhiều hơn đợt trước, trong lòng

Thành ca tốt lên rất nhiều.

Lúc này mới phất tay cho đi.

Đám người này cảm tạ thiên ân thêm lần nữa rồi mới rời đi.

Trong lòng bọn họ thề rằng cả đời không muốn gặp lại người đó nữa.

Mà bản thân Thành ca cũng nghĩ ra một ý.

Nếu đã có đợt thứ nhất và đợt thứ hai thì nhất định sẽ có đợt thứ ba và thứ tư…

Suy cho cùng, có người ở xa nên chưa về kịp, muộn cũng là điều hoàn toàn

chấp nhận được.

Vụ làm ăn này không thể bỏ qua, phải kiên nhẫn một chút.

Vì vậy hắn đã lấy một cái ngai vàng ra ngồi trên không trung, đợi nhóm người

tiếp theo đi qua.

Đúng như hắn đoán.

Không lâu sau, xa xa xuất hiện bóng người mờ mờ ảo ảo đi đến.

Con mồi lại đến.

Thành ca vui vẻ chủ động đứng dậy đón đợt “khách hàng” mới.

Nửa canh giờ sau, nhóm người Tiên Vương và Tiên Tôn những kẻ mà vừa nãy

còn cầm tiên khí đòi chém đòi giết đã bỏ chạy với hai bàn tay trắng.

Hắn ta “kinh doanh” được đúng 3 ngày.

Về sau thực sự không làm tiếp được vì số người bị cướp ngày càng nhiều,

chuyện này cũng nhanh chóng truyền ra ngoài.

Tốp người đến sau cũng không ngu đâm đầu vào, cuối cùng hắn ta cũng dẹp

tiệm.

Ba ngày tới, gần trăm nhóm người lần lượt đến đây.

Ngoại trừ những kẻ không thức thời đã bị hắn ta xóa sổ, những người khác đều

bị hắn ta “cướp bóc” một lần.

Có gần trăm nhóm người, có người đến một mình, có người kết bè kết phái.

Thêm vào đó khoảng hơn hai mươi vạn người.

Trong đó Tiên Vương có khoảng hơn ba trăm người rồi.

Để nâng cao tu vi, toàn bộ những gì hắn thu thập được thu hết vào hệ thống cuối

cùng đổi được 3548 vạn công đức.

Còn kiếm được nhiều hơn việc “đi lưu diễn” cả một tháng trời.

Toàn bộ công đức đổi hết thành tiên đan bát phẩm, cuối cùng tu vi của hắn đột

phá lên nhị phẩm, tiếp tục chăm chỉ rồi cuối cùng dừng ở Tiên Vương tứ phẩm.

“Tiên quốc này mạnh thì có mạnh, nhưng mà khó tăng cấp quá.”

“Các ngươi không qua đây sao? Ta rất hiểu khách đó…”

“Nếu như có thêm một ngàn tám trăm vạn người nữa thì ta có thể đạt được Tiên

Vương cửu phẩm rồi.”

Thành ca không thỏa mãn thu hồi cái ghế, tạm thời kết thúc sự nghiệp “thu phí

của mình”.

Mà trong khoảng thời gian này, tin tức của hắn đều lan truyền khắp trung tiên

giới.

Vốn dĩ cho rằng hắn ta dám nắm giữ ba mươi vạn Tiên Duyên lệnh chỉ vì tốc độ

bay cực kỳ nhanh, nếu bị bao vây hắn nhất định sẽ chết.

Nhưng mà 35 vị Tiên Vương và mấy ngàn Tiên Tôn vây quanh hắn bị tiêu diệt

hết toàn bộ.

Chuyện này cũng chưa là gì, những Tiên Vương, Tiên Tôn đến sau cũng bị hắn

cướp đồ.

Sức chiến đấu đã vượt qua giới hạn của cả trung tiên giới.

Mà nhiều Tiên Vương bị cướp như vậy, càng làm thay đổi nhận thức của mọi

người.

Khi hai chuyện hợp lại với nhau, cảm nhận cuối cùng của mọi người là hai chữ

- anh dũng.

Trên dưới trung tiên giới đều bị sốc trước hai tin tức này.

Thực lực mạnh như vậy tại sao còn ở lại trung tiên giới làm gì?

Không có ai quản sao?

Như vậy thì mọi người sống kiểu gì đây?

Về phần đám người Diệp Dương Tiên Vương ở bên Thiên Khu các, bây giờ

cũng hiểu tại sao hắn lại mua nhiều Tiên Duyên Lệnh đến như vậy.

Vấn đề không hề nằm ở việc liệu hắn có giữ được hay không?

Mà vấn đề là hắn có chịu hay không thôi.

Bên Phi Tiên môn lúc này, đương nhiên mọi người reo hò ăn mừng.

Tất cả mọi người trong môn phái đều tự hào và đắc ý, dù sao đây cũng là môn

phái của mình.

“Lão tổ mạnh quá rồi!”

“Lần trước tiêu diệt 9 vị Tiên Vương, còn tưởng rằng đó là giới hạn rồi, ai ngờ

lần này 35 vị…”

“Hơn nữa còn cướp bóc mấy trăm vị Tiên Vương, thực lực như này quả thật

không gì sánh kịp.”

“Lão tổ mà xuất hiện, ai dám tranh với hắn chứ!”

“Lão nhân gia hắn lại làm cho Phi Tiên môn nở mày nở mặt một lần nữa, chấn

động toàn bộ tiên giới.”

“Thế mà ta lại cảm thấy hắn còn mạnh hơn các sư tổ năm đó nhỉ?”

Các trưởng lão vui mừng hớn hở.

“Ha ha, chúng ta không phải lo gì nữa rồi!”

“Nguyên Thù, Nguyên Mục bây giờ nói sao đây? Không phải trước đó ngươi lo

lắng lão tổ không giữ được nhiều Tiên Duyên Lệnh mà.”

“Phục rồi phục rồi, đã biết lão tổ mạnh như thế, vậy mà ta còn do dự gì không

biết?”

“Các ngươi cũng thật là, biết lão tổ mạnh như thế mà không chịu nói sớm.”

Mà đám người Tiêu Hỗn, Tịch Vân, Vô Quyết vẫn mang dáng vẻ tâm lặng như

nước.

Đây chỉ là chiêu thức cơ bản của Khương chương môn, có cần làm quá thế

không.

“Còn nhóm người bên ngoài thì sao?”

“Ha ha, bọn họ đã ngồi xổm bên ngoài Phi Tiên môn nhiều ngày rồi…”

Đám người Tiểu Hỗn và Sát Lợi nở nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt phát ra tia hung

ác.

Một thời gian trước, có rất nhiều các thế lực vì Tiên Duyên Lệnh mà đến.

Những người này chắc chắn là tìm không ra hoặc đuổi không kịp Thành ca nên

mới chôn chân ở bên ngoài Phi Tiên môn.

Dù sao Khương Thành cũng là lão tổ của Phi Tiên môn, ở đây đều là hậu bối

của hắn.

Ngươi không tin thì chỉ cần ngồi xem, hắn nhất định sẽ quay lại.

Không cần phải truy quét tứ phương, chỉ cần ở đây đợi hắn là được.

Rất nhiều người có tâm thế này, nên trong thời kỳ này, bên ngoài Phi Tiên môn

có hơn cả trăm môn phái, Tiên Vương cũng có trên dưới cả trăm người.

Nếu không có đám 12 tên Quỷ Vương của Tiêu Hỗn tọa trấn ở đây, thêm việc

bên trong Phi Tiên môn không có Tiên Duyên Lệnh, nếu không chỉ sợ bọn họ đã

đánh tới lâu rồi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play