Khung cảnh vừa đổi, Thành ca đã xuất hiện bên trong một cung điện u ám
nghiêm ngặt.
Kiểm tra một chút, hắn phát hiện ra lần này bản thân không còn là phàm nhân
mà là một ma tu có tu vi đại khái là Linh Đài cảnh.
Luân hồi rồi sao?
Làm sao luân hồi được vậy?
Hắn mơ hồ cảm giác được là do Mâu Vũ cưỡng chế làm ra.
Không phải chứ?
Chẳng lẽ nàng khống chế Luân Hồi Kính kia?
Hẳn là không đến mức đó nhỉ, nơi này là sân nhà của Tiên Thụ, mà đến ngay cả
chính mình có quy tắc luân hồi đại viên mãn cũng làm không được ư.
Lúc này, trong điện có hai gã ma tu bay nhanh vọt vào.
“Ma chủ, đại quân của Lưu Ly tông giết đến rồi, mau bỏ đi thôi!”
Ma chủ ngồi ngay ngắn trên ngai vàng quát lạnh một tiếng: “Bỏ đi cái gì mà bỏ
đi, ra ngoài quyết một trận tử chiến với bọn họ!”
Sau đó dần đầu một bầy ma giết ra ngoài.
Đi theo vọt ra bên ngoài, Thành ca lại gặp được Mâu tiên nữ, tuy nhiên nàng lại
đứng ở phía Lưu Ly tông đối diện.
Xem vị trí đứng hẳn là một người chân truyền thậm chí là cấp bậc thánh nữ.
Lần này tu vi của nàng gần như đã là Thiên Mệnh nhất trọng nhưng mà Thành
ca biết nàng vẫn còn ký ức, một cái ý niệm trong đầu là có thể trong một giây
giết chết toàn trường.
Hắn cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Lần này luân hồi thân phận của bản thân mình và nàng đã trở nên đối lập rồi
sao?
Hai bên trước tiên là khoát lác cả nửa ngày dài đằng đẵng sau đó mới binh đao
đối đầu, chém giết lẫn nhau.
Hắn ở ma tông này cũng xem như là nồng cốt trung tầng phải chiến đấu với
trưởng lão Linh Đài Cảnh của Lưu Ly Tông.
Khi đang ứng phó câu được câu không hắn còn tranh thủ chút thời gian quan sát
Mâu Vũ.
Chỉ thấy nàng cũng đang bận rộn đối chiến với một vị Ma Tông cấp cao, đánh
cũng xem như là phù hợp quy củ, phù hợp với tu vi bên ngoài của nàng.
Trận đại chiến này đánh không bao lâu thì đã nghiêng về một bên, thực lực của
Lưu Ly Tông phía đối diện mạnh hơn không chỉ một cấp.
Tông chủ của Ma tông thấy tình thế không ổn bèn chỉ đạo những người còn lại
chạy trốn như ong vỡ tổ, Thành ca cũng theo những người này cùng nhau bỏ
trốn.
Rất nhanh lại phát hiện ra Mâu Vũ tự mình đuổi giết đến.
Bởi vì phải đóng vai diễn mất trí nhớ, hắn lại không thể chiến thắng Thiên
Mệnh cảnh cho nên chỉ có thể giả vờ bị nàng tóm được.
Sau đó, hai người lại lần nữa trải qua một loạt tình cảm lưu luyến rung động đến
tâm can.
Mối tình bị cấm kỵ của Thánh nữ chính đạo và thiên tài Ma tông, sự phản đối
mãnh liệt của sư môn trưởng bối, phản bội tông môn, lời đồn đãi của ngoại giới,
hai người ở trong mưa gió đồng tâm hiệp lực sưởi ấm cho nhau…
Thành ca phải thừa nhận, Mâu Vũ là một cao thủ về tình yêu.
Nếu đổi thành người khác thì đã sớm thất chìm đắm lần nữa rồi.
Nhưng mà do tiền đề là hắn đã biết được nội dung vở kịch, từ đầu đến cuối cũng
chỉ mang tâm trạng một người ở ngoài quan sát, bản thân không phải là người
trong cuộc thì làm sao có thể động lòng được.
Hai người bị hai đạo Chính, Ma vây công, cuối cùng không còn lối thoát, “vây
hãm” ở trong một sơn động bấp bênh.
“Ngươi hối hận không?”
“Không hối hận!”
“Vậy vì sao ngươi vẫn chưa động lòng?”
Tiếng hô giết ở bên ngoài càng ngày càng gần, hai mắt của nàng chậm rãi nhắm
lại, tiếp theo thế giới này cũng tối sầm xuống, ngay sau đó nhanh chóng sụp đổ
tiêu tan.
Thành ca lại luân hồi một lần nữa…
Hiện tại hắn đã cơ bản xác định được, hai lần luân hồi kết thúc đều bởi vì ảnh
hưởng của nàng.
Sau đó hai người ước chừng lại trải qua bảy lần luân hồi, đã tạo thành chín đời
oán lữ.
Trong số những lần luân hồi này, có lần bọn họ là thanh mai trúc mã, có lần là
sư huynh sư muội, thậm chí còn có lần một kẻ là người một kẻ là yêu.
Nhìn thấy em gái vì muốn qua được cửa ải, lần nào cũng cố gắng xây dựng bầu
không khí yêu đương như vậy, Thành ca cũng rất áy náy.
Hắn chỉ có thể phối hợp cùng nhau cố gắng.
Cuối cùng vào lần thứ mười luân hồi, trong một giây nào đó trạm kiểm soát
cảnh tượng đột nhiên im lặng rồi tan biến, hai người trở về Tiên Thụ.
Cửa ải này thông qua rồi.
Làm sao thông qua, bản thân Thành ca cũng có chút mơ hồ.
Tuy nhiên khi hai người nhìn lại đối phương, không hẹn mà cùng có chút xấu
hổ.
Trong mắt Mâu Vũ hiện lên vẻ nghi ngờ: “Có phải ngươi không bị quy tắc luân
hồi hưởng không?”
Thành ca vô cùng kiên quyết lắc đầu: “Không có! Tuyệt đối không có!”
“Năm lần luân hồi đó quả thật rất khó…”
Thành ca vô cùng kinh ngạc: “Không phải mười lần sao? Chẳng lẽ ta nhớ
nhầm?”
“Sao ngươi biết là mười lần?”
Mâu Vũ nhìn hắn một cái thật sâu, yếu ớt nói: “Nếu thật sự rơi vào luân hồi, vậy
hiện tại ngươi sẽ không nhớ là đã có chuyện gì xảy ra ở đâu.”
Mẹ nó, lại có thể gài ông đây?
“Ta thuận miệng nói thôi, sao vậy, chẳng lẽ ngươi biết đúng thật là mười lần?”
Mâu Vũ hít sâu một hơi, nhất thời không biết nên trả lời hắn như thế nào.
Nếu nói bản thân biết, vậy cho thấy nàng cũng không chịu ảnh hưởng.
Cho nên, nàng cũng chỉ có thể coi như không có gì.
Vài ngày sau, hai người đi đến cuối ải của cửa ải này.
Lần này, phía trước cũng không có xuất hiện hai lối vào, chỉ là một cái vòng
xoáy chín màu đang không ngừng xoay tròn.
“Không có gì bất ngờ xảy ra thì khi bước vào chỗ đó sẽ đến được thân chính
của trung tâm ngộ đạo Tiên Thụ.”
“Ngươi còn có thể tiếp tục không?”
Thành ca đương nhiên nói: “Có thể.”
Bởi vì có được hơi thở giống với của Tiên Thụ, hắn cũng không có một chút áp
lực nào khi đứng ở đây.
Đừng nói ba mươi ba cảnh, cho dù là ba trăm ba mươi cảnh cũng sẽ không có
gì.
“Ta đã đến cực hạn rồi.”
“Cảnh tiếp theo, ta chắc chắn không thể tiếp nhận.”
Mâu tiên nữ nói tới đây, dường như cũng có chút không cam lòng.
Chính mình vậy mà đã hơn.
Nhưng mà không còn cách nào khác, đối mặt với hệ thống hack, cho dù nàng có
đặc biệt hơn nữa thì cũng không bằng.
Cuối cùng, một mình Thành ca tiến vào vòng xoáy.
Khoảnh khắc khi hắn tiến vào, cả Tiên Thụ rung động mãnh liệt.
Các Tiên Vương và Ma Vương tiến vào qua ba lối vào đồng loạt từ trong tu
luyện bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn xung quanh, tự hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Xuất hiện ở trước mặt Thành ca, cũng không phải một đoạn thông đạo như
trước mà chỉ có một dải ánh sáng cực lớn màu xanh biếc.
Trên dải ánh sáng này, hắn cảm nhận được hơi thở căn nguyên nồng đậm hơn
gấp trăm lần so với ba mươi hai cảnh trước đó.
Nếu không phải Đồng Nguyên, có lẽ hắn đã không thể khống chế được mà bị nó
nuốt mất.
Không đợi hắn kịp phản ứng lại, một tia ánh sáng màu trắng chợt lóe ra từ trong
Toàn Cơ Đồ, tiến vào bên trong dải ánh sáng xanh biếc cực lớn kia.
Sau đó, A Hoàng xuất hiện bên cạnh hắn.
“Mẹ!”
“Đây là nơi nào?”
“Đây là ngộ đạo Tiên Thụ, sao ngươi lại ra đây?”
“Bị hấp dẫn ra đây.” A Hoàng vừa nói, vừa leo lên trên bờ vai hắn một cách
thuần thục.
Thành ca biết nàng rất thần bí, trái lại cũng lười truy hỏi nguyên nhân đến cùng,
cảm nhận một chút ở trong Toàn Cơ Đồ, lúc này mới phát hiện không thấy Tiểu
Bạch đâu.
“Đệ đệ Tiểu Bạch của ngươi đâu?”
“Hắn sao?”
A Hoàng chỉ chỉ về hướng của dải ánh sáng kia, che miệng cười: “Bị trung tâm
của Tiên Thụ này nuốt rồi!”
Thành ca suýt nữa đã nhảy dựng lên.
Tiểu Bạch đã đi theo hắn lâu như vậy, thời kỳ phi thăng chiến ở Tiên thành còn
lập được công lao hiển hách.
Hắn rất có tình cảm đối với đứa con này, cũng không muốn nó gặp phải chuyện
gì bất trắc.
“Hắn đang yên đang lành ở trong Toàn Cơ Đồ làm sao có thể bị nuốt?”
A Hoàng nói với vẻ đương nhiên: “Bọn họ đều là mảnh nhỏ căn nguyên, càng
tới gần thì càng dễ dàng hấp dẫn lẫn nhau. Đáng tiếc đệ đệ quá kém, trình độ
thấp hơn rất nhiều so với nó, cho nên bị nuốt cũng là chuyện đương nhiên thôi.”
Nàng ngược lại hiểu biết rất nhiều.
Thành ca nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui sướng của nàng khi người khác gặp
họa, suýt nữa cạn lời.
“Đệ đệ ngươi gặp nạn, sao ngươi có thể cười vui vẻ như vậy?”
Sau đó, hắn cũng chui vào bên trong căn nguyên Tiên Thụ kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT