Nghe thấy câu hỏi này, Độ Trần Tiên Vương và Cực Minh Tiên Vương của
Thiên Khu các kinh ngạc nhìn lại.
“Ngươi sẽ không cho rằng người này tìm được lối vào nhờ một cách thức đặc
biệt nào đó chứ?”
“Cái này rõ ràng là đoán mò mà.”
“Cơ hội năm mươi năm mươi, vẫn rất dễ trúng mà.”
Hai người dùng truyền âm để nói chuyện, mà Thành ca lại không nghe thấy
được.
Nhưng mà Mâu Vũ lại cảm giác chuyện này cũng không đơn giản như vậy, đối
với Khương chưởng môn, nàng càng ngày càng để ý.
Đội ngũ 20 người tiếp tục tiến lên, sau sáu ngày, bọn họ gặp phải khó khăn mới.
Thành Ca cũng được coi là tập mãi thành quen, xem ra cửa ải của mỗi cảnh đều
không giống nhau.
Hơn nữa hắn cũng phát hiện một quy luật, thật ra mỗi cửa ải đều khảo nghiệm
một loại quy tắc.
Ví dụ như cửa ải thứ nhất, là khảo nghiệm quy tắc sức mạnh.
Mà cửa thứ hai ngay cả ba tòa thành kia, thì là khảo nghiệm của quy tắc huyễn
ảo.
Cửa ải kiểu này, nhiều người cùng nhau lập thành một đội thì quả thật có ưu thế
hơn hẳn.
Cho dù cảm ngộ với quy tắc ở ải đó không sâu sắc lắm, nhưng mà lại có thể
dùng sức mạnh của tập thể.
Cửa ải trước mắt này, cảnh tượng một đấu trường hình tròn khổng lồ hiện ngay
ra trước mặt mọi người.
Ngoài việc bốn phía khán đài không có một ai ra thì phạm vi của khu vực thi
đấu còn lại này có lẽ cũng hơn ngàn dặm.
Dựa theo thông lệ, tiên quốc của tất cả mọi người lại không thể mở ra được.
Đám người dò xét bốn phía, cẩn thận từng li từng tí thả tiên hồn ra thăm dò mỗi
một góc, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì đặc biệt.
“Cửa ải này sẽ khảo nghiệm quy tắc gì đây?”
“Chẳng lẽ là quy tắc chiến đấu ư, để chúng ta vào sân giao đấu.”
“Có lẽ vậy!”
“Nhưng mà cũng không có đối thủ mà.”
Đã có mấy Tiên Vương bước vào sàn giao đấu khổng lồ kia, chẳng qua là cũng
chẳng xảy ra chuyện gì.
“Không phải là để cho chúng ta tự tàn sát lẫn nhau đấy chứ?”
“Đó là cái gì vậy?”
Mâu Vũ bỗng nhiên chỉ vào một góc của đấu trường, nơi đó có mấy con thải
điệp nhẹ nhàng bay lượn.
Những thải điệp này cực kỳ nhỏ, chỉ lớn bằng hạt đậu, mà toàn thân lại gần như
trong suốt.
Đếm kỹ lại thì có tổng cộng năm con.
Trước đó bọn họ đã dùng tiên hồn để dò xét cả nơi đây nhưng lại không hề phát
hiện ra năm con bươm bướm rực rỡ này.
Độ Trần Tiên Vương vuốt vuốt chòm râu, trầm giọng hạ kết luận: “Khảo
nghiệm của cửa ải này chắc là liên quan tới mấy con thải điệp này.”
Những người khác cũng đều đồng ý.
Cái này là đương nhiên rồi, một nơi yên tĩnh trầm lặng như này lại xuất hiện
mấy con bươm bướm thì quá không bình thường.
Tiêu Hỗn Ma Vương cau mày nói: “Vậy làm sao để qua cửa ải này đây? Giết
mấy con bướm này sao?”
Lúc nói những lời này, hắn không khỏi nhìn về phía Khương chưởng môn,
muốn xin phép ý kiến của lão nhân gia một chút.
Thành ca tới đây lần đầu, hắn biết cái quần què gì đâu.
Nhưng mà nhìn thấy Tiêu Hỗn nhìn mình mong đợi như thế, dù sao cũng phải
biểu hiện một chút.
Thế là hắn đưa tay hướng phía mấy con bướm kia liền là một kiếm.
“Đừng…”
Mâu Vũ vội vàng ngăn cản, rất nhiều cửa ải không thể tùy tiện ra tay được.
Ngộ nhỡ mấy con bướm kia chính là manh mối quan trọng để qua cửa, bị hủy đi
thì chết chắc rồi.
Nhưng mà, đã muộn.
Bùm!
Hỏa long mãnh liệt gào thét lướt qua, nhanh chóng quét sạch cả nơi đây rồi vụt
tắt.
Mọi người thầm nghĩ, lão huynh ngươi cũng thẳng tay quá rồi đấy.
Nhưng mà nhìn lại nơi này, mấy con bướm vẫn còn ở đó.
Hơn nữa không biết từ lúc nào, lại xuất hiện ra mấy trăm con.
Bươm bướm sắc màu nhẹ nhàng bay lượn ở nơi đây, thoạt nhìn lộng lẫy đẹp rực
rỡ.
“Lẽ nào thật sự phải tiêu diệt mấy con thải điệp này ư?”
“Có lẽ vậy!”
“Vậy mọi người cùng nhau ra tay đi!”
Lần này Mâu Vũ cũng không có ý kiến gì, thế là mọi người nhao nhao bay lên
trên không.
Triển khai tuyệt chiêu của mỗi người, điên cuồng tấn công về giữa sân.
Tư thế kia, đơn giản chính là ném bom diện rộng mà.
Nếu không phải đấu trường bên trong cảnh tượng này rất đặc biệt thì đã bị đánh
cho bay màu từ lâu rồi.
Có lẽ khoảng một phút sau, mọi người dần dần ngừng lại, sửng sốt mà nhìn số
lượng bươm bướm đang không ngừng bay lượn trước mắt khi, ít nhất cũng phải
đến hàng trăm triệu con.
Cho dù là có ngu đến đâu thì lúc này cũng phản ứng lại rồi.
Những con thải điệp này càng ngày càng nhiều hình như là do công kích của
bọn họ.
Nếu như không tấn công thì có lẽ sẽ không nhiều đến như vậy.
Độ Trần Tiên Vương kiến thức rộng rãi thở dài một tiếng: “Có lẽ chúng làm sai
rồi, mấy con thải điệp kỳ lạ ở đây coi đòn tấn công của chúng ta là chất dinh
dưỡng.”
“Cho nên mới càng ngày càng nhiều.”
Có lẽ chuyện này mà xảy ra ở bên ngoài thì rất khó để tin được, nhưng ở bên
trong Tiên Thụ, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
“Vậy… làm sao bây giờ.”
Nhìn thải điệp đông đúc kia, mọi người cảm thấy nhức hết cả đầu.
Mâu Vũ không lên tiếng, nàng lẳng lặng nhìn số lượng bươm bướm đang bay
vô cùng rối loạn kia, dường như tiên hồn muốn quét qua từng chi tiết nhỏ.
Không biết qua bao lâu, lúc mọi người ở đây bó tay toàn tập, rốt cuộc nàng
cũng có phát hiện.
“Bên trong những con thải điệp này, có một con không hề có màu sắc gì, mà là
trong suốt không màu.”
Mọi người ở đây đều Tiên Vương Ma Vương, tất cả lập tức nhớ lại.
Quả thực ngay từ đầu bên trong năm con thải điệp có một con là không màu, chỉ
là khi đó tất cả mọi người cảm thấy điều này chẳng có gì đặc biệt hết.
Mà bây giờ Mâu Vũ nhắc nhở, bọn họ nhìn lại lần nữa, phát hiện trong số hàng
trăm triệu triệu con thải điệp màu sắc rực rỡ chỉ có duy nhất con thải điệp không
màu hệt như lúc đầu.
Cho dù là bọn họ hay là người khác thì tìm được con thải điệp không màu này
trong số hàng trăm triệu con cũng là chuyện không thể nào làm được.
“Đúng vậy! Xem ra nó mới là chìa khóa thật sự!”
“Nhưng mà công kích vừa nãy của chúng ta đã đánh tới nó lâu rồi mới phải
chứ!”
“Đúng vậy, một đòn vừa rồi của ta bao trùm toàn bộ nơi đây, nó không thể nào
trốn được!”
“Không!”
Mâu Vũ lắc đầu lần nữa, trong mắt nàng lóe lên ánh sáng của trí tuệ.
“Các ngươi nhìn quỹ đạo bay của nó lơ lửng không cố định, hình như là một
loại dịch chuyển tức thời.”
“Nếu như ta đoán không lầm, bắt được con bướm không màu này thì có thể qua
ải.”
“Cửa ải này, khảo nghiệm là quy tắc tốc độ!”
Nàng vừa phân tích như thế, mọi người nhất thời thông suốt.
“Không hổ danh là Mâu Vũ cô nương, thật sự là quá thông minh!”
“Đúng vậy, có nàng ở đây, không có câu đố nào mà không giải được hết!”
Thành ca lại biến thành vai phụ lộng lẫy một lần nữa.
Không có cách nào mà, trừ làm màu ra thì hắn chẳng thể nào chuyên tâm vào
chuyện khác được, mà Mâu Vũ lại có sự tập trung và còn rất thông minh nữa.
“Đáng tiếc hiện tại số lượng bươm bướm quá nhiều, cái này phiền phức không
ít đâu.”
“Thử một chút đi!”
Sau khi xác định đây là khảo nghiệm quy tắc tốc độ, đám người xoa tay, tất cả
đã chuẩn bị ra tay bắt hồ điệp.
Sau đó, Thành Ca trực tiếp chọn đảo ngược thời gian.
Dạo gần đây sau khi hắn dùng nhiều kỹ năng này, hắn mới phát hiện ra nó vô
cùng thích hợp để làm màu.
Theo một cái chớp mắt, thời gian trở lại giây phút kia mọi người vừa vào sân.
Lúc này bên trong đấu trường không có vật gì, tất cả mọi người đang tìm kiếm
manh mối.
Thành ca một mình bay vào giữa sân, sau đó năm con bướm xuất hiện.
Hai tay của hắn để ra sau, cái cằm khẽ nhếch, ho nhẹ một tiếng.
“Được rồi, các ngươi không cần tìm lung tung nữa, manh mối ở ngay chỗ này.”
“Hả?”
Nhanh vậy?
Mọi người nghe tin nhao nhao chạy đến, Mâu Vũ cũng không ngoại lệ.
“Khương chưởng môn tìm được cái gì rồi?
“Năm con thải điệp.”
“Quả thật cái này có vẻ là manh mối.”
“Mắt Khương chưởng môn tinh tường ghê ha!”
“Vừa bước vào thôi đã phát hiện ra khác thường rồi!”
Thành Ca mặt không đỏ thở không gấp, tiếp tục “phổ cập kiến thức” cho mọi
người.
“Không thể tấn công những con thải điệp này.”
“Hả, tại sao?”
“Chẳng lẽ là bởi vì giết chết bọn nó thì manh mối sẽ mất ư?”
“Không.”
“Sở dĩ không thể công kích, là bởi vì bọn chúng có chuyển hóa đòn tấn công
của chúng ta thành chất dinh dưỡng.” Khương chưởng môn tỏ vẻ nghiêm túc
khuyên bảo mọi người.
Để chứng minh cho điều này, hắn nhẹ nhàng chỉ tay về một con thải điệp trong
đó, con thải điệp kia lập tức biến thành hai con
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT