Một giọng nói gào to lên phía sau hắn: “Chúng ta là người có thân phận, hai con
sâu dân mọt nước nho nhỏ này còn phải tự mình ra tay, chẳng phải là rất mất giá
hay sao?”
“Đúng đúng đúng!”
“Lời Khương chưởng môn nói chí phải.”
Mười hai vị cao thủ vốn đang hô đánh hô giết lập tức thu sát ý lại, lời của
Khương chưởng môn còn có hiệu nghiệm hơn cả thánh chỉ nữa.
Về phần cảm nhận của những người khác, đã không còn quan trọng nữa rồi.
“Bây giờ nên đến lượt anh đây điểm danh.”
Khó khăn lắm mới chiếm được lối vào, bản thân nói ở đây thì thôi, làm sao
Thành ca có thể buông bỏ cơ hội khoe khoang này chứ?
“Ta cũng muốn chơi trò thưởng thiện phạt ác!”
Tất cả mọi người ở đây đột nhiên yên tĩnh lại.
Mọi người rốt cục tỉnh táo lại từ trong cuộc chiến suýt nữa thì bùng nổ kia, ý
thức được một chuyện còn lớn hơn – “kết quả” đại hội tuyển chọn lúc trước
không có hiệu lực.
Những người vừa rồi được Nguyệt tộc lựa chọn, lần này chưa chắc đã được
chọn.
Tất cả mọi người ở đây ngay tức khắc ngậm miệng lại.
Đến ngay cả mười mấy Tiên Vương vừa nãy lao lên bảo vệ hai Tiên Vương
Nguyệt tộc kia cũng lộ vẻ căng thẳng, vội vàng lui xuống dưới.
Nếu lúc này không được chọn, chỉ có thể đợi tới năm ngàn vạn năm nữa.
Vả lại cũng không biết lần tiếp theo là sẽ tình huống như nào đâu.
Thành ca có chút ngạc nhiên với phản ứng của bọn họ, bầu không khí này cũng
quá nghiêm túc rồi đấy?
Chỉ có thể trách trước đấy Nguyệt tộc “huấn luyện” quá tốt, một đống quy củ,
chỉnh đốn những người này thành phản xạ có điều kiện luôn.
“Mọi người không cần khẩn trương mà, ta không chú ý nhiều như vậy đâu.”
Những lời này chả có một tí tác dụng nào, chuyện lớn liên quan tới tiên quốc,
không kẻ nào dám qua loa.
Hắn nhìn thoáng qua đám người Tiêu Hỗn, Sát Lợi, Tịch Vân, mười hai lão ca
này là thuộc hạ chính quy của hắn.
“Các ngươi là tấm gương đạo đức mẫu mực của trung tiên giới, chắc chắn có
thể vào, để khen ngợi công trạng của các ngươi, vĩnh viễn có thể vào!”
Được, vừa lên đã được vĩnh viễn rồi.
Mọi người dưới đài kêu lên đầy hận, ước ao, ghen tỵ.
Tấm gương đạo đức cái cớt chó ấy, còn không phải do bọn họ là người của
ngươi sao?
Hai vị Tiên Vương Nguyệt tộc giật giật, rõ ràng là rất không cam lòng mất đi
quyền lực này, nhưng lại không biết làm thế nào.
Đám người Tiêu Hỗn, Tịch Vân trên đài cao ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kỳ đắc ý.
“Khương chưởng môn quá khen, sau này bọn ta sẽ không ngừng cố gắng, cống
hiến càng nhiều cho trung tiên giới!”
“Ta biết ngươi sẽ không bạc đãi ta mà!”
“Đi theo Khương chưởng môn chắc chắn sẽ được ăn no ngủ kĩ mà!”
Lưu Duyên Tiên Vương được hời còn khoe mẽ nữa, vuốt chòm râu vui vẻ hớn
hở nói: “Vĩnh viễn, cái này làm cho tiểu lão nhân rất ngại đó…”
Mấy vị khác liếc xéo cái lão này một cái: “Nếu ngươi không muốn vĩnh viễn,
vậy thì trả lại cho Khương chưởng môn là được.”
Lưu Duyên thổi râu trừng mắt: “Phần thưởng của Khương chưởng môn, tiểu lão
nhân sao dám không nhận? Như thế chẳng phải đang bất kính với lão nhân gia
hắn sao?”
Vẻ mặt mọi người dưới đài cạn lời.
Thành ca lại nhìn về phía đám người Mâu Vũ và Diệp Dương Tiên Vương,
Thiên Khu các là đồng minh của hắn, cũng không phản bội hắn, hiển nhiên
cũng có slot.
Thành thật mà nói, đoàn người Thiên Khu các vẫn có chút lo được lo mất.
Người này chưa bao giờ làm việc theo khuôn khổ, còn khó nắm bắt hơn cả
Nguyệt tộc. Ai mà biết hắn có tự nhiên nổi điên vứt các nàng đi hay không.
Đương nhiên Thành ca sẽ không làm như thế.
“Các vị Thiên Khu các cũng đều được vào!”
“Ngoài ra, những người lúc trước lấy ra 13 suất phí vào đây thay ta, nhân tình
này ca vẫn nhớ, 13 lần sau này cũng có thể vào!”
Những lời này vừa thốt ra, mọi người Thiên Khu các không chỉ là buông hòn đá
trong lòng xuống, mà càng vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.
13 lần sau này, khoảng chừng cũng phải là đến sáu bảy triệu năm sau.
Đồng minh này… thật đúng là mạnh mẽ ghê.
Bọn họ không bao giờ cảm thấy Khương chưởng môn luôn làm ẩu làm càn nữa,
đây đã đủ thành ý rồi!
“Đa tạ Khương chưởng môn!”
“Tình cảm này của Khương chưởng môn, Thiên Khu các bọn ta nhớ kỹ!”
Tâm trạng của Mâu Vũ đi tuốt đằng trước vô cùng phức tạp.
Dọc đường đi nàng luôn cảm thấy Khương Thành là một nhân tố không đáng
tin, đặc biệt là đại hội tuyển chọn trước đó đã chứng mình cho điều này.
Đồng minh mà nàng tìm tới lại “toàn quân bị diệt”.
Mà bây giờ, cuối cùng nàng cũng có chút hiểu tại sao đám người Tiêu Hỗn, Vô
Quyết, Minh Trì tôn kính người này như vậy rồi.
Cho dù vẫn không hiểu làm sao hắn có được huyết mạch Nguyệt tộc, làm sao
học được Huyền âm Phần Nguyệt.
Nhưng đã làm được thì chính là làm được rồi.
Có người này ở đây, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo ra kỳ tích.
Sau khi Thiên Khu các được tuyển chọn, những người còn lại Thành ca cũng
không quen, tất cả đều không thù không oán.
Nhìn các Tiên Vương bên dưới duỗi dài cổ lên đài cao, hắn trực tiếp hét to một
tiếng.
“Vừa rồi lúc Nguyệt tộc tuyển chọn, có những ai bị loại xuống dưới ấy nhỉ?”
“Bay cả lên đây cho ta nhìn chút nào!”
Mọi người dưới đài liếc nhìn nhau, cũng không đoán ra được suy nghĩ của hắn.
Đám người Cư Đường Tiên Vương, Cơ Lộc Yêu Vương trước đó bị loại xuống
đều nghe lời bay lên không trung.
153 người bị loại xuống dưới, ngoại trừ 13 vị nhà Thành ca ra, lúc này tất cả
140 vị khác vừa liếc cái là thấy ngay.
Thành ca còn hỏi vài vị bên người một tiếng: “Không nhầm người chứ?”
Tiêu Hỗn và Sát Lợi nhìn kỹ một chút: “Không nhầm đâu, đúng là bọn họ,
Khương chưởng môn tính làm gì vậy…”
“Ài!”
Thành ca thở dài một tiếng, điều chỉnh vẻ mặt thành đau buồn phẫn nộ và đồng
cảm: “Cùng là kẻ lưu lạc thiên nhai!”
“Bọn họ đều là chí sĩ đầy lòng nhân ái bị Nguyệt tộc hãm hại nghiêm trọng
giống chúng ta!”
Hắn vung bàn tay lớn lên, xúc động nói: “Hiện giờ mây trôi để lộ mặt trời, trời
đất sáng sủa, ta không thể dễ dàng tha thứ cho việc xảy ra chuyện bất công như
này được!”
“Các ngươi lên đây cả đi!”
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người bên dưới đài đều xôn xao.
Nguyên nhân chọn 140 người này cũng cẩu thả quá rồi đấy?
Cái gì mà chí sĩ lòng đầy nhân ái, có thể bịa ra cái lý do nào kỳ quái hơn nữa
được không hả?
Rõ ràng các ngươi không quen biết nhau mà?
140 người kia sửng sốt trước tiên, sau đó chợt vui mừng quá đỗi!
Đời người lên voi xuống chó thực sự quá nhanh, trước đấy tâm trạng của bọn họ
còn đang chìm dưới đáy cốc.
Bây giờ đột nhiên lại đảo ngược lại.
Chuyện này tạo thành chấn động cực lớn đối với bọn họ.
Nhất là Cơ Lộc Yêu Vương kia, mắt hắn đã đỏ hết cả lên rồi.
“Đa tạ Khương chưởng môn!”
“Ơn này của Khương chưởng môn, bọn ta vĩnh viễn không quên được!”
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, 140 người vui mừng phấn khởi bay lên
đài cao, kiên định đứng bên cạnh Khương chưởng môn.
Nguyên nhân chính Thành ca cố ý “đảo ngược thời gian” đến thời điểm Nguyệt
tộc chấm dứt tuyển chọn là vì chuyện này.
Hắn rất biết cách thu phục người khác.
Tâm trạng của những người bị đánh rớt trước đó này khác hẳn những người
khác.
Bọn họ vừa mới tuyệt vọng một lần, bây giờ bản thân cho bọn họ hy vọng,
tương đương với việc hoàn thành một lần cứu vớt, vô hình trung còn có ân tình
nữa.
Nào giống Nguyệt tộc, cho dù là chọn ai, thật ra trong bụng mọi người đều là
một bụng tức.
271 vị trí chỉ còn lại 105.
Thành ca ngại rầy rà, lại dứt khoát làm một ân huệ.
“Tiêu Hỗn, Sát Lợi, Tịch Vân, Vô Quyết,… 12 người các ngươi theo ta lâu
nhất, đều là người một nhà.”
“Vừa rồi các ngươi bị loại xuống dưới, tâm hồn nhất định đã chịu tổn thương rất
lớn.”
Đám người Tiêu Hỗn, Vô Quyết và Tam Đại Thi Vương liếc nhìn nhau, tổn
thương gì cơ?
Có hả?
Mọi người đều đã là Tiên Vương rồi, tuy rằng rất bực vì bị loại xuống, nhưng
mà chưa đến nỗi tổn thương tâm hồn gì đó mà?
Vả lại ngay từ đầu đã đoán được ngươi sẽ ra mặt, căn bản cũng chẳng để ý đâu.
Vẫn là Tịch Vân Tiên Vương phản ứng nhanh nhất, là người đầu tiên dốc sức
suy nghĩ hùa theo.
“Đúng thế, đúng thế!”
“Tâm hồn bọn ta đã bị tổn thương cực lớn, thật sự rất khổ sở, bây giờ tinh thần
còn chưa ổn định nữa!”
“Xin Khương chưởng môn làm chủ cho bọn ta!”
Thành ca vỗ ngực mình vô cùng đau đớn.
“Ta hiểu, ta hiểu, tổn thương tâm hồn như này, cần phải an ủi ha!”
“Tiếp theo liền để 12 người các ngươi mỗi người chọn năm người, cứ tha hồ mà
lựa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT