Hắn vừa cười, đám người Nguyên Triết, Nguyên Hạc và Lãnh Hóa Hàn cũng

tỉnh táo lại.

Suýt chút nữa thì bỏ qua cơ hội tốt để lấy lòng lão tổ rồi.

Nịnh hót cũng cần phải chú ý đến thứ tự trước sau.

Lần đầu với lần thứ hai nịnh hót, phải để lại ấn tượng khác nhau.

Mà lần thứ mười với lần thứ một trăm nịnh hót thì đã bị đám đông vùi lấp mất

rồi, ai còn nhớ nữa chứ?

“Lão tổ thần thông quảng đại, đánh đến đâu thắng đến đó!”

“Đúng là sâu xa không lường được, xem ra lúc trước Tố Diệp nói đúng rồi, trên

thế giới này từ lâu đã không có ai địch nổi!”

“Đúng vậy, đúng vậy, một trận của tổ sư gia đã làm Trung Tiên giới khiếp sợ…”

Thành ca lặng lẽ lắc đầu, những lời tâng bốc nhạt nhẽo, không sáng tạo.

Chỉ có thể mô tả nó như hành động đáng khen ngợi.

Ngay lập tức nhìn thấy đám người Nguyên Thù, Nguyên Mục bỗng nhiên nghệt

mặt ra, bỗng nhiên lại hiểu ra cái gì đó.

Chẳng trách mấy người này đều có thưởng!

Thì ra là bởi vì cái này à?

Mấy người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhiều đệ tử và người ngoài nhìn như

vậy, trắng trợn thổi phồng trước mặt mọi người có vẻ hơi quá đáng.

Có hơi trơ trẽn.

Vào thời khắc quan trọng, Cổ Thanh Ngọc “đứng dậy”.

Nhìn thấy đám người Tố Diệp, Tố Mộng và Lãnh Hóa Hàn đều có được sự ưu

ái của Thành ca, nói không chừng địa vị sẽ tiếp tục tăng lên, nàng không nhịn

nổi nữa.

Nàng không tin, nàng có thể không tranh lại với bọn họ được sao?

“Lão tổ gia, thì ra ngài còn mạnh hơn hàng ngàn hàng vạn lần so với tưởng

tượng của bọn ta!”

“Bây giờ nhớ lại, ngày hôm đó ở tháp Trảm Yêu, ngươi thật sự đã nể mặt rồi.”

“Sau đó cũng không hề tính toán so đo với một người vô lý như ta…”

“Trong thiên hạ có nhiều Tiên Vương, Tiên Đế, nhưng nếu xét về tấm lòng rộng

rãi thì không có ai có thể vượt qua được lão tổ gia!”

“Đây mới là điểm mà ta càng khâm phục ngươi!”

Những người khác đều tâng bốc sức mạnh của Thành ca, nhưng nàng thì không

đi theo đám đông, mà lựa chọn hướng đi của riêng mình.

Lần tâng bốc này, suýt chút nữa thì khiến cho mọi người kinh ngạc tới mức rớt

cằm.

Không phải là Cổ sư tỷ hận lão tổ nhất sao?

Cho dù bây giờ đã buông bỏ rồi, cũng không đến mức cua gấp như vậy chứ?

Quá vô lý rồi.

Từng câu từng chữ của lời nói này đều chứa đựng những cảm xúc chân thật,

Thành ca không thể đoán được liệu có phải Cố ảnh hậu lại đang diễn kịch nữa

hay không.

Nhưng mà cũng chẳng sao cả…

Diễn hay không diễn, hắn hoàn toàn không để ý.

Nữ nhân này thổi phồng rất cảm động, có thiên phú hơn nhiều so với đám Lãnh

Hóa Hàn và Nguyên Triết.

Suýt chút nữa thì hắn không kìm được bàn tay phát thưởng, muốn khích lệ

nàng.

Haiz, vẫn là đợi sau này thôi.

Phải quan sát thêm, có động lực thì mới có thể tiến bộ được…

Có sự dẫn đầu của Cổ Thanh Ngọc, đám người Nguyên Thù và Nguyên Mục

cũng buông thả.

“Đúng vậy, đúng vậy, lão tổ gia thật sự quá lợi hại.”

“Có ngươi ở đây, ngày mà Phi Tiên môn khôi phục lại sự huy hoàng sẽ ở trong

tầm tay!”

“Nhưng hành trình của tổ sư gia không phải ở trung tiên giới…”

Rất tiếc, suy đoán của đám người Nguyên Triết và Lãnh Hóa Hàn là đúng rồi.

Những lời tâng bốc ở phía sau, rất khó để lại ấn tượng cho Thành ca, hắn hoàn

toàn không nghe lọt nữa.

Lúc mà tinh thần chiến đấu của Phi Tiên môn phấn chấn hẳn lên, thì bên phía

Thiên Khu các loại đang sốt ruột đợi chờ tin tức.

“Rốt cuộc kết quả thế nào?”

“Uy lực của nhát kiếm kia, thật sự không bình thường!”

“Tiếc quá, không nhìn được phần sau…”

Thành ca vừa ra một kiếm bạo kích gấp mười lần, tất cả những tiên khí truyền

tin truyền ảnh ở gần đó đều bị hủy hết.

Đùa chứ, một kích đó cũng có thể giết chết cả Tiên Tôn trong giây lát.

Nhóm trinh sát trốn trong góc tối tự nhiên cũng bị tai bay vạ gió.

Đúng một canh giờ qua đi, tin tức từ “mặt trận tiền tuyến” cuối cùng cũng lại

truyền về một lần nữa!

“Chín vị cao thủ đều bị giết sạch!”

“Năm tông môn và một thế gia đều bị tiêu diệt toàn bộ!”

“Không một ai may mắn sống sót!”

“Theo lời môn đồ của Phi Tiên môn, là do lão tổ của bọn họ Khương Thành tự

tay giết chết.”

“Nhưng mà, không có một ai tận mắt chứng kiến.”

Một loạt tin tức này, khiến cho Mâu Vũ và Diệp Dương Tiên Vương kinh hãi

đến mức bật thốt lên, hoàn toàn không dám tin tưởng.

Trước đó các nàng đã dự đoán kết quả rồi.

Cho dù đánh giá cao lực lượng của phía Phi Tiên môn, nhưng cùng lắm cũng

chỉ cảm thấy bọn họ có thể đánh lui được chín đại cao thủ.

Có thể giết chết hai người là đã tốt lắm rồi.

Tiên Vương sao có thể dễ dàng giết chết như vậy được?

Ban đầu bọn họ còn cho rằng tin tức này là giả.

Nhưng sau khi xác nhận lại vô số lần, tin tức này thật sự không hề sai.

Vì thế mà hai người rơi vào tình trạng khiếp sợ rất lâu.

Chín vị cao thủ cấp Tiên Vương ngã xuống, đây có thể xem là một chuyện kinh

thiên động địa ở trung tiên giới!

“Rốt cuộc tại sao lại làm được như vậy?”

“Thanh tiên kiếm cửu giai kia có uy lực như vậy à?”

“Lẽ nào, hắn là Tiên Đế?”

Diệp Dương Tiên Vương thất thần, lẩm bẩm tự nói.

Mâu Vũ lắc đầu, nghiêm túc đáp lại: “Cho dù Tiên Đế có cầm cửu giai tiên

kiếm, cũng không thể đảm bảo có thể giết chết toàn bộ chín đại cao thủ cấp Tiên

Vương được.”

Tiên Đế xuất hiện, đánh tan chính đại Tiên Vương, cũng sẽ để lọt ai đó may

mắn chạy thoát.

Không đánh lại thì không thể trốn thoát sao?

Năng lực hộ mệnh của Tiên Vương rất mạnh.

Nàng chau mày suy nghĩ trong chốc lát, từ từ đưa ra kết luận.

“Hắn không thể là Tiên Đế được.”

Diệp Dương Tiên Vương sững người: “Nếu như không phải là Tiên đế, vậy thì

làm sao có thể làm ra chuyện như này…”

“Mỗi lần Tiên Đế chỉ có thể ở lại trung tiên giới nhiều nhất là nửa canh giờ.”

Mâu Vũ ngắt lời hắn.

“Đây là những quy luật mà tất cả các Tiên Đế hợp lại đề ra lúc phân chia ra ba

tiên giới thượng - trung – hạ ngay từ ban đầu để phòng ngừa việc phá vỡ thế cân

bằng đó.”

“Mà người đó trong khoảng thời gian này, vẫn luôn ở trong trung tiên giới.”

Diệp Dương Tiên Vương phản ứng lại.

Nếu như vậy, Khương Thành cũng không mạnh như bọn họ tưởng tượng.

Nhưng ngay sau đó, những nghi vấn càng lớn lại hiện lên.

“Nếu hắn không phải Tiên Đế, vậy thì sao có thể giết chết được chín vị cao thủ

cấp Tiên Vương được?”

Mâu Vũ lại nói ra một kết luận làm hắn ngạc nhiên.

“Chín người đó, chắc hẳn là bị tam đại Thi Vương trong 8 vị cao thủ giết chết.”

“Việc này sao có thể…”

Diệp Dương Tiên Vương cũng không thể nào giải thích nổi: “Tin tức được

truyền đến từ bên Phi Tiên môn, nói rằng việc này là do một mình Khương lão

tổ làm!”

“Không có ai tận mắt nhìn thấy, không phải sao?”

Mâu Vũ hít sâu một hơi, biểu cảm lộ ra cũng dần bình tĩnh lại.

“Vậy thì tám người đó cố ý quay về trong sơn môn, vốn dĩ rất bất thường.”

“Sự việc khác thường thì phía sau ắt hẳn có ẩn tình, sau này bọn họ chắc chắn

sẽ mai phục bốn phía xung quanh.”

Nàng tiếp tục đĩnh đạc mà nói: “Chỉ có sa vào trận mai phục đáng sợ thế nào,

thì chín đại cao thủ mới có thể ngay cả trốn cũng không trốn được!”

“Còn về tên họ Khương kia, chắc hẳn hắn là môt mồi nhử mà thôi, thực lực của

hắn vốn dĩ còn chưa đến Tiên Vương.”

Không phải chứ, chẳng những không phải là Tiên Đế, mà ngay cả Tiên Vương

cũng không phải?

Diệp Dương Tiên Vương vô cùng kinh ngạc.

“Nhưng đòn kiếm hắn ra trước đó, lực phá hủy đã vượt qua Tiên Vương bình

thường rồi…”

Mâu Vũ lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết hắn làm thế nào mà ra được một đòn

kia, có lẽ là loại cấm thuật nào đó kích thích thực lực trong chốc lát.”

“Nhưng chính là vì một kích đó, khiến cho ta nhìn thấy được thực chất hắn còn

dừng lại ở việc tích lũy sức lực ban đầu, hoàn toàn không đến cấp độ Tiên

Vương.”

Ánh mắt nàng vô cùng hiểm độc.

Rõ ràng chỉ nhìn thấy cảnh tượng đó, hơn nữa chỉ là một cái vung kiếm, đã

nhận ra ngày được bản chất khác biệt của Khương Thành và Tiên Vương.

“Phi Tiên môn bị kẻ địch mạnh tấn công, theo lẽ thường, tất cả môn đồ đều phải

xuất hiện ở chiến trường.”

“Nhưng cuối cùng, ngay cả một nhân chứng cũng không có.”

“Ngươi không cảm thấy rằng, việc này rất kỳ lạ hay sao?”

“Rõ ràng là đã tận lực che dấu điều gì đó.”

Diệp Dương Tiên Vương phục rồi.

Bây giờ hắn cũng tin rằng, trận chiến kia là tám vị cao thủ tam đại Thi Vương

hợp lại để tạo ra một cạm bẫy đáng sợ nào đó.

“Vậy thì Phi Tiên môn tại sao phải công khai như kia?”

“Cố ý che giấu chiến tích của tám đại cao thủ, nói thành sức mạnh của riêng

mình người họ Khương kia, có ích gì cho bọn họ chứ?”

Mâu Vũ cười nhẹ một tiếng, yếu ớt đáp: “Đây chính là chỗ thông minh của bọn

họ.”

“Đừng quên, bọn họ đã mua rất nhiều Tiên Duyên Lệnh.”

“Thổi phồng thực lực của mình, nói với bên ngoài bọn họ có một Tiên Đế cấp

cao thủ trấn giữ. Vậy thì tương lai cho dù bọn họ có bao nhiêu Tiên Duyên Lệnh

đi chăng nữa, cũng không có ai dám cướp của bọn họ.”

Diệp Dương Tiên Vương bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Tiểu thư đúng thật là nhìn xa trông rộng, cái gì cũng không qua nổi mắt của

nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play