Nơi đây hoàn toàn yên tĩnh
Cửa chính của Thiên Khu các đã bị hủy hoại hoàn toàn, bị quy tắc Hỏa Diệm
thiêu rụi hiện ra một lối đi dài và rộng rãi.
Lối đi kéo dài một mạch tới nơi xa xôi phía dưới trong tiên thành, thiêu rụi
thành một cái hố khổng lồ sâu hoắm phía bên trong tiên thành.
Đây là Thành ca đã khống chế tốt uy lực rồi đấy.
Nếu không thì dưới bạo kích gấp mười lần của hắn ta, Thiên Khu đã không còn
tồn tại nữa từ lâu rồi.
Nhưng dù như thế, mười mấy Ma Tôn của U Minh đi cùng Mông Tần, toàn bộ
đều ngã xuống dưới một chiêu vừa nãy.
Không hề có chút chống đỡ nào.
Một chiêu đó vừa ra, bọn họ đến cả cơ hội chạy cũng không có.
Thành ca cũng không để ý đến ánh mắt của người khác, việc đầu tiên cần làm
chính là hốt Bảo Quang Kiếm về tay.
“Xem ra tiên kiếm của ngươi uy lực không ra làm sao.”
“Chỉ thanh kiếm rách này, mà cũng muốn giao dịch với ta”
Nói xong, hắn ta mặt không đỏ, thở không gấp thu kiếm vào trong nhẫn.
“Cũng may anh đây đây nhanh trí chọn kiểm hàng trước.”
Người thế mà gọi là nhanh trí? Ngươi cố ý thì có?
Mặc dù cực kì muốn chửi tục, nhưng tất cả mọi người vẫn đang bị kinh sợ bởi
chiêu vừa rồi.
Vậy mà Mông Tần chết rồi?
Không phải hắn ta dẫn đầu tấn công hả? Sao lại chết rồi?
Đa số người có mặt lúc đó căn bản là không thấy rõ là chuyện gì đã xảy ra.
Mà số ít những cao thủ nhìn rõ được, bọn họ vẫn đang kinh ngạc.
Bởi gì quá trình mà bọn họ nhìn thấy rất ngắn ngủi - Mông Tần là bị giết bởi
một chiêu chỉ trong một giây.
Sở hữu tiên khí thất giai như hắn, cho dù đối mặt với Tiên Vương cũng có thể
cầm cự được một lúc chứ?
Sao có thể thế này được?
“Đó không phải là tiên kiếm bát giai!”
Mâu Vũ ở tầng hai không thể nào duy trì trạng thái hờ hững nữa, bật người dậy.
“Là cửu giai!”
“Chỉ có tiên kiếm cửu giai mới có uy lực như vậy!”
Nàng ta không thể ngồi yên nữa, trong chớp mắt, thoắt cái đã lại đến bên cạnh
Khương Thành
“Ngươi muốn cái gì, cứ việc nói.”
“Chỉ cần ngươi đồng ý bán lại thanh kiếm này.”
Phong cách hành sự của Thiên Khu các, rốt cuộc thì vẫn là văn minh hơn nhiều,
chưa tới mức cướp công khai cướp đoạt.
Mà bóng dáng Diệp Dương Tiên Vương đang trốn trong tối, vốn dĩ chỉ là định
lúc Khương Thành sắp bị giết thì ra tay cứu hắn, cũng cùng hiện ra.
Mà căn bản không cần hắn ta ra tay, người ta ngay từ đầu đã xem thường Mông
Tần rồi.
“Nếu như ngươi đồng ý, hai mươi Tiên Vương Thiên Khu các bọn ta chấp nhận
cùng nhau đảm bảo an toàn cho ngươi và Phi Tiên môn! Cho tới ngày ngươi phi
thăng lên tiên giới!”
Vừa nói ra điều kiện này xong, mọi người ở đây lại là ồ lên.
Thiên Khu muốn làm gì đây?
Hai mươi Tiên Vương cùng nhau, điều này phá vỡ lập trường trung lập vốn có
của bọn họ đấy?
Người này có mặt mũi lớn vậy sao?
Có thể làm cho Thiên Khu các không màng những lời đàm tiếu, công khai phá
vỡ nguyên tắc truyền thừa vô số năm nay?
Nhưng rất nhanh, mọi người liền hiểu ra.
Đây là tiên kiếm cửu giai đó!
Cửu giai là khái niệm gì chứ?
Chỉ có Tiên Đế Ma Đế ở thượng tiên giới bọn họ mới có được tuyệt thế thần
binh!
Có được kiếm này, cho dù chỉ là Tiên Tôn cũng có thể đánh một trận với Tiên
Vương.
Nếu như Tiên Vương nắm trong tay thanh kiếm này, thì chính là vô địch ở trung
tiên giới!
Vì thanh kiếm này, trả giá như thế nào cũng đáng…
Thành ca đã thu xong chiến lợi phẩm, mở màn hình hệ thống lên nhìn một cái,
một đòn lúc nãy mang đến 1830 vạn giá trị kinh sợ, tự động đổi thành 1830
điểm công đức.
Chủ yếu là ở hiện trường và bên ngoài tiên thành không nhiều người
Dù kinh sợ hơn nữa cũng chỉ thế này thôi.
“Diêp Dương Tiên vương, ngươi muốn đối địch với U Minh bọn ta sao?”
Đúng hơn 80 Tiên Tôn và Ma Tôn xông vào, chính là nhóm cao thủ còn lại của
U Minh.
“Người này giết người của U Minh bọn ta nhiều lần, vừa nãy còn giết cả con
trai Sương Ảnh Ma Vương, thù này không đội trời chung!”
“Các ngươi vậy mà muốn phá vỡ nguyên tắc trung lập bảo vệ hắn?”
“Đường đường Thiên Khu các, lại nói một đường làm một nẻo, cũng chỉ vậy mà
thôi!”
Mặc dù luận về thực thực U Minh thua xa Thiên Khu các, nhưng cũng không
tới mức sợ bọn họ.
Huống hồ 3 Ma Vương và 1 Tiên Vương sẽ đích thân tới đây nhanh thôi.
Bị một nhóm Ma Tôn chỉ trách, Diệp Dương Tiên Vương tức giận dâng trào.
Đang tính ra tay, Mâu Vũ lại kịp thời ngăn hắn lại.
“Các vị là hiểu nhầm ý rồi!”
Cô gái này đứng đối diện với hơn 80 cao thủ Tôn cấp, bình tĩnh nói: “Nếu
Khương trưởng lão đồng ý bán tiên kiếm cho Thiên Khu các ta, đổi lại sự bảo
vệ của bọn ta, thế thì xem như là một giao dịch.”
“Tương đương với hắn ta dùng kiếm thay cho tiền, mua lại sự bảo vệ của bọn
ta.”
“Bảo vệ hắn, vốn dĩ là một hạng mục trong giao dịch, là cái giá mà bọn ta nên
bỏ ra.”
“Bọn ta không phá vỡ lập trường trung lập.”
Đầu óc của nàng ta cũng thật nhanh nhạy đấy.
Cứ thế nói sự bảo hộ Khương Thành, thành một sản phẩm dịch vụ bán ra.
Dốc sức bảo vệ hắn, lại là làm cho khách hàng nhận những gì đáng được nhận,
duy trì khẩu hiệu của Thiên Khu các.
Nghĩ vậy, cũng đúng là hợp tình hợp lý.
Quan trọng là Thành ca phải đồng ý với giao dịch này.
Thành ca lúc này suýt nữa thì bị bọn họ làm tức chết.
Ta đây vừa mới giết Mông Tần trong một giây, các ngươi bây giờ không phải là
nên bị kinh sợ với thực của ta đây sao?
Lẽ nào không khen Khương trưởng lão thực lực phi thường gì đó à?
Cho dù là tìm thêm thù hận cũng là phong cách bình thường thôi
Kết quả là chớp mắt cái liền nhìn chằm chằm vào thanh tiên kiếm này rồi.
Xong chưa hả?
Tiên kiếm cửu giai là gì, có thể đoạt đi sự nổi bật của ta đây sao?
May ở thời khắc mấu chốt, Tố Mộng và Tố Diệp lần nữa như là gió mưa xuân,
xóa bỏ ngọn lửa phẫn nộ của hắn.
“Tổ sư gia thật là lợi hại!”
“Lại thể hiện thần uy một lần nữa, trước mặt tổ sư gia, bất kì kẻ nào cũng đều là
vô danh tiểu tốt…”
“Đương nhiên rồi, chắc chắn tổ sư gia còn chưa dùng toàn bộ thực lực.”
Hai nữ đệ tử ngoại môn này đúng là thông minh mà.
Nhân lúc hai ông trùm lớn Thiên Khu các và U Minh thương lượng, cố gắng đi
ngược chiều gió chen chân vào tâng bốc Khương lão tổ.
Trước đó hai người đã từng nếm mùi vị lợi lộc được ban thưởng, một lòng chờ
cơ hội càng nói càng hăng.
Kết quả là hai nhóm đại nhân vật nói không ngừng, làm hai người bọn rất là bực
mình.
Các ngươi nói xong chưa hả?
Có thể tạm câm mồm không, đừng làm lỡ việc nịnh hót của bọn ta được không?
Nịnh hót cũng phải chú ý thời cơ, nịnh muộn quá, kẻ được nịnh cũng nguội lạnh
rồi không có hiệu quả gì nữa.
Đám người Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết ở bên cạnh không biết nói gì cho
phải.
Đù má, hai người các ngươi cho dù là nịnh hót thì cũng phải xem rõ hoàn cảnh
chứ!
Bây giờ là thời cơ để tâng bốc à?
Không sợ nhóm U Minh một giây giết chết hả?
Vì lấy lòng lão tổ, hai ngươi hoàn toàn đúng là không biết chết là gì luôn.
“Ôi, vẫn là hai nha đầu các người biết quan tâm.”
Thành ca lau khóe mắt không hề có tí nước mắt nào một cái, bùi ngùi sờ sờ đầu
của hai người bọn họ.
Tinh thần tâng bốc không sợ hãi trước nguy cơ chịu sự cuồng nộ của địch nhân
quá là hiếm có.
“Lão tổ không thương các ngươi vô ích mà!”
Ta quyết định sau này sẽ phải ban thưởng nhiều hơn cho hai ngươi.
Bởi vì hai em gái này khiến trái tim đã nguội lạnh của hắn lần nữa cảm nhận
được sự ấm áp.
Đây mới đúng thật là người mình
Bị hai nữ nhân ngắt lời, hai ông trùm lớn dừng thương lượng lại
Mâu Vũ nhìn Khương Thành: “Khương trưởng lão, trước mắt chỉ là một phần
sức mạnh của U Minh, hơn nữa cũng không phải chỉ có một nhà nhắm vào
ngươi.”
“Có thể nói là, rất nhanh thôi, toàn bộ trung tiên giới đều sẽ biết người sở hữu
tiên khí cửu giai.”
“Có thể bảo vệ được ngươi, chỉ có Thiên Khu các bọn ta.”
“Người đồng ý giao dịch này không?”
Đây xem như là tỏ rõ thái độ ép hắn.
Nàng ta không tin, nói đến bước này rồi, xem ngươi còn có thế cứng rắn tiếp
được không?
“Ý tốt của các ngươi ta nhận rồi…”
Thành ca còn ước gì cả đám người đến giết mình.
Bảo vệ cái gì, hắn ta cần hả?
Lời chưa nói xong, nhóm người U Minh ở phía trước liền xôn xao lên.
“Ha ha ha, Thiên Khu các các ngươi tự cho là đúng, hắn ta vốn dĩ không đồng ý
với giao dịch của các ngươi”
“Nếu đã không phải là giao dịch, thì các ngươi không có lý gì để bảo vệ hắn
rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT