Sau khi tòa tháp màu trắng bị chặt bay, khí đen ngùn ngụt từ tế đàn bốc lên trời.

Ngay sau đó, khí huyết sát nồng đậm hơn bên ngoài gấp trăm lần bay từ trong tế

đàn phóng thẳng lên trời!

Cũng may là trước đó Khương Thành đã trở thành ma thể hỗn độn.

Khí huyết sát đó chẳng hề ảnh hưởng gì đến hắn, nếu không thì hắn chắc chắn

lại phải chết thêm lần nữa rồi.

Cùng lúc đó, khí huyết sát xung quanh địa vực cũng nhanh chóng bốc hơi hệt

như vậy.

Tế đàn bền chắc không thể phá được ở phía bên dưới đang sụp đổ bằng tốc độ

nhanh nhất, khỏi bụi mù mịt!

Mà ở phía xa xa, Huyền Quy Vương và tất cả đám người phía sau hắn đều bị

xung kích mạnh mẽ đánh lùi ra xa mấy ngàn dặm.

“Đù má, xảy ra chuyện gì thế?”

“Tế đàn sụp đổ rồi hả?

“Lẽ nào là do chủ nhân làm?”

Huyền Quy Vương hơi nghi ngờ, còn Tam Nhãn Hổ châm biếm nói: “Cảnh

tượng lớn như vậy chắc không phải là tác phẩm của Thành ca đâu chứ?”

“Hơn nữa không phải chúng ta cần tìm đường lên tiên giới bên trong tế đàn

sao?”

“Bây giờ tế đàn bị phá hủy rồi thì phải làm thế nào…”

Nó còn chưa phàn nàn xong thì Mạc Trần đứng bên cạnh đã hét lên một tiếng.

“Phá hay lắm!”

“Lão Mạc à, ngươi làm ta giật cả mình…”

Tam Nhãn Hổ quay đầu lại nhìn thì phát hiện lão tiên nhân trải sự đời này đang

cực kỳ nghiêm mặt.

Hắn nhìn chằm chằm vào phía luồng khí bay lên bên trên của tế đàn, đến khi

huyết ảnh cuối cùng tan biến thì hắn đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện.

Bởi vì trong đó, hắn nhìn thấy một vài bóng hình quen thuộc.

Đó là những đồng đạo đã cùng hắn tham gia “đại chiến Tiên Ma” năm đó.

Lúc tế đàn phong ấn vạn ma bị phá hủy, vô số đại năng trên tiên giới vô cùng

kinh ngạc.

“Tòa tế đàn kia bị phá hủy rồi ư?”

“Là kẻ nào làm vậy?”

“Hư Tiên giới xảy ra chuyện rồi.”

“Mấy kẻ ở hạ giới mà cũng có thể phá hủy được tế đàn ư?”

“Khư Địa thoát khỏi đó rồi!”

“Phong ấn ở hạ giới bị phá giải thì quy tắc phi thăng sẽ lại được khôi phục…”

“Mau bắt đầu dùng tiên giới giả đi!”

Sau khi tế đàn bị phá hủy, ở một nơi xa xa khác trong Hư Tiên giới, một tòa đại

trận Vạn Tiên Phong Cấm cũng sụp đổ theo.

Hai tòa tế đàn này vừa sụp đổ, khí huyết sát của tràn ngập cả Khư Địa cũng

nhanh chóng tan biến.

Mà giờ phút này các cao thủ đang thăm dò khắp nơi trong Hư Tiên giới cũng

nhận ra sự khác biệt.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Sao mà ta cảm thấy xung quanh nơi này trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, cứ như

bớt đi một lớp trói buộc vậy.”

“Lão phu cũng cảm thấy như vậy!”

“Hư Tiên giới xảy ra thay đổi lớn rồi…”

“Lẽ nào lối vào tiên giới xuất hiện rồi.”

Cùng với tế đàn, tiếng cười khanh khách của Khư Địa Chi Tinh cũng không

ngừng vọng lên đến trời cao!

“Ha ha ha ha…”

“Cuối cùng cũng phá hủy rồi!”

“Ta thoát khỏi bọn chúng rồi!”

Khương Thành tỏ vẻ đã hiểu chuyện này rồi.

Suy cho cùng thì bị trấn áp lâu như vậy, ai mà chẳng kìm nén đến điên.

Hắn lấy lấy đan dược ra ăn, đòn cuối cùng vừa nãy đã trực tiếp rút cạn toàn bộ

linh lực của hắn, phải bổ sung lại mới được.

“Lão huynh, bây giờ ngươi tự do rồi?”

Tâm trạng của Khư Địa Chi Tinh cực kỳ tốt, vội vàng nói: “Đúng vậy đúng vậy,

ha ha, đa tạ ngươi nhá.”

“Vậy lúc nào thì ngươi có thể dẫn bọn ta đến tiên giới đây?”

Khương chưởng môn nói như đúng rồi, cứ như là ngay từ đầu có cái ước định

này vậy.

Khư Địa Chi Tinh đang vui vẻ vô cùng cũng bị hắn làm mất hứng.

“Cái này…ngươi muốn đến tiên giới thì tự phải dựa vào năng lực của bản thân

để phi thăng đó.”

Thành ca còn đang định nhờ vả, nghe xong lời này không khỏi cực kỳ thất

vọng.

“Cho nên ta còn phải đợi đến lúc tu luyện đến Thánh Giai đỉnh phong rồi độ

kiếp phi thăng?”

“Đúng vậy, nhưng mà nếu ngươi muốn tu luyện cả 992 điều quy tắc chủ đến cấp

Nhập Môn thì ngươi còn một chặng đường dài phải đi đấy!”

Nói đến đây, Khư Tinh Chi Địa lại cười thầm.

“Hơn nữa ta cũng không định về tiên giới nữa?”

“Hả?”

Khương Thành ngẩn người: “Tại sao lại không về?”

“Đám Tiên Đế Ma Đế trên tiên giới phiền lắm, ta muốn tìm một nơi nào đó yên

tĩnh sống thoải mái, tránh tai mắt của bọn họ.”

Nhát gan thế?

“Vậy ngươi tính đi đâu? Không phải tính ở đây tiếp chứ?”

Nếu như Hư Tiên giới còn tiếp tục ở đây cản trở thì e rằng không một ai ở hạ

giới có thể phi thăng được.

“Đợi đến lúc khí huyết sát hoàn toàn được loại bỏ thì ta cũng sẽ rời khỏi nơi

này.”

Khư Địa Chi Tinh lại nói: “Nhưng mà cho dù ta rời đi thì việc khôi phục quy tắc

phi thăng vẫn cần một thời gian nữa cơ.”

“Trước khi rời khỏi đây, ta vẫn còn một vấn đề muốn hỏi ngươi.”

Khương chưởng môn chau mày: “Hỏi gì cơ?”

“Thật ra ngay từ đầu ngươi đã có thể dùng một đòn kia rồi đúng không?”

Đòn cuối cùng đó trực tiếp phá hủy tòa tháp trắng, uy lực gấp không biết bao

nhiêu lần với trước đó, tiết kiệm được công sức trăm vạn năm.

Bây giờ Khư Địa Chi Tinh bình tĩnh lại, rõ ràng tên tiểu tử này cố ý!

Chiêu xịn như vậy sao không dùng từ đầu đi?

Còn hì hà hì hục dốc sức diễn kịch, hốt mất 990 điều quy tắc chủ từ chỗ mình

nữa chứ…

Bây giờ nghĩ lại hắn vẫn còn thấy đau lòng đây này.

“Không có đâu, ngươi hiểu lầm rồi, ta là loại người như thế hả?”

Khương chưởng môn thề thốt phủ nhận.

“Bởi vì ta có được 990 điều quy tắc mới kia mới đột nhiên lĩnh ngộ được, ngộ

ra được đòn này.”

“Nếu như không có quy tắc của ngươi thì ta không làm nổi đâu.”

Ngươi cứ bốc phét đi, có đánh chết thì Khư Địa Chi Tinh cũng không thèm tin

hắn nữa đâu.

“Không còn chuyện gì nữa thì ta đi đây, có cơ hội thì còn gặp lại.”

Nói là có cơ hội còn gặp lại chứ thật ra hắn cũng chẳng muốn gặp lại nữa đâu.

Mặc dù Khương Thành đã cứu hắn khiến hắn rất cảm kích.

Cơ mà hắn không hề biết rằng Thành ca cũng âm thầm oán trách, cứu xong còn

chẳng hô lấy một câu dũng giả anh tuấn nào nữa.

Quá thực tế rồi đấy.

“Đợi chút, nơi Khư Địa này là do ngươi hóa thân thành đúng không?”

“Vậy thì làm sao?”

Lúc này Khư Địa Chi Tinh muốn tránh xa hắn một chút kẻo lại bị hắn lừa.

“Ngươi có thể giúp ta xem xem đám người của Tâm bộ ở đâu rồi được không?”

Đến tận bây giờ Khương Thành mới nhớ đến đám người Thanh Sa của Tâm bộ

nên mới tiện nhắc đến.

“Tâm bộ gì cơ?”

“Chính là đám nữ nhân dùng pháp bảo Chu Tâm Chùy đó…”

“Ồ hóa ra là ngươi nói các nàng hả, bọn họ bị lừa vào Cửu Bảo Tuyệt Tiên Trận

rồi, may mà ngươi không cầm Luyện Cốt Phiên về đây, nếu không thì cũng chết

cùng luôn rồi.”

Quả thật là Khư Địa Chi Tinh nắm rõ tất cả mọi thứ ở đây trong lòng bàn tay.

“Bây giờ ta được giải thoát rồi, Cửu Bảo Tuyệt Tiên Trận kia mới nãy cũng bị ta

hủy cùng luôn, chắc các nàng không sao rồi.”

Dưới sự giới thiệu thuận miệng của hắn, Khương Thành cũng biết được sứ

mệnh cuối cùng của chín món pháp bảo của Di Tiên tộc kia là gì rồi.

Đù, mấy lão già trên tiên giới đen tối quá đê.

Nếu như hắn thật sự mang cả Luyện Cốt Phiên bước vào đây thì…

Hư Tiên giới bây giờ chẳng còn ai sống sót nữa rồi.

Khư Địa Chi Tinh chủ động nói: “Cần ta giúp ngươi đưa các nàng qua đây

không?”

Chỉ cần không phải đổ máu thì hắn vẫn đồng ý giúp mấy chuyện nhỏ.

“Được…”

Vừa dứt lời, đám người Thanh Sa của Tâm bộ lập tức xuất hiện ngay bên cạnh

hắn.

“Đây là đâu vậy?”

“Trước đó chúng ta làm sao vậy?”

“Nơi trước đấy đáng sợ quá!”

“Tại sao Chu Tâm Chùy lại dẫn chúng ta đến đó chứ?”

Tất cả những lời bàn luận sau khi nhìn thấy Khương Thành thì đều biến thành

kinh ngạc!

“Khương chưởng môn!”

“Cuối cùng cũng nhìn thấy ngươi rồi!”

“Tốt quá, cuối cùng cũng hội họp được với Khương chưởng môn…”

“Khương chưởng môn, khoảng thời gian này ngươi đi đâu thế, làm bọn ta tìm

mãi.”

Đám người Thanh Sa lệ nóng doanh tròng nhìn thấy hắn như nhìn thấy người

thân, như tìm được tổ chức vậy.

Mức độ nhiệt tình này khiến Khương Thành không kịp trở tay

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play