Hôm nay, đám người Khương Thành cuối cùng đi tới tế đàn gần đó.

Nhìn phía trước kéo dài miên man, bay lên không trung Hắc Ngọc Cao Đài

cũng không nhìn thấy bờ, đám người cảm nhận được từng hồi áp lực khủng

khiếp.

“Lão Mạc, các ngươi gọi cái này là tế đàn?”

Đài cao phía trước tầng tầng điệp điệp, giống như núi non trùng điệp.

Còn về kích thước lớn nhỏ, e là không dưới mấy vạn dặm.

Đừng nói là tế đàn, cho dù là thành trì, Hạ Giới cũng không lớn như vậy.

“Đúng là tế đàn, năm đó bọn ta chính từ nơi này giết sang đối diện.”

Nhìn đài cao quen thuộc đó, Mạc Trần không khỏi bùi ngùi mãi.

“Trải qua ngàn vạn năm, không ngờ tế đàn này không hề có chút hư hao nào,

vẫn giống như lúc trước.”

“Chỉ là năm đó hàng tỷ Tiên Ma chiến tử ở đây, không thể sống lại được nữa.”

Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tràn cười lạnh ảm đạm.

“Đa tạ các ngươi dẫn đường.”

“Theo các ngươi một năm, quả nhiên không uổng phí công sức.”

“Bảo địa này, là do chúng ta nhanh chân đến trước!”

Không đợi đám người kịp phản ứng, từ trong cát bụi phía sau vọt ra năm đạo

sương mù màu sắc khác nhau.

“Ngũ đại Quỷ Vương của U Hàn vực.”

Tam Nhãn Hổ và Mạc Trần cùng lúc giật mình, nằm mơ cũng không ngờ rằng

một năm qua, thế mà bên cạnh vẫn luôn có người dòm ngó.

Nhóm người này trốn cũng quá kĩ rồi nhỉ?

Ngay từ đầu ngũ đại Quỷ Vương là mình tìm kiếm cửa vào Tiên Giới, nhưng

tìm mấy ngày không có bất kỳ manh mối gì.

Về sau liền quay thay đổi, một lần nữa tìm tới đoàn người Khương Thành.

Luyện Cốt Phiên của Thành Ca là một trong những đạo cụ mở ra Hư Tiên Giới,

manh mối chẳng thể rõ ràng hơn.

So với việc chẳng có mục tiêu tìm lung tung, chi bằng đi theo hắn.

Chuyện này, Thánh Cảnh khác làm không được, suy cho cùng dù là thánh vực

hay là pháp bảo thần hồn, cũng rất dễ dàng bị cảm nhận được.

Chỉ có năm người bọn hắn, sống sót ở đây không cần pháp bảo, cũng không có

phóng ra bất kỳ hơi thở gây chấn động gì.

Thật đúng là không bị phát hiện.

Bọn hắn không thấy được cảnh tượng đám để tử Phi Tiên Môn đạt được Ma

Thể, nhưng lại nhìn thấy Tam Nhãn Hổ đại chiến đám Yêu Vương.

Sức chiến đấu kinh khủng này, khiến bọn hắn không thể không dật tắt ý định

giành lại Luyện Cốt Phiên.

Tiếp tục ẩn nấp ở phía sau theo dõi.

Mỗi ngày nhìn mấy tên kia hàng đêm sênh ca hưởng lạc, mà mình chỉ có thể

núp trong bóng tối ngửi bụi, ngũ đại Quỷ Vương vô cùng khó chịu.

Nhưng may ra, hôm nay bọn họ rốt cuộc đã khổ tận cam lai.

Khu vực hoang vu thành hình bất biến, đột nhiên xuất hiện một tòa “thành trì”

to lớn vô cùng, bọn hắn dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết bên trong khẳng

định có bảo vật.

Chuyện như thế này, đương nhiên phải nhanh chân đến trước!

Không đợi đám người kịp phản ứng, năm làn sương mù liền tiêu tan ở giữa

không trung trong nháy mắt.

Các Quỷ Vương đã giết đến phạm vị của tế đàn.

Chợt, bên trong truyền đến từng tiếng kêu thảm.

“A…”

“Không được!”

“Thả ta ra!”

Kèm theo năm âm thanh nổ tung thánh thót, trên mặt đất phía trước rơi xuống

năm bãi cát bụi màu sắc khác nhau.

Đó dường như chính là bản thể của ngũ đại Quỷ Vương.

Bị gió quét qua, cái rắm cũng không còn.

Thành Ca và mọi người đưa mắt nhìn nhau, có chút mông lung.

Vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Chỉ biết bản thân giống như trúng kế, âm mưu của đối phương đã đạt được, sau

đó thì không còn sau đó nữa.

“Ngũ đại Quỷ Vương chết rồi.”

“Khụ… hẳn là vậy.”

Đây là muốn gây ra kiểu gì.

Bản thân hình như còn phải cảm ơn năm kẻ bọn hắn dùng mạng dò ra sự nguy

hiểm.

“Bọn hắn quá nông nỗi rồi.”

“Người vì tiền mà chết, bảo vật động nhân tâm mà…”

Sương Thố Vương và Tẫn Kê Vương vốn cũng nôn nóng, muốn sớm lao ra lập

tức lạnh nửa người.

“Nơi này quá nguy hiểm, ai có thể còn sống tới tế đàn.”

Tam Nhãn Hổ nhịn không nổi phàn nàn.

“Lão Mạc ngươi mắt mù chỉ đường kiểu gì vậy, hại chúng ta lãng phí thời

gian.”

Mạc Trần cũng có chút chán nản.

“Xem ra là lão hủ nghĩ không chu toàn, cái này dù sao cũng là năm đó các vị

Ma Đế liên thủ luyện chế, lưu lại thủ đoạn. Mà Hạ giới cao nhất ngay cả Chân

Tiên cũng chưa tới, căn bản không có khả năng tới được.”

Khí Huyết Sát phía ngoài đã sắp ngưng tụ thành thực chất.

Có lẽ là vì nguyên nhân tế đàn, ngay cả Quy Tắc Loạn Lưu so với những nơi

khác mãnh liệt lên rất nhiều lần.

Luyện Cốt Phiên trôi bồng bềnh giữa không trung, không tiến lên, dường như

rất e ngại ngọc tế đàn kia.

Mà Huyền Quy Vương cũng không có cách nào ổn định thân hình.

Đoàn người giống như là một con thuyền cô độc giữa biển rộng, bất cứ lúc nào

cũng có nguy cơ bị lật úp.

Thăm dò phía bên ngoài một chút, thần niệm của mọi người nháy mắt đã bị

chôn vùi!

Nói trắng ra, tế đàn này quá cao cấp.

Cao cấp đến mức ngay cả sinh linh Hạ Giới muốn tiếp cận cũng làm không

được, cho dù có chín món pháp bảo truyền thừa cũng không làm nên chuyện gì,

chỉ có thể ở xa xa liếc mắt nhìn.

“Ca, thật sự không được, chúng ta cứ dựa theo chỉ dẫn của Luyện Cốt Phiên,

quay lại đi một hướng khác thôi.”

Khương chưởng môn lắc đầu: “Trong từ điển của ta không có lùi bước.”

“Ca thật khí phách, thuận miệng nói một câu đã có triết lý đến như thế.”

Tam Nhãn Hổ vừa nịnh nọt, vừa đề nghị: “Hay là thế này, trước tiên để cho hai

nha hoàn này ra ngoài dò đường.”

“Bọn họ chết rồi, đối với chúng ta cũng không tính là cái gì.”

“Bọn họ chết thêm mấy trăm lần, không chừng có thể tìm được đường sống có

thể đi.”

Vừa mới nói xong, Tẫn Kê Vương và Sương Thố Vương đồng thời chửi ầm lên.

“Tam Nhãn Hổ, cái đồ hẹn hạ nhà ngươi!”

“Bọn ta và ngươi không đội trời chung!”

“Lão nương nếu có thể còn sống trở về, nhất định phải diệt sạch bộ tộc kia của

ngươi, để tránh lại xuất hiện mối họa như ngươi!”

“Khương chưởng môn, tuyệt đối không được nghe nó nha…”

Hai nàng vẫn không biết Thành Ca có thể hồi sinh, cũng không muốn chết uổng

phí.

Khương Thành nhìn sâu xa con hổ vô sĩ này một cái, mẹ nó thì ra hai nữ yêu

vương này trong mắt ngươi chỉ là hòn đá dò đường sao?

Hai yêu vương tuy rằng không phải người của mình, nhưng cũng ở chung nửa

năm.

Mỗi ngày hầu hạ cũng khá chu toàn, dù biết rõ là bị ép buộc, tốt xấu cũng quen

mặt.

Ngay cả bản thân cũng không nhẫn tâm được, ngươi còn là đồng hương cùng

vực của các nàng.

Có thể có chút giới hạn hay không.

“Được rồi, thật sự gặp phải nguy hiểm, ta làm sao có thể để người khác lên

trước.”

Thành Ca đứng một mình trên đầu Huyền Quy Vương, ngạo nghễ nhìn tế đàn

cao ngất phía trước.

Cơ ngực đập thình thịch vang dội: “Là chưởng môn, thời điểm nguy cấp, ta nhất

định phải xông lên tuyến đầu tiên!”

Phía trước đối với người khác mà nói là tử địa, với hắn mà nói, cái này tính là

cái gì.

Có hệ thống hack Hồi Sinh thì sợ quái gì.

Tam Nhãn Hổ đầy sự nghi ngờ, nó không tin Khương Thành cao thượng như

vậy.

“Ca, ngươi nghiêm túc.”

Lần đầu tiên Mạc Trần cũng khuyên bảo: “Chưởng môn nghĩ lại, tế đàn là thủ

đoạn của Tiên Đế, Quy Tắc Loạn Lưu xung quanh so với nơi khác càng nguy

hiểm không chỉ gấp mười lần!”

“Cái này thực sự quá nguy hiểm.”

Hắn vẫn luôn tin tưởng vận khí Vị Diện Chi Tử, dù là chuyện không thể nào

cũng có thể thành công.

Nhưng cái vận khí này có thể địch nổi thủ đoạn của Tiên Đế, cộng thêm Quy

Tắc Loạn Lưu sao.

Hắn không dám đảm bảo.

Nhưng mà tâm ý Khương Thành đã quyết.

Sau khi cố ý quay đầu lộ ra một nụ cười tràn ngập sắc thái bi thương, hắn bay ra

phía trước, thoát khỏi phạm vi Luyện Cốt Phiên.

Nháy mắt sau đó, hắn đã bị Quy Tắc Loạn Lưu và tế đàn kia tấn công khóa lại.

Căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào.

Cũng không kịp ngăn cản.

Thủ đoạn của Ma Đế cách cảnh giới bây giờ của hắn quá xa rồi, huống hồ là thủ

đoạn của rất nhiều Ma Đế hợp lực lưu lại.

Vẻn vẹn không đến một giây đồng hồ, hắn đã chết không còn một mảnh.

Mọi người phía sau còn chưa kịp nhìn kỹ, phát hiện đã không còn thấy Khương

chưởng môn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play