Nếu bọn họ là Khương Thành, nếu lĩnh vực và thần hồn đều chiếm ưu thế, vậy

thì phải phát huy trọn vẹn hai mục ưu thế này mới đúng.

Cố gắng tránh giao chiến vũ khí trực tiếp.

Đấy mới gọi là tránh nặng tìm nhẹ!

Song, kết quả lại vượt ngoài dự kiến của bọn họ.

Bốn người lần đầu tiên giao chiến, ba gã linh tôn bỗng như gặp phải cuồng

phong bão tố.

Chẳng những không thể lay động Khương Thành, trái lại còn bị hắn quét một

kiếm tới.

Chỉ mới đòn đầu tiên, ba người đã cùng hộc máu, bị thương nặng nghiêm trọng.

Đối với Thánh Giai có cực kỳ ít cơ hội bị thương mà nói, hộc máu đồng nghĩa

với việc tổn hại nghiêm trọng đến căn cơ rồi.

“Sao chuyện này có thể xảy ra được cơ chứ?”

“Võ kỹ của bọn họ hợp lại với nhau mà vẫn không đánh lại Nhập Thánh ư?”

“Do Huyền Linh quá yếu hả?”

“Không, đến ngay cả ta cũng cảm thấy uy hiếp từ dao động lực lượng và quy tắc

mà ba người bọn họ hợp lực thể hiện.”

“Là do tên Khương Thành kia quá quái dị, cơ thể người này còn mạnh mẽ hơn

cả thánh thể.”

Điều đó là đương nhiên rồi, bởi vì lôi kiếp quái lạ lần trước nên Thành ca đã có

được tiên thể từ lâu rồi!

Cho dù hắn chỉ mới Nhập Thánh cảnh Bát trọng, nhưng võ kỹ của thánh thể làm

sao so được với tiên thể cơ chứ?

Hắn cũng không cho ba người kia có cơ hội thở dốc.

Nhân lúc ngươi yếu ớt rồi lấy mạng ngươi!

Trong lúc nhất thời, tam đại linh tôn bị đánh cho liên tục bại lui, vô cùng chật

vật.

Bọn họ dùng thánh vực cũng đánh không lại, dùng thần hồn cũng đánh không

lại, dùng thể xác cũng đánh không lại…

Đại Thừa Trường Ly Kiếm như vạn ngọn lửa rồng, tàn sát bừa bãi khắp nơi

trong lĩnh vực, cắt không gian của Hư Tiên giới này thành từng khe hở!

Tam đại linh tôn vô cùng kinh hãi, càng hiện rõ vẻ suy yếu, cuối cùng ba người

cũng hối hận vì đã chọc phải Khương Thành.

Người này chính là một tấm sắt, ba người bọn họ lại cho rằng mình bóp quả

hồng mềm.

Nhưng tới nước này rồi, dù bọn họ có muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.

Trận chiến thần hồn trước đó đã phân rõ thắng bại.

Ba hồn thú bị uy áp của Thương Long Tinh Huyết trấn áp, bị Độc Chi Anh Linh

làm cho thoi thóp.

Khương Thành đã dùng Ngục Chi Anh Linh vây ba người trong lĩnh vực của

mình một cách âm thầm từ lâu rồi.

Hoàn toàn không cho bọn họ có cơ hội chạy thoát.

Lĩnh vực của Nhập Thánh cảnh Bát trọng lại mở ra, lực quy tắc hỗn loạn cuộn

trào mênh mông, sức mạnh to lớn của Võ Đạo tiên giai không ngừng bào mòn

phòng tuyến cuối cùng của ba người.

Rốt cục bọn họ cũng ngửi thấy mùi của cái chết, vô cùng hoảng sợ.

“Tha cho bọn ta…”

“Bọn ta không dám nữa!”

Vất vả lắm mới tu luyện đến Thánh Giai, Bây giờ còn có cả hi vọng phi thăng,

kẻ nào cam lòng cứ chết đi như vậy cơ chứ.

Đù má, đã đánh tới bước này rồi mà ngươi còn bảo anh đây ngừng chiến?

Ngươi có biết một số việc làm đến quá vui rồi thì không thể dừng không?

Ầm ầm!

Trong tiếng nổ mạnh dữ dội, không gian rung động một hồi.

Ba gã linh tôn lần lượt bị giết, thần hồn câu diệt, rốt cuộc không còn sống nổi

nữa.

Thực lực của Khương chưởng môn khiến ai có mặt ở đây đều cực kỳ kinh ngạc.

Một mình Nhập Thánh cảnh Bát trọng giết chết ba gã Thánh Giai!

Trong đó còn có một kẻ là Thánh giai hậu kỳ…

Lúc này bọn họ cuối cùng cũng hiểu tại sao Tích Phong lại chết trong tay người

này.

Là một Thánh Giai, bọn họ chưa từng được thấy một yêu nghiệt nào có thể

khiêu chiến vượt cấp được cả.

Giờ bọn họ đã gặp được yêu nghiệt phi phàm khắp chốn này, quân bài chưa lật

nhiều vô kể, tài năng vô số.

Nhưng cho dù thế nào, vượt cấp cũng có giới hạn.

Đặc biệt là tới Thánh Giai rồi, dưới sự áp chế của ba thứ là thánh vực, thánh

hồn, thánh thể, cho dù có nhiều quân bài chưa lật đi chăng nữa thì cũng vô ích

thôi.

Không hiểu sao chiến tích nghịch thiên này của Khương Thành lại khiến họ có

một cảm giác được mở rộng tầm mắt.

Nhập Thánh cảnh Bát trọng lại có lực chiến đấu sánh ngang với Thánh Giai

đỉnh phong.

Hóa ra Thiên Linh vực đáng sợ đến vậy sao?

Bản thân vẫn luôn vùng vẫy ở vực giới của mình, kiến thức lại nông cạn.

Tất cả các vực giới lớn lặng im.

Ngược lại, Mạc Trần và Tam Nhãn Hổ xách mông chạy tới.

“Chúc mừng chưởng môn, lại lại lại đánh một trận đại chiến kinh điển đủ để

vang danh sử sách giới tu luyện nữa rồi.”

Lời khen này có kỹ thuật ghê đấy, nhất là ngữ điệu của ba chữ “lại” được nâng

cao lên, Thành ca nhịn không được tán dương, gật đầu với Mạc tiên nhân.

Đương nhiên ngoài mặt muốn làm màu một chút, để phong cách làm màu thăng

hoa một chút.

“Mạc trưởng lão nói quá rồi, quá rồi, đối với chưởng môn mà nói, chuyện này

chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới.”

Vẻ mặt Mạc Trần xúc động: “Kiến thức của chưởng môn đúng là thứ khiến lão

hủ đây phải dõi theo!”

Nếu đem mà so sánh thì lời lời ca tụng của Tam Nhãn Hổ lại khuôn mẫu hơn

nhiều.

“Ca, ngươi thật lợi hại, quả nhiên đi với ngươi không sai mà!”

Con hổ chết tiệt này đến từ Hư Tiên giới xong phát hiện ra rằng khắp nơi đều là

những người lợi hại hơn nó, nó chẳng tự tin chút nào.

Đến ngay cả dáng vẻ cũng cẩn thận biến lại về bản mini, chỉ lo bị kẻ mạnh nhìn

trúng.

Bây giờ sức chiến đấu cường hãn này của Thành ca, lại khiến nó cảm thấy cực

kỳ an toàn một lần nữa.

“Ca, lông chân của ngươi thật hùng tráng a.”

“Đù, buông cái móng vuốt của ngươi ra, lão tử phải thu nhặt chiến lợi phẩm

nữa.”

“Ca để ta làm, ta làm, đâu cần để ngươi ra tay…”

Tam Nhãn Hổ chạy đến chỗ xác ba gã linh tôn nhanh như chớp, để tỏ ra nổi bật,

nó tuột luôn cả nội khố của bọn họ xuống.

Lam Đề đứng phía sau không nhịn được lấy hai tay che mặt.

Rõ ràng đã đánh một trận đại chiến khiến cho các vực giới khác hết sức chấn

động, tại sao bây giờ mình lại hệt như mấy tên biến thái thế này.

Thật mất mặt quá đi!

Khung cảnh kỳ lạ này của Phi Tiên môn cũng khiến cho các cao nhân vực giới

khác có chút kinh ngạc.

Chỉ có điều, không ai cười nổi.

Một phần là do thực lực của Khương Thành.

Mặt khác, Hư Tiên giới vừa mới mở có mấy phút mà cả một vực giới đã bị tiêu

diệt rồi.

Đến lúc này, bọn họ mới nhận thức trọn vẹn một mặt khác của lần hành động

này.

Vừa là kỳ ngộ, cũng là sát kiếp!

Trước kia, bởi vì có lực quy tắc áp chế, dù vực giới yếu cũng không phải lo lắng

các vực giới khác đột kích.

Mà bây giờ tại Hư Tiên giới, quy tắc đối xử với mọi người bình đẳng như nhau.

Vực giới có thực lực lớn mạnh này, ví dụ như Kiếm vực, Thiên Thư vực, hoàn

toàn có thoải mái…

Ngay lúc Khương Thành xử lí gã linh tôn cuối cùng, đám người của Đại Mộng

vực và Vạn Cốt vực đã lặng yên rời khỏi nơi đây.

Thánh Giai của hai vực giới này rất ít, chỉ có đôi ba người.

Bọn họ không dám đi cùng với những vực khác nữa rồi.

Mà mấy vực giới ngầm ngấp nghé Luyện Cốt Phiên cũng lặng lẽ dập tắt ý định

này.

Thực lực Khương Thành bày ra ngay trước mắt, còn có Huyền Quy Vương,

Tam Nhãn Hổ, Mạc Trần, ba Thánh Giai chưa được điều động này.

Đội hình của Thiên Linh vực lần này không phải là quả hồng mềm.

“Nhập Thánh cảnh giết chết tam đại Thánh Giai, lão hủ bình sinh hiếm thấy!”

“Khương chưởng môn quả là người phi thường, tất cả hồn – thể - vực đều là tạo

hóa bất phàm.”

Quy Tàng Kiếm Thánh là người đầu tiên phá bỏ yên tĩnh, khuôn mặt mang tươi

cười râu bạc khẽ rung đi tới.

“Lão Kiếm Thánh thật biết nhìn hàng, ha ha!”

Danh tiếng của Thành ca, rốt cục đã ra khỏi Thiên Linh vực, truyền tới ngoại

giới rồi sao?

“Lão hủ có một yêu cầu quá đáng, kế tiếp ngươi có muốn cùng kết giao đồng

hành, làm đồng minh, giúp nhau canh phòng không?”

Lời vừa thốt ra, các cao thủ vực giới khác đều lộ vẻ mặt hâm mộ.

Đây chính là Kiếm vực đó!

Trong vạn vực ở hạ giới, sức chiến đấu của họ có thể xếp trong top 3 về sức

mạnh.

Mối nguy trong Hư Tiên giới ở khắp nơi, không chỉ riêng môi trường bên trong

mà còn phải đề phòng các vực giới khác tập kích.

Nếu có thể đi cùng với Kiếm vực, vậy thì có thể an toàn hơn nhiều.

Nhưng đó chỉ là ngươi muốn đi với người ta, chưa chắc người ta đã muốn đâu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play