Lúc trước ở Thái Huyền Võ Viện, hắn chỉ dùng linh kiếm nhất giai.

Hắn không thể tưởng tượng được khái niệm về linh khí cửu giai gì đó, huống

chi là bảo vật trong truyền thuyết.

Hình như hoàng đế của vương triều Đông Lan cũng chỉ có một món linh khí

cửu giai để dùng mà thôi.

Bản thân đây vừa mới nhập môn có một ngày mà đã có thử tốt hơn cả hắn rồi ư?

Một trăm vạn linh thạch thượng phẩm?

Trước đây thứ mà hắn dùng chỉ là linh thạch hạ phẩm, mà còn phải dùng tiết

kiệm.

Còn về linh đan, hắn ở Thái Huyền Võ Viện ba năm liền chỉ được có ba viên

nhất phẩm, lúc đó cứ như hắn nhận được báu vật vậy.

Vậy mà bây giờ, trực tiếp cho hắn 100 bình cửu phẩm.

Nếu không phải ý chí của bốn người vững chắc, đổi thành người mới khác thì e

rằng đã chấn động ngay tại chỗ rồi.

Nhưng mà bốn người họ cũng chẳng khá hơn là bao.

Sau khi biết rõ giá trị của những món đồ trong nhẫn trữ vật, bọn họ đều không

thể kìm nổi nét mặt của mình nữa rồi.

“Đa tạ chưởng môn!”

“Đại ân của chưởng môn cả đời này cũng khó mà quên được…”

“Kiếp sau cũng nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp chưởng môn…”

Khương Thành xua tay, chỉ có bốn người này thôi.

Đương nhiên đám người còn lại ở phía bên ngoài không có quà gặp mặt xịn sò

như vậy rồi.

Bốn người này quá đặc biệt, rất có thể tất cả đều cầm được kịch bản của nhân

vật chính.

Đối xử đặc biệt hơn với nhân vật chính không phải là chuyện hiển nhiên hả?

Huống chi sớm muộn gì cũng phải vào Toàn Cơ Đồ để tu luyện, đến lúc đó kiểu

gì tài nguyên cũng dùng rất nhanh.

“Kinh mạch bây giờ của bọn họ không thể chịu được linh đan cửu phẩm, sau

này ba sư phụ các ngươi phải trông nom bọn họ nhiều hơn.”

Mạc Trần, La Viễn và Ấn Tuyết Nhi nhanh chóng đồng ý đáp lại.

Ba ngày sau, Khương Thành lần lượt nâng cao tư chất của Miêu Dạ, Từ Tử

Xuyên và Dịch Thần.

Mà khảo hạch vòng thứ hai ở bên ngoài cũng kết thúc.

996 tu sĩ được tuyển chọn được đưa vào bí cảnh.

Lúc bái kiến chưởng môn, có 45 người không được hệ thống vang lên âm thanh

nhắc nhở nên bị Khương chưởng môn vô tình đuổi ra ngoài.

Lúc nhập môn không phải người của mình, không có nghĩa là tương lai cũng sẽ

không quy thuận.

Cơ mà Thành ca không có đủ kiên nhẫn đó.

Thêm bốn người Đoạn Hà nữa thì lần tuyển chọn này cuối cùng cũng tuyển

được 955 đệ tử mới.

Sau khi đám người này bái sư xong, Khương chưởng môn cũng bước vào giai

đoạn bận rộn.

Mỗi ngày phải nâng cao tư chất của một đệ tử.

Mấy đệ tử này đều rất rẻ, thậm chí có người tư chất chỉ có Thất đẳng Bát đẳng.

Lần đầu nâng cao tư chất này suy cho cùng chỉ cần 1 điểm là được rồi.

Ngoài nâng cao tư chất ra, Khương Thành còn bận bịu một việc khác nữa –

luyện đan.

Phi Tiên môn được bao phủ bởi linh mạch bát giai, khắp đồi núi đều là linh thảo

linh căn linh dược.

Đây đều là những nguyên liệu dùng để luyện đan.

Thêm các thiên tài địa bảo tới từ chín thánh địa lớn và từ việc rút thưởng, bây

giờ hắn thật sự cũng cần phải luyện đan rồi.

Dù sao rất nhiều linh thảo linh dược không thể dùng trực tiếp được.

Chưởng môn còn luyện đan nữa hả?

Đám đệ tử đời thứ hai, thứ ba của Phi Tiên môn làm vẻ lần đầu được nghe thấy.

“Lúc trước ở núi Phi Tiên, ta nhớ rằng chưởng môn từng nói rằng bản thân

luyện đan còn không nhanh bằng việc đi cướp.”

“Không phải chứ, thật sự chưởng môn từng nói mấy lời như này hả?”

“Tần sư thúc không bôi nhọ chưởng môn đấy chứ, ta là môn nhân trung thành

nhất của chưởng môn, mấy lời này của ngươi ta sẽ báo cáo lên trên đó.”

“Đù, ngươi ác thế! Chẳng lẽ các ngươi từng thấy chưởng môn luyện đan rồi á?”

“Chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe qua.”

“Vậy tại sao đột nhiên hắn lại tuyên bố luyện đan trong một thời gian dài thế?”

“Đúng vậy, với tính cách của chưởng môn, luyện đan là việc nhàm chán biết

bao, hắn làm sao có thể chịu được.”

“Lẽ nào còn có nguyên nhân khác?”

“Ta nghe nói chưởng môn rất ghét việc tu luyện Vu thuật, không phải hắn định

mượn cái cớ này để trốn cô nương Lam Đề đấy chứ?”

“Còn cô nương Lam Đề, sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở thành chưởng môn phu

nhân, còn cao hơn ngươi với ta một vai vế đó.”

“A Lưu sư tỷ, ngươi tới lúc nào vậy?”

“Sư tỷ ngươi đánh ta làm gì?”

Không cần biết đám đệ tử có tin hay không, dù sao Khương Thành cũng thật sự

muốn vào Thiên Đan phong – nơi luyện đan trước đây của thánh địa Bất Ngữ.

Đồng thời hắn cũng hạ lệnh để mọi người nhanh chóng thu thập linh thảo linh

dược từ các phong đem đến Thiên Đan phong.

Điều này càng khiến mọi người cảm thấy khả nghi.

Do linh mạch đã quá cao cấp nên linh thảo linh dược có ở khắp nơi trong bí

cảnh, chỉ là đẳng giai phẩm chất không giống nhau mà thôi.

Đương nhiên là phẩm chất cao sẽ hiếm hơn một chút.

Nhưng mà Khương Thành không hề nhắc đến chuyện phẩm chất, bất kể thế nào

cũng cần hết.

Nhưng mà cả dãy núi trải dài mười vạn dặm này chỉ có quỷ mới biết là có bao

nhiêu loại.

Cho dù ngươi thật sự luyện đan thì làm sao một mình có thể dùng hết nhiều linh

thảo linh dược như vậy được?

Đừng nói đến kẻ khác, cho dù là một vạn đan sư cùng nhau làm thì cũng không

thể làm hết nổi.

Chủ điện Thiên Đan phong đóng cửa, người ngoài cũng không vào được.

Chỉ biết là đan hỏa ở đó ngày nào cũng cháy rực.

Mà điều khiến mọi người kinh ngạc đó là lượng lớn linh thảo linh dược ngày

đầu tiên đưa đến đều bị dùng sạch sành sanh.

Ngày thứ hai, trong ao thành đan ở cửa xuất hiện hàng chục vạn bình linh đan

đủ các loại phẩm giai.

Có đủ từ tam phẩm đến cửu phẩm.

Những đan dược này là do Thành ca đặc biệt sắp xếp cho đệ tự đến thu nhận rồi

đem đi phân phát.

Điều này khiến tất cả mọi người ngạc nhiên.

Này là làm thật đó, không phải nói suông thôi đâu.

Hơn nữa đây cũng chẳng phải thật sự biết luyện đan đơn giản như vậy rồi.

Ngay cả Mạc Trần cũng không nghĩ ra nổi một người làm sao có thể làm ra

được số lượng lớn như vậy.

Chuyện như này dù là luyện đan sư giỏi giang nhất Tiên giới, dù có thể luyện ra

tiên đan thì cũng không thể năng suất như này được.

Chỉ là chưởng môn đã dặn dò, ai cũng không được phép rình mò đại điện luyện

đan.

Cho nên mọi người chỉ có thể kìm nén nỗi tò mò của mình lại.

Những ngày sau, linh thảo linh dược được đưa đến đều dùng hết sạch hệt như

trước, mà số lượng lớn linh dược thành phẩm cũng xuất hiện ở bên ngoài như

thường lệ.

“Chưởng môn đổi tính rồi!”

“Khó mà tưởng tượng được chưởng môn bận rộn tới mức nào khi mỗi ngày đều

luyện chế ra nhiều đan dược như thế.”

“Ta thừa nhận là ta hơi đau lòng rồi đó.”

“Bây giờ ta lo lắng chưởng môn quá tận tâm, sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của

bản thân hắn.”

“Thật là…”

Thành ca đang nằm trên chiếc giường mềm mại trong đại điện luyện đan nghỉ

ngơi, bên tai vang lên tiếng hát của những con rối, ngày qua ngày trôi qua rất

nhàn nhã.

Hắn thật sự không ngờ được rằng mọi người lại bắt đầu lo lắng cho sức khỏe

của bản thân hắn.

Với hắn mà nói, luyện đan hoàn toàn chẳng cần đến lò đan.

Với thuật luyện đan của hệ thống, hắn chỉ cần nhấp mở giao diện, sau đó đánh

dấu vào tất cả hàng trăm đan dược mà hắn định luyện chế.

Sau đó đặt hết đống linh thảo linh căn linh dược vào trong phạm vi lựa chọn sử

dụng nguyên liệu.

Bước cuối cùng chính là nhấn bắt đầu luyện đan,

À, không quên tích tự động.

Sau khi hoàn thành hết mấy thủ tục này, hắn có thể nằm xuống nghỉ ngơi rồi.

Tiến độ của giao diện luyện đan này là cứ mỗi một giây chạy N lần, vận hành

cực nhanh hệt như điên vậy.

Tỷ lệ thành công 100% kiến người ta tức lộn ruột.

Mỗi bình đan dược đều sẽ được phân loại, tự động sắp xếp ngay ngắn và nằm

trong kho của hệ thống.

Lúc sáng mai tỉnh dậy, hắn chỉ lần lấy đống linh đan đó ra rồi đặt ở bên ngoài là

được rồi.

Còn về bảo đan và thánh đan, đương nhiên là cứ để trong kho của hệ thống

trước đã.

Oa, buổi sáng mỗi ngày còn phải nâng cao tư chất cho một đệ tử nữa.

Đây là những gì mà hắn cho là cuộc sống bận rộn hàng ngày.

“Nằm luyện đan, hẳn là anh đây đã phát minh ra một tư thế mới cho giới luyện

đan rồi!”

“Cơ mà là kẻ tiên phong khai sáng thì đều được gọi là thái đẩu đó.”

“Bản thân mình quá khiêm tốn, không màng hư danh đó, haizzz…”

Hắn vắt chân nhìn lò đan để che tai mắt người khác nằm trơ trọi một góc phía

xa xa, hắn đột nhiên cảm thấy nó hơi đáng thương.

Sau khi ngày ngày luyện đan liên tục mấy tháng trời, linh thảo linh dược trong

bí cảnh cũng bị dùng gần hết.

Cụ thể đã luyện chế ra bao nhiêu đan dược, đến bản thân Khương Thành cũng

chưa từng đếm.

Mỗi bình mười viên, dù sao cũng có đến hàng trăm triệu bình, chỉ là hầu hết đều

là linh đan.

Bảo đan chỉ có khoảng 200 vạn bình.

Mà thánh đan là ít nhất, tổng cộng chỉ luyện ra được 3000 bình.

Ngày hôm đó, Lam Đề và Thanh Sa cùng nhau tìm đến đây.

“Ngày mai chính là ngày mà chín bộ của Tiên Di tộc đã ước định, sắp mở Hư

Tiên giới rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play