Lam Đề vui mừng khôn xiết, rất muốn nói lời cảm ơn với hắn.
Nhưng nghĩ tới giữa hắn mà mình có quan hệ như “đạo lữ”, nói lời cảm ơn thì
quá khách khí rồi.
Chỉ có thể mạnh mẽ kìm xuống tâm trạng kích động, nhìn không chớp mắt
chiếc cán nổi lên ánh sáng màu tím, pháp bảo dày đặc những cốt văn đang chầm
chậm từ trong nhẫn trữ vật bay ra.
Những người khác nhìn thấy Luyện Cốt Phiên này, chỉ cảm giác một hồi không
thoải mái, ngay cả thần hồn sâu bên trong cũng hiện ra sự khó chịu mãnh liệt.
Giống như liếc thêm một ánh mắt sẽ bị gieo xuống ám ảnh.
Cho dù Mạc Trần cũng không nhịn nổi âm thầm cau mày.
Nhưng Lam Đề lại không giống như vậy.
Khoảnh khắc bắt đầu nhìn pháp bảo thượng phẩm, nàng đã có một loại cảm giác
gắn bó hóa hợp như cá cuối cùng cũng gặp được đại dương.
Rõ ràng tay còn chưa chạm đến, nhưng lại làm cho cảnh giới của nàng bắt đầu
buông lỏng.
Trong khoảnh khắc đó linh lực và thần hồn toàn thân trở nên vô cùng sôi nổi.
Mà Vu chủng bên trong cơ thể, càng không ngừng kêu gào, hình thành một mối
liên hệ kỳ lạ với Luyện Cốt Phiên.
Nó vốn là thuộc về nàng, số mệnh đã chỉ định!
Ngay cả đám người Thanh Sa của Tâm Bộ ở bên cạnh, cũng không nhịn được
để lộ ra ánh mắt bùi ngùi xúc động và yên lòng.
Đã vài trăm năm rồi…
Cuối cùng Vu Bộ đã lấy lại được pháp bảo truyền thừa của các nàng.
Chỉ đáng tiếc, một nhóm tộc đã từng huy hoàng như thế, nhưng chỉ còn lại duy
nhất một người.
Nước mắt Lam Đề trào ra, nàng duỗi tay trắng như tuyết, đưa ra lời triệu hồi về
phía Luyện Cốt Phiên.
Sau đó….
Luyện Cốt Phiên ở trong không trung lóe sáng, bay về hướng Khương Thành.
Tất cả mọi người đều sững sờ, vẻ mặt Thành ca chết lặng.
Hắn không có hiệu triệu Luyện Cốt Phiên, cũng không tinh luyện ra nó.
“Chuyện này không liên quan đến ta.”
Pháp bảo này, hắn thật sự muốn trả lại cho Lam Đề.
Mặc dù mọi người đều không có pháp bảo thượng phẩm, nhưng Khương
chưởng môn không phải là người nhỏ nhen như vậy.
Để thể hiện mình không làm ra động tác gì hết, hắn đặc biệt để hai tay ra phía
sau.
Kết quả là Luyện Cốt Phiên này vẫn bay về trước mặt hắn, không ngừng chạm
vào hắn.
Một hồi cọ cọ vào ngực hắn, lại một hồi chạm chạm vào trán hắn, cuối cùng dứt
khoát dừng ở vai hắn, không chạy nữa.
Điều này làm cho Lam Đề rất xấu hổ.
Đám cao thủ của Tâm Bộ lại càng dở khóc dở cười, tình huống gì vậy?
Pháp bảo thượng phẩm có linh tính, hiểu được chọn chủ mà dừng.
Hơn ngàn người đang có mặt ở đây, nếu như cùng lúc duỗi tay hướng về phía
Luyện Cốt Phiên phát ra hiệu triệu.
Vậy thì cuối cùng nó không hề hồi hộp mà chọn Lam Đề.
Bởi vì cơ thể của nàng vốn có Vu chủng, đồng thời còn tu luyện bí điển của Vu
Bộ.
Đương nhiên Luyện Cốt Phiên sẽ chọn nàng.
Những người khác cho dù là cảnh giới cao, thực lực mạnh, cũng không thể thu
hút nó.
Trừ phi giống như Tích Phong vậy, mạnh mẽ chiếm hữu.
Chỉ là dưới tình huống này, hắn chỉ là chiếm giữ pháp bảo, không có cách nào
phát huy sức mạnh thật sự của nó.
Các nàng tin rằng Khương chưởng môn không ra tay, nhưng tại sao Luyện Cốt
Phiên lại chọn hắn mà không phải là Lam Đề?
Rõ ràng hắn không phải là người của Vu Bộ, cũng chưa từng tu luyện Vu thuật!
“Ngươi mau sang bên kia đi.”
“Ngoan, mặc dù ca rất đẹp trai, nhưng đi theo vị tỷ tỷ xinh đẹp kia có nhiều
triển vọng hơn.”
Để thể hiện thành ý, Khương Thành còn bay lên, định né tránh pháp bảo này.
Kết quả là Luyện Cốt Phiên bay một đường đuổi theo hắn.
Khương Thành đến đâu, nó cũng đến đấy.
Cảnh này làm cho đám đệ tử nhìn đến ngẩn tò te.
“Sức hấp dẫn của chưởng môn có chút quá đáng rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, hấp dẫn con gái thì cũng thôi đi, ngay cả pháp bảo cũng đắm chìm?”
“Lẽ nào pháp bảo đó là “cái”?”
“Đù má, Mạnh sư đệ đúng là nhân tài, đúng là đệ tử chân truyền của chưởng
môn!”
Giữa một tràng tiếng cười đùa, Luyện Cốt Phiên kia dường như nổi giận rồi.
Đột nhiên nó phát sáng lên.
Ngay phía trên mặt phiên, từng đạo cốt văn sắc vàng bay ra, quanh quẩn không
ngớt giữa mặt bàn càng ngày càng mạnh mẽ.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, toàn bộ đều tự giác nhắm mắt lại.
Phần ám ảnh kia càng ngày càng nặng, nặng đến mức làm cho bọn họ cảm nhận
được sự đe dọa tính mạng.
Chỉ có con ngươi màu tím của Lam Đề tràn ngập ngạc nhiên mừng rỡ.
Thiên linh vu điển!
Sau khi những cốt văn đó biến đổi rõ ràng, thứ xuất hiện chính là một phần Vu
thuật vẫn luôn thiếu sót của Vu Bộ!
Vu Điển của Vu Bộ được chia làm hai bộ Thiên- Địa, lúc trước nàng nắm chắc
đó là “Địa linh Vu điển”.
“Thiên linh Vu điển” ban đầu nằm bên trong Luyện Cốt Phiên, chỉ có những tu
sĩ tài năng nhất trong tộc, mới có cơ hội hiểu được một phần bí ẩn.
Phần bị ẩn này không có cách nào giải thích bằng lời nói, cũng không có cách
nào viết thành quyển sách cụ thể, cảm ngộ của mỗi người đều không giống
nhau.
Do vậy, từ sau khi Luyện Cốt Phiên bị thánh giả Tích Phong cướp đi, “Thiên
linh Vu điển” đã bị thất truyền rồi.
Tích Phong không có Vu chủng, đương nhiên cũng sẽ không thể lĩnh hội được
bất cứ bí ẩn nào, mà Vu Bộ từ đó thất bại hoàn toàn.
Lúc Lam Đề sinh ra đời, “Thiên linh Vu điển” đã thất truyền được hàng trăm
vạn năm rồi, nhưng bây giờ trong nháy mắt nàng đã nhận ra nó.
Những cốt văn kia, có một số thì làm cho nàng nhận được dẫn dắt rất lớn, có
một số bởi vì quá sâu rộng, tối nghĩa, vô cùng khó hiểu.
Nàng phải tốn rất nhiều thời gian, mới có thể cảm ngộ được hết.
Chỉ là có chút làm nàng không thể hiểu rõ.
Theo các cố lão Vu Bộ tương truyền về cảm ngộ được cảnh Thiên linh Vu điển,
dường như nó không phải như vậy.
Từ trước đến nay chưa từng nghe nói “Thiên linh Vu điển” của Luyện Cốt
Phiên sẽ tự đến, vả lại còn chủ động hiện hình.
Lẽ nào, hay là vì Khương Thành?
Khi nàng lại đặt sự chú ý xuống người Khương Thành, cũng không nhịn nổi nỗi
kinh hoàng của bản thân.
“Vu chủng thần phẩm!”
“Vậy mà ngươi lại có Vu chủng thần phẩm?”
Dưới sự kích thích không ngừng của Luyện Cốt Phiên, Vu chủng thần phẩm lần
trước Thành ca rút thăm trúng thưởng được cuối cùng cũng có phản ứng.
Vu chủng kia giống như một ngọn lửa nhỏ màu tím, thoắt ẩn thoắt hiện, phảng
phất thực chất.
Lam Đề hoàn toàn không thể nào tin được điều này là sự thật.
Tiên phẩm Vu chủng của nàng, đã được xem như là thiên tài hiếm thấy trong Vu
Bộ rồi.
Nếu không thì năm đó bị thánh địa Bất Ngữ bao vây tấn công, tộc trưởng tiền
nhiệm cũng không hy sinh thân mình để bảo vệ nàng xông ra khỏi vòng vây,
còn đưa”Địa linh Vu điển” ủy thác cho nàng.
Mà Khương Thành ở trước mắt, vậy mà có sở hữu một thiên phú đỉnh cao mà
hàng ngàn vạn năm nay cũng chưa từng xuất hiện ở Vu Bộ - Vu chủng thần
phẩm!
Rốt cuộc nàng cũng hiểu tại sao Luyện Cốt Phiên lại chọn Khương Thành rồi.
Giữa thần phẩm và tiên phẩm, nó đương nhiên sẽ chọn người thiên tài hơn.
Cho dù người đó chưa từng luyện Vu thuật.
Mà Khương Thành cũng không cần tu luyện Vu thuật, những cốt văn sắc vàng
kia rất nhanh từ trong đám sương mù màu tím bay ra, liên tục quây quanh người
hắn, cuối cùng lần lượt tiến vào trong cơ thể hắn.
Dường như đã hòa làm một với hắn.
Trong đầu óc của hắn xuất hiện rất nhiều nhận thức tu luyện có liên quan đến
Vu thuật.
Dưới sự thúc đẩy của Vu chủng thần phẩm, những nhận thức này rất nhanh đã
hòa nhập vào với cảnh giới của hắn, trở thành một môn thuật pháp khác của
hắn.
Hắn liếc mắt nhìn đỉnh núi phía xa xa.
Phía trên đỉnh núi, một cây linh thụ giống như đã bị sương tuyết phủ kín rồi,
nhanh chóng chuyển từ màu lam sang màu xám, cuối cùng lại biến thành màu
trắng chói mắt.
Nhưng mà linh thụ kia vẫn chưa hề khô héo, càng chưa chết, vẫn phát triển vô
cùng tươi tốt như cũ, tràn đầy sức sống.
Cầm lấy Luyện Cốt Phiên trên tay, hắn nở nụ cười gượng gạo với Lam Đề.
“Ta cũng không nghĩ nó sẽ thành như vậy.”
Lam Đề mỉm cười, trên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp không có một tí mất mát
nào.
“Không sao, Luyện Cốt Phiên chủ động hạ cốt văn xuống, đây là mức độ công
nhận cao nhất, trong Vu Bộ chưa từng xảy ra.”
“Nó ở trong tay ngươi tốt hơn nhiều so với ở trong tay ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT