Miệng thì nói đừng hòng muốn chạy trốn, nhưng trên thực tế thì đám người
Khương Thành đã về tới Phi Tiên môn từ lâu rồi.
Mà Tích Phong cũng không hề lập tức xông qua đó.
Dù sao bên kia cũng có một con yêu vương tọa trấn.
Đương nhiên Tích Phong không sợ Tam Nhãn Hổ, nhưng điều hắn muốn bây
giờ chính là không kẻ nào được sống sót hết.
Dù cho bị yêu vương áp chế thì hắn cũng có rất nhiều cách để bảo vệ tính mạng.
Hơn nữa còn có đại trận bảo hộ, hắn bắt buộc phải lên kế hoạch cẩn thận một
chút.
So sánh với điều đó, thứ hắn không thể nhẫn nhịn được chính là sự “phản bội”
của Thanh Sa.
Đúng vậy, theo như Tích Phong thấy thì việc Khương Thành đối phó hắn là
chuyện đương nhiên. Nhưng không lâu trước đây Tâm Bộ còn đồng ý điều kiện
hợp tác, vậy mà bây giờ lại dám làm trái.
Chuyện này khiến cho hắn càng không thể kìm nén được cơn giận, trong lòng
khó yên ổn.
Cuối cùng, hắn vẫn xông vào thánh địa Minh Tâm trước!
“Thanh Sa, cút ra đây!”
Một tiếng này vang vọng khắp mọi nơi trong Tâm Bộ, tất cả các tộc nhân nghe
được tin tức ào ào xuất hiện.
Hiển nhiên Thanh Sa là người đầu tiên bay tới.
Sắc mặt của nàng có vẻ không được tốt lắm.
Dù gì thì nàng cũng là tộc trưởng Nhập Thánh cảnh Cửu trọng, mặc dù bình
thường vẫn luôn nhường nhịn năm lần bảy lượt, nhưng cũng không thể tùy ý sỉ
nhục nàng như vậy chứ?
“Tích Phong, ngươi có ý gì đây?”
“Có ý gì ư?”
Thánh giả Tích Phong cười chế giễu: “Thanh Sa, ngươi biết cách ẩn nhẫn thật
đấy, ta thật sự không thể nhìn ra nổi, không ngờ tâm tư của ngươi sâu như vậy.”
“Ngoài mặt thì giả vờ yếu đuối nhưng sau lưng còn ác độc hơn bất kì kẻ nào
khác!”
Thanh Sa và các tộc lão khác nghe thấy như vậy thì cau mày.
Thánh giá Tích Phong bị điên rồi hả, nói chuyện châm chọc, mỉa mai làm như
các nàng mắc nợ hắn không bằng.
“Thánh giả Tích Phong, có lời gì ngươi cứ việc nói thẳng, không cần phải
quanh co.”
Tích Phong nhìn quanh các nàng một vòng, lạnh lùng nói.
“Đến nước này mà các ngươi vẫn còn giả vờ.”
“Cứ làm như không hề có chuyện gì xảy ra vậy.”
“Tưởng làm như vậy thì ta sẽ bỏ qua chuyện các ngươi tấn công thánh địa
Thông U của ta sao?”
“Ngươi nói cái gì?”
Đám người Thanh Sa ngạc nhiên.
“Tấn công thánh địa Thông U? Chuyện này thì liên quan gì đến bọn ta?”
“Còn dám ngụy biện!”
Thánh giả Tích Phong lạnh lùng nói: “Ngươi đích thân ra tay, có vô số người
của bổn môn ta và người ngoại giới nhìn thấy.”
Sao có thể như vậy được?
Bản thân mình hoàn toàn không đi qua bên đó.
“Thánh giả, trong này chắc chắn có hiểu lầm, chỉ có Phi Tiên môn tấn công các
ngươi, căn bản bọn ta chưa từng tham gia vào.”
“Đúng vậy, lúc đó chúng ta đã dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối rồi.”
“Việc đó hoàn toàn là do Khương Thành khăng khăng làm theo ý mình.”
Vì để bản thân không bị dính líu vào, đám cao thủ của Tâm Bộ cũng chẳng
quan tâm nhiều làm gì nữa, trực tiếp bán vị “đồng minh” Khương Thành này đi.
Chỉ đáng tiếc, các nàng không nói như vậy thì còn tốt.
Nói như vậy thì chẳng khác gì đã định tội các nàng đã từng mưu đồ bí mật với
Phi Tiên môn.
“Ha!”
“Ha ha ha ha…”
Tích Phong Thánh Giả tức giận đến mức bật cười thành tiếng, tiếng cười vang
vọng bên trong sơn cốc thật lâu không tan.
“Quả nhiên có phần của các ngươi!”
“Lúc trước đã đồng ý với ta thế nào, các ngươi không phân rõ giới hạn với Phi
Tiên môn thì cũng thôi đi, thế mà còn cùng nhau liên thủ cơ đấy!”
“Thánh địa Thông U của ta đều bị hủy diệt rồi, các ngươi còn muốn làm kẻ
ngoài cuộc ư?”
Lời này của hắn làm cho cả đám người Thanh Sa càng thêm hoảng sợ.
Thánh địa Thông U thật sự bị tiêu diệt rồi?
Bọn họ chỉ đem theo hơn bảy mươi người, cộng thêm một yêu vương bị quy tắc
áp chế.
Phải phá vỡ cấm chế, chống lại đại trận, còn phải đối mặt với kẻ thù nhiều hơn
gấp ngàn lần…
Sao có thể làm được chuyện như này?
Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
“Thánh giả Tích Phong, mong ngươi nghe chúng ta giải thích. Chuyện này là do
bọn họ làm, ngươi muốn báo thù thì có thể tới tìm bọn họ…”
Tích Phong làm sao còn có thể nghe lọt mấy lời này nữa cơ chứ
“Chết đi!”
Cao thủ Thánh giai rốt cuộc cũng ra tay!
Trong nháy mắt, cả thánh địa Minh Tâm giống như đã đi đến một thế giới chỉ có
gió tồn tại.
Trên không đụng trời, dưới không chạm đất.
Thần hồn lơ lửng, hoàn toàn không có điểm tựa.
Không biết có bao nhiêu tộc nhân của Tâm Bộ mất đi sự kiểm soát linh lực thần
hồn, cũng mất đi cảm giác đối với quy tắc của thế giới bên ngoài.
Giống như một con côn trùng bị gió lốc thổi bay, hoàn toàn không có sức lực
chống cự.
Nhưng mà cũng còn may phản ứng của đám người Thanh Sa không không
chậm.
Bình thường các nàng thật sự là rất yếu đuối, nếu có thể dàn xếp ổn thỏa thì sẽ
dàn xếp ổn thỏa.
Nhưng mà kẻ khác cũng đã vung đao lên rồi thì các nàng đương nhiên sẽ không
ngửa cổ chờ chết.
Năm Nhập Thánh cảnh của Tâm Bộ cũng không phải để trưng bày.
Chỉ thấy Thanh Sa phất tay lên, một pháp bảo màu trắng hình mũi khoan dài
bằng một cánh tay bay đến giữa không trung, đón gió rồi to ra.
Từng luồng hào quang màu trắng ngà bắn ra bốn phía.
Cứ hễ là tộc nhân của Tâm Bộ bị chiếu rọi đến, tất cả thần hồn đều được củng
cố một lần nữa.
Mà ngược lại, khi Tích Phong bị chiếu rọi thì lại lộ ra một vẻ đau đớn.
Đau đớn đó đến từ nơi sâu thẳm trong nội tâm.
Chu Tâm Chùy là pháp bảo thượng phẩm, trực tiếp tấn công vào ý chí nội tâm
của kẻ địch, cho dù là Thánh Giai thì hoàn toàn cũng tìm không ra cách phù hợp
để phòng ngự.
Thế giới của gió kia cũng dần dần trở nên kém vững chắc hơn trước.
Cùng lúc đó, bốn cao thủ Nhập Thánh cảnh còn lại cũng đồng loạt ra tay.
Đại trận bên trong thánh địa và cấm chế cũng cùng lúc phát động hoàn toàn.
Cả sơn cốc giống như là đột nhiên sống dậy.
Dưới sự liên thủ áp bức của đại trận và Chu Tâm Chùy, Tích Phong xông bên
trái đánh bên phải, trường kiếm trong tay chém ra từng đạo công kích hủy thiên
diệt địa.
Phá hủy sơn cốc này tan tành nhưng rất khó khiến năm Nhập Thánh cảnh bị
thương, chỉ có thể giết một ít tộc nhân cảnh giới thấp kém chưa kịp trốn đi.
Sức chiến đấu của thánh địa Minh Tâm còn mạnh hơn so với dự đoán ban đầu
của hắn.
Thánh Giai này của hắn chiếm không nổi một tia tiện nghi, thậm chí ý chí cũng
đang bị tan rã không ngừng.
Việc này không phải bởi vì Thánh Giai như hắn quá yếu mà là bởi vì việc làm
ăn, ước chừng hắn đã phân ra ngũ tôn pháp thân đi đến các đại vực giới.
Hiện tại thực lực của bản thể này bị suy yếu hơn phân nửa.
Nơi này là sân nhà của thánh địa Minh Tâm.
Hắn có Luyện Cốt Phiên cùng giai với Chu Tâm Chùy, nhưng bởi vì hắn không
phải tộc nhân của Vu Bộ, không biết vu thuật chính thống nên cũng không phát
huy được nhiều uy lực.
“Trong vòng một tháng, toàn tộc Tâm Bộ nhất định sẽ bị diệt.”
Cuối cùng hắn vẫn lựa chọn rút lui.
Nhưng mà điều này cũng không có nghĩa là chuyện này đã kết thúc.
Sau khi kết thúc trận chiến, nhìn bí cảnh gần như đã bị phá hủy hoàn toàn, tim
của đám người Thanh Sa đều đang nhỏ máu.
“Thật sự là kinh người quá đáng! Tích Phong, ngươi quá đáng lắm rồi!”
Các nàng đã tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy, kết quả lại bị người
ta nghĩ muốn trở mặt thì trở mặt, muốn giết thì giết.
“Tộc trưởng, bây giờ chúng ta nên làm sao?”
Tâm Bộ lúc này, biểu cảm của mỗi người đều rất đau thương.
Thanh Sa hít một hơi sâu, cố gắng hồi phục lại trạng thái.
Nàng là tộc trưởng, bắt buộc phải nghĩ biện pháp để những tộc nhân còn lại tiếp
tục sống sót.
“Lần sau Tích Phong đến, rất có khả năng sẽ triệu hồi tất cả các pháp thân đến,
lúc đó thực lực của hắn sẽ không chỉ có nhiêu đây.”
“Hơn nữa, nhất định hắn sẽ mang theo người giúp đỡ đến.”
“Chúng ta không thể chống lại được.”
Nhìn bí cảnh đã bị hủy nát, tâm của nàng loạn như ma.
“Hay là chúng ta đi Thương Lôi vực nhờ vả Lôi Bộ, quan hệ của Tâm Bộ chúng
ta với bọn họ cũng không tệ lắm…”
Lôi Bộ cũng là một trong chín bộ Tiên Di tộc.
Năm đó sau khi chín bộ chia ra thì đã bị phân tán ra nhiều nơi, trong đó Lôi Bộ
sinh sống ở Thương Lôi vực có nguồn năng lượng lôi điện chủ yếu để tu luyện.
Thanh Sa lắc lắc đầu: “Tình hình của bọn họ ở Thương Lôi vực cũng không
mấy khả quan, phải chịu sự chèn ép của một số thế lực bản địa, hoàn cảnh cũng
không tốt hơn chúng ta.”
“Vậy chúng ta đi tìm Chiến Bộ ở Huyền Không vực, ta nghe nói bọn họ đã
thống nhất được Huyền Không vực, bên đó không ai không dám không phục.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT