Ngay khi Tốn Quang tôn giả và một đám cao thủ của thánh địa đang vô cùng

kinh ngạc thì sắc mặt của “Thanh Sa” ở phía đối diện bỗng nhiên tái nhợt.

Cho là dù chiến trường hỗn loạn cũng có thể nhìn ra đầu nàng đổ đầy mồ hôi.

Sau đó chỉ thấy nàng ôm ngực, vung một kiếm, bay ra phía ngoài xa chạy mất.

Còn chưa bị đánh mà sao dáng vẻ của nàng lại giống như sắp không xong rồi

thế?

Trong lòng Tốn Quang tôn giả chấn động, tinh thần chiến đấu lại một lần nữa

được dâng lên.

Hắn “hiểu ra” rồi.

Vừa rồi chắc hẳn Thanh Sa đã sử dụng một loại cấm thuật nào đó để kích thích

sức mạnh.

Loại cấm thuật này đều có tác dụng phụ rất mạnh, sức mạnh được tăng lên sau

một thời gian ngắn thì sẽ bị cắn trả.

Sức mạnh sẽ bị rơi xuống mức thấp nhất, nói không chừng còn không đến một

phần của sức mạnh lúc bình thường.

Thảo nào một đòn vừa rồi rất kì lạ.

Thần hồn thì cực kỳ đáng sợ nhưng linh lực dao động lại giống như không hề

mạnh.

Nếu đã như vậy, vậy thì còn sợ cái lông gì nữa?

“Nàng không ổn rồi!”

“Bây giờ nàng còn yếu hơn cả lúc trước!”

Ngươi chạy tới giở thói ngang ngược một cái, làm màu một cái, bây giờ không

ổn rồi thì lại muốn chạy?

Có chuyện tốt như vậy sao?

Hắn vừa la hét vừa là kẻ đầu tiên xông lên.

“Tiêu diệt nàng!”

Những cao thủ khác của thánh địa cũng đều đuổi theo.

Nhưng mà Khương Thành đã chạy trốn từ sớm, ngày từ đầu đã bỏ xa bọn hắn.

Chờ đến khi đuổi theo thì đã sớm không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tốn Quang tôn giả thả thần hồn ra để cả nhận, mang theo người để tìm kiếm

dọc theo bìa rừng, ước tính đã tìm cả mấy vạn dặm rồi nhưng cũng không tìm

thấy một người nào của Tâm Bộ.

Cuối cùng chỉ có thể mang theo lửa giận trở về bí cảnh.

Một đòn vừa rồi của “Thanh Sa” đã tạo thành thương vong rất lớn, ít nhất có

hơn hai trăm thần hồn Đạo Cung bị tiêu diệt.

“Món nợ này, các nàng trốn không thoát đâu!”

“Báo cáo cho thái Thượng trưởng lão, đợi tương lai lão nhân gia đi hủy diệt

thánh địa Minh Tâm!”

“Phải tiêu diệt, mối thù này không đội trời chung.”

“Mấy nữ nhân của thánh địa Minh Tâm này, đừng kẻ nào mong được sống sót!”

Thánh giả Tích Phong đang bế quan ở một nơi nào đó trong Thiên Linh vực

cũng thật sự nhận được tin tức này.

Bản thể của hắn được cất giấu rất xa, rất sâu, trong khoảng thời gian làm giao

dịch này thì tận lực không hiện thân càng tốt.

Miễn cho các cao thủ khác của vực giới liên minh lại với nhau cướp Luyện Cốt

Phiên.

Sau khi biết được Thanh Sa dám tấn công thánh địa Thông U của mình, phản

ứng đầu tiên của hắn cũng là hoài nghi nhân sinh.

Chỉ dựa vào nữ nhân này?

Nàng có lá gan đó sao?

Nhưng tin tức Tốn Quang tôn giả truyền đến là sự thật, những môn nhân đã chết

đó cũng không thể sống lại được nữa.

Cho dù là hắn là một cao thủ Thánh giai luyện khí công phu đạt đến đỉnh cao thì

cũng bị chọc tức không ít.

Đây nghĩ là không muốn hợp tác nữa hả?

Không hợp tác thì cũng thôi đi, còn muốn đối địch với hắn?

Biết được thánh địa bên kia hiện tại đã an toàn rồi, hắn cũng không có lập tức

hành động.

Chỉ dự định lần sau hắn lại đến thánh địa Minh Tâm hỏi tội.

Chỉ là hắn có nằm mơ cũng sẽ không ngờ tới, kẻ nguy hiểm nhất đã vào thánh

địa Thông U rồi.

Thành ca bỏ xa đám người này, ẩn thân sau đó lại vòng trở về.

Lúc này quân lớn vẫn đang ở bên ngoài tìm kiếm Thanh Sa, cửa vào bí cảnh

hoàn toàn chẳng có ai quan tâm mở rộng, hắn đã lẻn vào trong không một tiếng

động như vậy đấy.

Sau khi tiến vào chỉ dùng thần hồn quét qua, bố trí trên đảo Thông U đều được

thu vào trong mắt.

Hắn nhanh chóng tiến vào trận pháp trung tâm đại điện.

Trong đại điện có rất nhiều cấm chế, cũng có đệ tử trông coi, còn có trưởng lão

Đạo Cung cảnh bảo vệ.

Khương Thành cũng không hề vội vàng ra tay mà chỉ lặng lẽ ẩn náu.

Bây giờ Tam Nhãn Hổ vẫn chưa đến, không cần phải ra tay quá sớm.

Đợi một hồi lâu, tính toán thời gian cũng suýt soát rồi, lúc này hắn mới dùng

một đạo thần hồn xông vào giết chết hết bảo vệ của bên trong trung tâm đại điện

trong nháy mắt.

Sau đó lại phá hủy cấm chế trong đại điện.

Tới được bước này, trung tâm mắt trận của hộ tông đại trận đã gần như bại lộ

trước mắt hắn.

Trung tâm mắt trận này cũng không phải dùng một đòn là có thể phá hủy được.

Nếu cậy mạnh phá hỏng thì ngược lại sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, dẫn tới sự

phản công của đại trận và một loạt các trận pháp khác.

Nhưng mà cũng may, lần trước hắn có được sự dung hợp của mười vạn u hồn.

Bên trong mười vạn u hồn này, có vài người từng thông thạo cấm chế và trận

pháp.

Thậm chí có người còn chính là người phụ trách bảo vệ của hộ tông đại trận ở

thánh địa Bất Ngữ hàng ngày, mặc dù đại trận của thánh địa Thông U không

giống, cũng không cao cấp bằng bên kia.

Dựa vào cảnh giới thần hồn của hắn thì chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi đã có

thể phá hủy đại trận rồi.

Lúc này, bên ngoài cũng truyền đến chấn động và tiếng hét đòi giết.

Xem ra cuối cùng Tam Nhãn Hổ cũng đã mang theo đám đệ tử đến rồi.

Nhìn thấy hổ yêu khổng lồ đang ở bên ngoài, Tốn Quang tôn giả thật sự hoảng

sợ rồi.

Đây là yêu vương chân chính, không phải Thanh Sa khi nãy.

“Hổ yêu kia, ngươi dám to gan xâm phạm thánh địa Thông U của ta, không sợ

bị vây đánh ư…”

“Nói nhảm lắm thế, mau chết đi.”

Tam Nhãn Hổ đã hoàn toàn bị Khương Thành thu phục, chẳng còn chút nhẫn

nại và tôn trọng gì với đám này hết.

Trực tiếp bay tới dùng một trảo chụp xuống.

Lúc này Khương Thành ở bên trong cũng đúng lúc giải trừ được đại trận và tất

cả cấm chế, bí cảnh gần như đã lộ ra bên ngoài.

Một trảo chụp xuống, dãy núi chắn ngang đã bị chém làm đôi, chẳng khác gì

thiên tai hết.

Bốn gã Nhập Thánh cảnh lập tức bay ngược lại, không biết có bao nhiêu môn

nhân vì hoảng sợ mà lùi ra sau.

Khương Thành ở phía sau cũng xông ra ngoài.

Đang định giáp công cả hai phía trước sau, hắn bỗng nhiên lại ngừng lại.

Bởi vì hắn nghĩ tới một chuyện rất “nghiêm trọng” – hiện tại hắn đang ở trong

hình dạng của Thanh Sa!

Nếu như để như vậy mà bay ra ngoài, cũng không phải là lo lắng tự giết lẫn

nhau, mà là…

Tất cả đệ tử đều sẽ biết hắn biết biến hóa rồi.

Vậy thì chuyện biến thành Lâm Ninh lần trước sẽ bị bại lộ, đến lúc đó hình

tượng chưởng môn cao cao tại thượng sẽ bị sụp đổ.

Sao có thể được?

Hắn vội vàng bới nhẫn không gian, móc ra một cái dây chuyền bảo khí do thánh

địa Bất Ngữ giao nộp lần trước, sau đó đeo lên.

Thật ra món đồ này có hiệu quả gần giống như hoa tai kia của Lam Đề.

Đều là thay đổi dung mạo.

Sau khi đổi dung mạo trở lại thành đàn ông, hắn lại dùng sức mạnh thần hồn

bày ra một lớp lá chắn ở quanh thân phòng ngừa bị nhìn trộm.

Cuối cùng còn thay đồ của bản thân, lấy vũ khí của bản thân ra.

Lúc này mới xông ra ngoài.

Bên ngoài, chiến trường bên kia đã đánh đến nỗi khí thế ngút trời.

Tam Nhãn Hổ trực tiếp tiếp đón bốn gã Nhập Thánh cảnh, đám còn lại thì giao

cho mấy đệ tử kia.

Nhưng mà dễ nhận thấy như vậy không ổn chút nào.

Bốn gã Nhập Thánh cảnh thì Tam Nhãn Hổ có thể áp đảo.

Còn lại đám người Đạo Cung cảnh của thánh địa Thông U, chỉ dựa vào Lam Đề

và hơn bảy mươi đệ tử của Phi Tiên môn thì đúng là không đủ.

Quá nhiều người, hơn nữa một đám thánh tử thánh nữ này cũng đều là Đạo

Cung cảnh.

Chỉ vừa mới khai chiến nhưng đã trở nên vô cùng nguy hiểm.

Chưởng môn đi đâu rồi?

Câu hỏi này hiện lên trong lòng mọi người.

Bỗng nhiên bọn hắn cảm thấy không có người tâm phúc rất bất an.

Nhưng mà cũng may lúc này, Thành ca cuối cùng cũng chạy đến.

Vừa đến nơi, một làn sóng thần hồn đánh xử lý mấy ngàn kẻ địch, giải vây cho

chúng đệ tử trước tiên.

Sau đó lại phối hợp với Tam Nhãn Hổ điên cuồng tấn công vào thần hồn của

bốn gã Nhập Thánh cảnh kia.

Tiếp tục như vậy, Tốn Quang tôn giả không ổn rồi.

Hắn vội vàng muốn mở đại trận, nhưng lại phát hiện không hề có động tĩnh gì.

“Diệt!”

Cùng với Ngôn Pháp Chú thuật, bốn gã nhập Thánh đã bị Tam Nhãn Hổ đánh

cho tơi bời từ lâu đều lần lượt ngã xuống.

Diệt xong bọn họ thì những người còn lại sẽ không còn bất kì uy hiếp gì.

“Kế tiếp làm thế nào?”

Tam Nhãn Hổ vô cùng hiểu lý lẽ, biết để đám địch nhân còn lại này cho các đệ

tử.

Khương Thành phun ra một câu: “Đừng để môn nhân của ta bị giết là được rồi,

những thứ khác cứ tùy ý bọn họ phát huy.”

Dù sao thì mấy kẻ có tiếng nói cao của thánh địa Thông U đã chết sạch, hắn

cũng hề chấp nhất giết sạch toàn bộ những môn nhân đệ tử khác, chạy thoát

được thì cho chạy thoát.

Trừ khi bọn họ cố chấp dựa vào địa thế hiểm trở để chống trả, chiến đấu đến

cùng.

Tam Nhãn Hổ nhìn một vòng quanh chiến trường, nhàm chán quơ quơ đầu,

bỗng nhiên phun ra một câu.

“Ngươi đổi dung mạo thì thôi, tại sao cơ ngực cũng biến to rồi?”

“Lão tử dậy thì nhanh, chẳng lẽ cũng phải báo cáo trước với ngươi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play