Bên Phi tiên môn, tam nhãn hổ cuối cùng cũng tới hội họp lại.
Nếu không phải có mọi người thảo luận ở khắp nơi, thật sự nó cũng không tìm
được chỗ này.
“Tiểu tử này sao ngươi lại tiêu diệt nơi này thế?”
Càng lúc nó càng không hiểu được.
Ở thế giới này, kẻ hiểu rõ Khương Thành nhất chính là nó.
Mặc dù đám người Kỷ Linh Hàm quen biết hắn sớm hơn, nhưng không hề biết
được trình độ của Thành ca, từ đầu đã coi hắn là tiên nhân rồi
Chỉ có Tam Nhãn Hổ thật sự biết được rằng hồi đó hắn mới là Phân Hồn cảnh
Tứ trọng.
Mỗi chiến tích tiêu diệt môn phái, đám đệ tử đều coi đó là lẽ đương nhiên, bởi
xét cho cùng thì cũng là tiên nhân mà.
Nhưng từ góc nhìn của nó, chẳng có lần nào hợp lý hết.
Sao mà tên tiểu tử này có thể làm được vậy?
Đặc biệt là lần này, vậy mà hắn đã phá hủy hẳn một thánh địa.
Chuyện như này, cho dù là nó cũng không thể bảo đảm rằng nhất định sẽ làm
được.
Nó lập tức phát hiện ra rằng cảnh giới thần hồn của Khương Thành đã là thánh
giai sơ kỳ, sánh ngang với nó rồi.
Điều này kinh hãi đến mức nó trực tiếp nhảy cẫng lên.
“Ngươi, thần hồn của ngươi, tại sao có thể tăng nhanh như vậy được?”
Lão yêu hổ ngang bướng này lúc nói chuyện hơi lắp bắp rồi.
Dựa theo tiết tấu này, không bao lâu nữa thì tên tiểu tử này sẽ vượt qua nó mất
Đến lúc đó, cảm giác bản thân hơn hẳn người khác của nó sẽ mất sạch sành
sanh.
Nhìn thấy biểu cảm hoài nghi nhân sinh này của nó, Thành ca cảm thấy rất tuyệt
vời.
Làm màu thì cũng phải nhìn xem đối tượng là ai, làm cho một lão hổ kinh ngạc
thì có cảm giác thành tựu cao hơn gấp vài chục lần.
“Phục chưa?”
“Sợ chưa?”
“Không phải là đột nhiên phát hiện ra thân hình của ca cao to vạm vỡ biết bao,
nhịn không được sùng bái mà muốn quỳ lạy chứ.”
“Quỳ lạy ông nội nhà ngươi!” Tam Nhãn Hổ theo thói quen oán hận muốn trở
về.
Xem ra, tên tiểu tử này cho dù thực lực mạnh đến đâu, thì sự phô trương làm
màu từ trong xương cốt vẫn không thay đổi.
Ngươi làm màu có thể qua được mắt ta sao?
“Để ta cho ngươi nếm thử cái gì mới được gọi là Thánh Giai thật sự!”
Nói xong, hắn đón gió nở ra, cơ thể nhanh chóng phình ra.
Trong nháy mắt, từ một con hổ dễ thương trong lòng bàn tay biến thành một
con hổ khổng lồ dài 10 vạn dặm.
Dáng hình che lấp mặt trời đó vô cùng oai phong, mạnh mẽ, mỗi một sợi lông
đều phát ra những tia sáng lóa mắt.
Trong mắt nó lộ ra vẻ uy nghiêm của kẻ bề trên, hàm răng sắc nhọn lóe ra ánh
sáng lạnh lẽo, toàn thân lượn lờ không khí áp bức, uy nghiêm kinh hoàng khiến
cho người ta nghẹt thở.
Làm gì còn chút dễ thương nào.
Đám đệ tử nhao nhao chạy lại, ngẩng mặt lên nhìn yêu hổ khổng lồ, một số
người sắc mặt tái nhợt.
“Đây là tiểu hổ kia sao?”
“Không phải chứ, hộ tông linh thú đại nhân của chúng ta thì ra uy vũ như vậy
à?”
“Tôi vẫn luôn cho rằng nó không có cảm giác phô trương gì hết….”
Mấy lời nhận xét này làm Tam Nhãn Hổ rất thoải mái.
Ngay cả Khương Thành cũng sáng hai mắt lên rồi.
“Sức mạnh của ngươi hồi phục rồi?”
“Vẫn chưa đâu.”
Tam Nhãn Hổ hừ lạnh một tiếng: “Nhưng mà chỗ này cách Thiên Yêu vực
không xa, lực áp chế của các quy tắc cũng không mạnh như vậy nữa rồi.”
“Lợi hại lợi hại.”
“Ngươi biết là tốt, sau này tôn trọng ông đây một chút!”
Thành ca xoa xoa tay, cười khà khà: “Bàn bạc một chút đi, vài ngày nữa là đến
đại điện của phái ta rồi…”
Tam Nhãn Hổ đang bận dốc sức thi triển hơi thở yêu vương lập tức cảnh giác:
“Ngươi muốn làm gì?”
“Ôi, để phô trương thanh thế của môn phái ta, ngươi đi ra bên ngoài sơn môn
ngồi một ngày thì thế nào?”
Hắn nhớ lại một vài ngày khai trương hoạt động ở kiếp trước, những mái vòm
màu đỏ và những quả bóng bay…
Nghĩ đến ngày lễ hôm đó, có một con yêu hổ khổng lồ mười vạn dặm bay trên
không trung phía trên lối vào bí cảnh, có phải như vậy hấp dẫn biết bao không!
“Đi cái ông nội nhà ngươi, ngươi muốn ta làm linh vật cho nhà ngươi sao?”
“Không phải là linh vật, mà đó là biểu tượng cho mặt mũi của môn phái, ngươi
là đại sứ hình tượng của Phi Tiên môn bọn ta. Thân phận này nhiều người muốn
tranh mà không tranh được đó.”
Thành ca dùng hết sức lực để lừa gạt, nhưng có điều Tam Nhãn Hổ không phải
loại dễ bị lừa như vậy.
“Đại cái đầu ngươi, còn không phải là muốn bản vương làm nền cho ngươi sao,
sao ngươi không đi soi gương đi!”
“Vậy là ngươi không nể mặt nữa rồi?”
Bị từ chối ở trước mặt nhiều người như vậy, Khương chưởng môn có hơi không
nén được giận nữa.
“Ngươi có mặt mũi sao?”
Tam Nhãn Hổ khó mà có được một cơ hội hạ thấp hắn.
Nó chỉ ước rằng những đệ tử này đừng sùng bái tên tiểu tử kia nữa, đổi sang
sùng bái nó thì càng tốt.
Khương Thành tiếc nuối thở dài.
“Được thôi, vốn dĩ ta còn định sau này sẽ giúp ngươi thăng cấp tư chất một lần,
bây giờ nghĩ lại đành thôi vậy.”
Vốn dĩ Tam Nhãn Hổ đang vô cùng đắc ý ngạo mạn, ngay lập tức thay đổi sắc
mặt, thái độ quay ngoặt.
Vì sao lần này nó không ngại gian khổ mà đến đây tụ hợp với Khương Thành?
Không phải chính là vì thăng cấp tư chất quá hấp dẫn sao.
Nó lập tức thu nhỏ thân hình lại, trở lại hình dáng con hổ nhỏ bé bình thường,
nhanh như chớp lăn vụt tới bên cạnh chân Khương Thành.
“Ca, ngươi nói thật sao, sẽ thăng cấp cho ta sao?”
Mọi người suýt chút nữa thì ngã xuống.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy con yêu hổ này gọi chưởng môn là “ca”
đó, trước đây không phải là toàn xưng ông sao?
Thành ca hất cằm, không thèm nhìn nó lấy một cái, rất kiêu ngạo nói: “Không
đâu, ngươi nghe nhầm rồi.”
Tam Nhãn Hổ vươn chân trước ra ôm lấy đùi của hắn, dùng hết sức để cọ xát,
cười khanh khách.
“Ca, ta biết sai rồi, không phải chỉ là linh vật thôi sao, ta làm là được mà!”
Làm nền một ngày, tư chất lại thăng lên một đẳng, cho dù là tên ngốc cũng phải
tranh đoạt cuộc mua bán này cho bằng được.
Khương chưởng môn dùng chân đạp hắn ra xa một cái.
“Thôi khỏi, một người không có mặt mũi như ta làm sao có tư cách bắt ngươi
làm việc này.”
Hổ yêu lại lao đến, giống như kẹo mạch nha dính đến mức không dứt ra được,
lại ôm chặt đùi của hắn.
“Không phải vậy không phải vậy đâu, ca là người có thể diện nhất, nói một câu
bảo ta ta đi phía đông, tiểu đệ đây nào dám đi phía tây.”
“Ta không muốn ép buộc người khác.”
“Thật đó thật đó, là ta cam tâm tình nguyện, thân phận đại sứ hình tượng này
vừa nghe đã biết là cao quý, là ta quá may mắn. Ai cướp của ta, ta tức giận đánh
người đó.”
“Được thôi, nếu ngươi đã mạnh mẽ yêu cầu như vậy, thì ta đành miễn cưỡng mà
đồng ý với ngươi vậy.”
“Cảm ơn ca đã cho ta một cơ hội để thể hiện.”
Tam quan của đám đệ tử suýt nữa thì bị hai tên kỳ dị này làm cho vỡ nát rồi.
Đặc biệt là Tam Nhãn Hổ, trước đây thằng cha này không hề như vậy.
“Vậy ta tuyên bố trước, vốn dĩ tư chất của ngươi khá cao rồi, trước mắt ta
không thể nâng cao được, phải chờ sau khi tiên thuật của ta nâng cao mới
được.”
“Hả? Phải đợi sau này nữa hả?”
Khương Thành nhìn đôi mắt nghi ngờ của nó, biết ngay rằng nó không tin mình.
“Nếu ngươi không muốn đợi thì bỏ đi.”
“Ta bằng lòng, ta bằng lòng, đương nhiên là ta bằng lòng rồi.”
Lúc này Mạc Trần cũng tiến lại gần.
“Chưởng môn, mặc dù hổ yêu mạnh thì mạnh, nhưng chỉ sợ đến lúc đó sẽ dọa
sợ khách khứa, sẽ tưởng rằng yêu hổ xâm nhập, không dám đến đây.”
Từ trước đến nay hắn vẫn không thuận mắt tam nhãn hổ, mắt đảo đảo nảy ra ý
nghĩ xấu.
“Lão hủ đề nghị, đến lúc đó treo lên cổ nó một tấm biển lớn, bên trên ghi bốn
chữ ‘Hộ tông linh thú’.”
“Có như vậy thì khách khứa vừa liếc qua đã biết rồi, tránh được nhiều hiểu
lầm.”
Làm như vậy thì tổn thương nó biết bao!
Đám đệ tử đều muốn điên cuồng châm biếm.
Treo cái bảng này lên, ai không biết còn tưởng rằng nó bị phạt đó.
“Tên Mạc Trần chó má này, lão tử nguyền rủa ngươi cả đời này không thể trở
lại như cũ!”
Có được lời hứa thăng cấp tư chất, huống chi ở hư tiên giới có thể lẻn vào tiên
giới, bây giờ Tam Nhãn Hổ cũng không cần Mạc Trần nữa rồi.
Đương nhiên cũng chẳng còn tôn trọng nữa.
Mạc Thần giống như một tên gian thần tiếp tục góp lời: “Chưởng môn nhìn
xem, nó bản tính của nó quả nhiên hung ác khó thuần phục, đến lúc đó nhất
định khách khứa sẽ bị dọa sợ.”
“Chẳng những sẽ tổn hại danh tiếng của Phi tiên môn ta, mà còn tổn hại hình
tượng của chưởng môn nữa!”
Khương Thành đồng ý sâu sắc, gật gật đầu: “Mạc trưởng lão suy nghĩ rất chu
đáo, đề nghị treo biển này không tồi đâu.”
“Tam Nhãn Hổ, nếu ngươi không muốn thì thôi!”
Sau này thăng cấp cho tên nhãi này 1 lần phải mất tới 950 vạn điểm tích phân
đó, cái giá phải trả nhiều như vậy, bây giờ treo một cái biển chỉ như cọng lông
mà thôi.
Những người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Tam Nhãn Hổ chỉ có
thể dựa vào bản thân cũng chỉ đành hung tợn trừng mắt nhìn Mạc Trần.
“Ta có thể nói không bằng lòng sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT