“Chuyện này ngươi làm như nào vậy?”
Nàng dùng thần niệm tìm kiếm thì nhìn thấy thi thể của Kính Nguyên tôn giả và
Kính Hoàn tôn giả.
Năm đó hai kẻ này đều là đầu sỏ xâm lược Vu bộ, nàng vẫn nhớ rõ mồn một.
Mấy năm nay, thỉnh thoảng nàng vẫn mơ thấy từng cảnh tượng thảm thương ấy.
Ngoài ra, còn cả những kẻ nắm quyền cao chức trọng kia nữa.
Có hóa thành tro bụi nàng cũng nhận ra.
Những kẻ này gần như đã trở thành ác mộng của nàng, mà bây giờ từng kẻ một
đều chết sạch cả rồi.
Thậm chí đến thái thượng trưởng lão Ngọc Tuyền tôn giả cũng chẳng ngoại lệ.
Khương Thành nhún nhún vai: “Dựa vào sức mạnh.”
Lam Đề thật sự muốn nói chỉ dựa vào ngươi?
Giải quyết được cả Nhập Thánh cảnh ư.
Nhưng mà sự thật bày ra trước mắt, có sức thuyết phục hơn bất cứ điều gì.
Có một thế lực bên ngoài khác đã hủy diệt thánh địa Bất Ngữ, Khương Thành
tranh công hả?
Không, không thể nào.
Cuộc chiến bị giới hạn ở xung quanh chủ điện, hơn nữa hoàn toàn không giống
từng bị cả đội quân lớn càn quét qua.
Hơn nữa thế lực bên ngoài đó đã hủy diệt chỗ này, thì còn giữ lại nguyên vẹn để
đợi bọn hắn đến hay sao?
Nàng không hỏi rốt cuộc Khương Thành đã làm cách nào nữa.
Chỉ chầm chậm bước đến trước mặt hắn.
Trong ánh mắt sững sờ của Khương Thành, nàng dang hai tay, ôm chặt lấy hắn.
“Đa tạ ngươi!”
Ôm người đẹp trong lòng, không ngất ngây là nói điêu.
Cảm nhận được nàng run rẩy trong lòng mình, hắn phát hiện vai mình ươn ướt.
Những mơ tưởng hão huyền lúc này mới biến mất.
Hắn vỗ nhẹ lưng Lam Đề thở dài.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy, trên con đường làm màu của mình, hắn đã làm được
một việc tốt.
Chỉ là hắn nhanh chóng lại thấy sầu não.
Đã như thế này, mà vẫn không thấy tiếng ting của hệ thống đâu, chứng tỏ Lam
Đề không phải là người mình sao?
Thế này có phải quá vô lý rồi không?
Chẳng lẽ đến bây giờ nàng vẫn đang diễn kịch?
Nếu đúng như vậy, Khương Thành nguyện tôn nàng làm diễn viên lợi hại nhất
trong lịch sử.
“Này, mấy thi thể này thì xử lý thế nào, an táng sao?”
Lúc trước diệt môn xong hắn liền lượn luôn, bây giờ chỗ này đã trở thành căn
cứ rồi, hắn quả thật không có tí kinh nghiệm nào với việc này.
Lam Đề dụi dụi hốc mắt đỏ bừng, rời khỏi người hắn.
“Giao cho ta là được rồi.”
Nói xong, ánh mắt nàng trở lên lạnh lẽo.
Trong chớp mắt, tất cả những thi thể ở đó bị nàng tập hợp lại, sau đó ánh lửa
màu tím bùng lên, hóa tất cả thành tro bụi…
Đù má, tàn nhẫn thế?
Thành ca lại không hề thấy phản cảm, nếu như cô gái này là một thánh mẫu thì
mới thật sự đau đầu.
Sau khi dọn dẹp một hồi, hắn mới phát hiện không thấy con gái mình đâu cả.
Ngay sau đó, nồng độ linh khí ở đây tăng vọt một cách nhanh chóng.
Chắc năm đó phải sống những ngày tháng khổ cực ở Phong Tuyệt Chi Địa quá
lâu, bây giờ nha đầu này nhìn thấy linh mạch là không muốn đi nữa!
Chẳng qua như thế cũng tốt, bởi vì có sự tồn tại của nàng, linh mạch trong bí
cảnh rất nhanh chóng thăng lên bát giai.
Ở hạ giới, thực ra linh mạch ở cấp bậc này gần như không tồn tại.
Đa số linh mạch của thánh địa đều là lục giai, chỉ có rất ít thánh địa đỉnh cấp có
Thánh Giai ở đó mới đạt đến thất giai.
Linh mạch bát giai vừa hình thành, khắp bí cảnh đều xảy ra thay đổi.
Thảo mộc khắp núi đều biến thành linh dược, mà những linh dược thất giai, bát
giai được trồng ban đầu, vậy mà lại bắt đầu tiến lên cửu giai thậm chí là cấp cao
hơn.
Các đỉnh núi lớn như thể đã sống lại, ầm ầm mở rộng.
Trở nên càng nguy nga đồ sộ, cảnh sắc diễm lệ.
Những linh thú cấp thấp trong núi cũng bắt đầu thăng cấp, bởi vì linh khí quá
dồi dào nên đã thúc đẩy bọn chúng đột phá.
Mạc Trần không kìm được mà cảm khái khôn nguôi: “Mặc dù không có tiên
nguyên chi khí, nhưng tu luyện ở đây, hiệu quả gần như có thể so sánh với một
số địa vực cằn cỗi trên tiên giới rồi.”
Tiên giới lợi hại như thế sao?
Địa vực cằn cỗi cũng đến trình độ này?
Thảo nào tất cả tu sĩ ở hạ giới đều tìm đủ mọi cách, bất chấp tất cả muốn lên đó.
Hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện, đổi sơn môn rồi, phải cho đám đệ tử ra ngoài
làm quen mới được.
Thế là vội vàng đưa tất cả những người trong Toàn Cơ Đồ ra ngoài.
Vừa thả bọn họ ra, điểm tích phân của hắn lập tức tăng vọt.
Tăng lên đến 36300 vạn thì mới ngừng lại.
Vậy mà những hơn ba tỷ, cho dù Thành Ca đã chuẩn bị sẵn tâm lý thì vẫn giật
hết cả mình.
Đù má, bồi dưỡng đệ tử đổi điểm tích phân còn nhanh hơn cả diệt phái!
So với cái này, tí điểm tích phân của việc nâng cao trình độ và tiêu hao linh
thạch đan dược, thật sự là ít đến thảm hại.
“Chưởng môn!”
“Chưởng môn cuối cùng ngươi cũng nhớ đến bọn ta rồi!”
“Hu hu, ta ở trong đó sắp phát điên đến nơi rồi, ngày nào cũng chỉ có tu luyện tu
luyện.”
Vừa ra ngoài, người thì túm lấy tay hắn không buông, người thì nước mắt lưng
tròng.
Đám con gái Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh ánh mắt càng đầy oán hận, dường như
đang oán trách hắn lần nhốt bọn họ lâu như thế.
Khương Thành hơi hổ thẹn, cũng có chút vui mừng thanh thản.
Chúng đệ tử vẫn giống như trước kia, chỉ là cảnh giới đều đã thay đổi đến long
trời lở đất.
Hai người Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh đều lên đến Đạo Cung cảnh Cửu trọng!
Còn về các đệ tử khác, có 55 người ở Đạo Cung cảnh Nhất, Nhị, Tam trọng.
Số còn lại, mặc dù kẹt ở trong bình cảnh này một thời gian, nhưng cũng đều ở
Thiên Mệnh cảnh Cửu trọng.
Tiến bộ như thế này quả thật quá kinh người, chỉ có điều nghĩ kỹ thì đây cũng là
lẽ đương nhiên mà thôi.
Thiên phú thấp nhất của bọn họ cũng là cấp bốn, bằng với Mạc Trần tiên nhân.
Không hề thua kém những thánh tử của các thánh địa lớn.
Trước khi vào đó còn được Mạc Trần tiên nhân chỉ dạy cho ít công pháp.
Sau khi vào đó, người lâu nhất cũng ở trong đó 1500 năm, người ngắn nhất
cũng 1000 năm rồi.
Lại thêm cả linh thạch đan dược đầy đủ, nếu còn tu luyện chậm được nữa thì
quá vô lý rồi.
Lý lẽ thì như thế, nhưng đến người biết nội tình như Mạc Trần cũng cảm thấy
hơi quá đáng.
Bên ngoài mới có mấy tháng trôi qua thôi mà!
Tu luyện như thế này, đến dân bản địa trên tiên giới cũng theo không kịp.
Đến hắn còn nghĩ như thế, huống chi là người không biết chuyện như Lam Đề.
Khi xưa lúc nàng cải trang thành cung nữ, đã từng đến Phi Tiên môn, từng gặp
những đệ tử này.
Lúc đó, trong đám các nàng, cao nhất cũng chỉ có hai Linh Đài cảnh mà thôi.
Còn lại đa số chỉ là Tụ Nguyên cảnh.
Nếu không phải có hai đại nhân vật như Khương Thành và Tam Nhãn Hổn, thì
chỉ là một tông môn nhỏ bé không đủ trình mà thôi.
Mà bây giờ mới nửa năm không gặp….
Đa số đám người này đã cùng cấp bậc với nàng rồi.
Tất cả đều là Đạo Cung cảnh, thậm chí có hai người còn cao hơn nàng một
trọng.
Nàng suýt thì nghi ngờ liệu đám người này có phải đều bị đổi hết rồi không.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Bọn họ tu luyện thế nào vậy?”
Vừa báo được thù xong, tâm trạng đang vui vẻ.
Bây giờ, nàng không vui nổi nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, trong lòng Khương Thành vô cùng vui
vẻ.
Bây giờ đã biết trở thành người của anh đây, phúc lợi cao như thế nào chưa?
Hắn nháy mắt với Mạc Trần, ý bảo hắn giải thích.
Mà đám Kỷ Linh Hàm và Lâm Linh ở một bên thì vừa tò mò, vừa cảnh giác.
Nữ nhân lạ mặt này đẹp đến mức làm người ta nghẹt thở, chưởng môn dụ dỗ ở
đâu về vậy?
Thời gian đám bọn họ ở trong Toàn Cơ Đồ, đã xảy ra chuyện gì?
Nàng ta là ai?
Lúc này, cuối cùng những đệ tử khác cũng phát hiện ra có gì đó không đúng.
Chỗ này hình như không phải Phi Tiên môn.
“Nồng độ linh khí ở đây sao lại cao như vậy?”
“Lẽ nào A Hoàng cô nương lại tăng cấp nữa rồi?”
“Không đúng, đây không phải là Phi Tiên môn!”
“Chỗ này rộng quá!”
Bây giờ bọn họ hầu hết đều là Đạo Cung cảnh, phạm vi thần niệm cực kỳ lớn.
Một ý niệm đã nhìn rõ hơn vạn dặm, nhưng lại phát hiện vẫn không nhìn thấy
ranh giới của sơn môn đâu.
“Chúng ta đang ở đâu?”
“Đây chắc không phải tiên cảnh đấy chứ?”
“Trời ơi, so với chỗ này, Phi Tiên môn trước đây chỉ là cái nhà tranh mà thôi!”
“Chưởng môn, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
Đối mặt với câu hỏi của bọn họ, khóe miệng Khương Thành khẽ nhếch lên.
“Không có gì, vừa mới hủy diệt một thánh địa, làm thêm tí việc cỏn con không
đáng nhắc đến mà thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT