Đám người phía sau kia trợn tròn mắt.
Ô Vinh Tiết Quý và cả hai vạn người khác nhìn chằm chằm vào phía sau lưng
lão tổ.
Sự kích động và hào hứng qua đi, thay vào đó là nỗi sợ hãi và ngỡ ngàng.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Mình đã làm gì thế?
Toàn bộ sư huynh đệ đồng môn và trưởng lão đều bị chính tay mình giết ư?
Sao lại như vậy được?
Trong đầu bọn họ có cả vạn câu hỏi, chấn động đến mức ong ong, dường như
mất đi khả năng suy nghĩ.
Những vấn đề này, chỉ có lão tổ mới có thể cho bọn họ một lời giải đáp.
Nếu như không phải thân phận của ‘lão tổ’ quá cao quý thì bọn họ đều muốn
dùng kiếm kề lên cổ hắn gào thét chất vấn rồi.
Tại sao?
Không phải ngươi nói chỉ là một bài kiểm tra thôi ư, kiểm tra xem thực lực có
thụt lùi hay không?
Không phải ngươi nói là cứ yên tâm tấn công đi, có ngươi ở đây thì sẽ không có
chuyện gì sao?
Sao giờ lại trở thành như thế này hả?
Nhưng mà bọn họ không kịp chất vấn nữa rồi.
“Kẻ nào!”
“Chết tiệt!”
“Có kẻ địch xâm lược!”
Hơn năm mươi trưởng lão nòng cốt có tiếng nói đang ngồi trong chủ điện đều
còn sống, dù sao cũng có ba vị Nhập Thánh cảnh tọa trấn.
Mặc dù đợt tấn công của bọn chúng bất ngờ ập tới nhưng vẫn bị bọn họ chặn
lại.
Chỉ là cuối cùng bọn họ vẫn không kịp cứu những trưởng lão môn nhân ở ngoài
kia.
Lúc này trên chủ phong chỉ còn sót lại đúng một tòa đại điện, còn những thứ
khác đều đã bị làn sóng lúc nãy đánh cho tan thành cát bụi.
Chưởng môn Kính Nguyên tôn giả là người đầu tiên từ đại điện bị tổn hại xông
ra, dùng lĩnh vực Nhập Thánh nhốt tất cả trong phạm vi mấy ngàn dặm vuông
lại.
Hơn năm mươi vị trưởng lão còn lại đằng đằng sát khí, tất cả đều là Đạo Cung
cảnh Cửu trọng đỉnh cao có tiếng tăm, uy thế không hề kém hai vạn người kia.
Mà hai Nhập Thánh cảnh là Kính Hoàn tôn giả và thái thượng trưởng lão Ngọc
Tuyền tôn giả đều cùng mở lĩnh vực, nhốt ‘kẻ địch đến xâm phạm’ trên trời vào
bên trong.
Ai nấy đều đau đến mức sắp phát điên, hận đến mức sắp phát rồ.
Trong đám người bọn họ, già thì sống đến ba trăm vạn năm, trẻ thì cũng sống
đến mấy chục vạn năm.
Mặc dù không phải là người nghìn vạn năm trước sáng lập ra môn phái, nhưng
mà những năm gần đây, bọn họ cũng đã phát triển thánh địa Bất Ngữ từng chút
một.
Mà cuộc tấn công vừa rồi có thể nói là đã phá hủy nền móng của thánh địa.
Mặc dù những người có tiếng nói vẫn ở đây, nhưng mà hơn bảy vạn môn nhân
đã bị giết sạch, hầu hết những thiên tài trẻ tuổi đều đã ngã xuống.
Tông môn này đã không còn tương lai nữa rồi.
Điều này khiến làm sao mà không khiến họ đau lòng được cơ chứ, hoàn toàn là
đau thấu tận tâm can.
Nhưng đợi đến lúc bọn họ xông ra ngoài, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Hầu hết những người ở phía trước, đều là những người mà họ quen biết.
Mấy người này không phải là môn nhân của mình ư?
Vừa nãy đều là do bọn họ làm ư?
Tại sao bọn họ lại làm như vậy?
Thấy cả chưởng môn và thái thượng trưởng lão đều xông ra ngoài, ai nấy đều lộ
ra vẻ giận dữ, hận ý ngập trời dọa đám Ô Vinh Tiết Quý sợ tè ra quần.
Còn đang định giải thích gì đó thì đột nhiên bị một tiếng quát vang như sấm cắt
ngang.
“Ngươi là kẻ nào!”
Kính Hoàn tôn giả giận dữ chỉ vào Khương Thành, vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Dáng vẻ của kẻ này giống hệt với hắn, hơn nữa đến cả khí tức Nhập Thánh cảnh
cũng gần giống.
Ngay cả bản thân hắn cũng hoài nghi nhân sinh chứ huống hồ là người khác.
Thuật biến hóa này ngay cả tiên nhân cũng không nhìn ra được thì đừng nói đến
bọn họ.
“Ta là ai ư? Ta là tổ tông của ngươi!”
Thành ca biết rằng màn biểu diễn này gần như cũng kết thúc được rồi, mấy kẻ
đối diện cũng chẳng phải kẻ ngốc.
Hắn cũng không cho hai bên cơ hội nói chuyện mà vẫy tay, hét về phía hai vạn
người ở phía sau.
“Các huynh đệ tỷ muội của Tâm Bộ, kẻ địch đang ở trước mắt chúng ta!”
“Không cần phải giả bộ nữa, xông lên!”
Bây giờ đám người Ô Vinh Tiết Quý cuối cùng mới phản ứng lại.
Hóa ra người kia là kẻ giả mạo!
Bản thân lại nghe theo mệnh lệnh của một kẻ giả mạo giết chết nhiều đồng môn
như vậy.
Bọn vừa hối hận vừa oán hận.
Bọn họ muốn băm Khương Thành thành trăm mảnh, ai thèm nghe hắn chỉ huy
nữa chứ.
Nhưng đáng tiếc là bọn họ còn chưa kịp nhúc nhích thì đã có người hành động
rồi.
Không đợi đối phương ra tay, Thành ca đã một mình xông lên trước.
Xem ra thật sự hệt như muốn dẫn cái gọi là đội quân ‘Tâm bộ’ xông lên.
Đối mặt với cảnh tượng này, Kính Nguyên tôn giả, Kính Hoàn tôn giả và Ngọc
Tuyền tôn giả không hẹn mà cùng phát động tấn công.
Mà hơn năm mươi trưởng lão nóng cốt ở phía sau cũng không chút do dự.
Không chỉ Khương Thành mà ngay cả đám người Ô Vinh Tiết Quý cũng nằm
trong phạm vi tấn công của bọn họ.
Vì Khương Thành đã là một ‘Kính Hoàn tôn giả’ giả mạo, vậy thì hai vạn người
ở phía sau hắn chắc chắn cũng là giả mạo.
Dẫu sau hơn bảy vạn người ở phía dưới vừa nãy là cho bọn họ tự tay giết.
Nếu như thật sự là người của mình thì tại sao lại làm chuyện mất trí như vậy?
Chứng cứ rõ ràng!
Mặc dù không biết bọn họ biến thân kiểu gì mà ngay cả Nhập Thánh cảnh cũng
không nhìn ra được thân phận thật sự, nhưng mà chắc chắn là kẻ địch rồi.
Tâm bộ chết tiệt gì đó, quá ngang ngược!
Hai vạn người Ô Vinh Tiết Quý Ngay cả cơ hội giải thích và chứng minh cũng
không có thì đã bị lĩnh vực bao phủ.
“Tử!”
“Liệt!”
“Trảm!”
Tạm đại Nhập Thánh cảnh đồng thời sử dụng Ngôn Pháp Chú thuật.
Dường như ngay lúc chữ đầu tiên được nói ra, những tu sĩ dưới Đạo Cung cảnh
trong hai vạn người đó đều ngã xuống.
Không có chút phản kháng nào hết, cũng không có ngoại lệ.
Cảnh giới chênh lệch quá xa.
Mà mấy trăm tu sĩ trên Đạo Cung cảnh cũng chẳng tốt đẹp gì.
Có người thì tróc cả cánh tay, có người thì trên cơ thể xuất hiện hàng trăm ngàn
vết nứt vết thương.
Còn có người thần hồn bị ảnh hưởng nặng nề.
Ngay cả Đạo Cung còn chẳng thế lấy ra, nói gì đến phòng ngự phản kích để
sống sót.
Ngay sau đó, tấn công của hơn năm mươi trưởng lão nòng cốt cũng tới.
Trên bầu trời xuất hiện từng bông pháo hoa rực rỡ.
Khương Thành là mục tiêu công kích của bọn họ nên đương nhiên là trung tâm
của cuộc tấn công này.
Chỉ là, ba chữ kia thật sự không có tác dụng gì với hắn.
Mặc dù không hề đem theo mấy thứ như bảo khí linh khí hay linh trận, nhưng
mà vì để tránh Ngôn Pháp Chú Thuật khống chế làm xấu mặt, hắn vẫn đeo bảo
quan kia.
Tất cả công kích thần hồn dưới Thánh Giai đều bị món pháp bảo hạ phẩm này
ngăn lại.
Mặc dù Ngôn Pháp Chú thuật có ảnh hưởng đến hắn, cơ mà cực kỳ ít ỏi.
Công kích lớn nhất mà hắn phải gánh chịu là lĩnh vực đến từ ba vị cao thủ Nhập
Thánh cảnh kia.
Bên trong lĩnh vực này, tất cả những quy tắc trước đây mà hắn quen thuộc đều
đã biến thành thế này.
Linh lực không thể thoải mái tự nhiên, cả người cứ như đang mắc kẹt trong
mạng nhện.
Nhưng trong tình huống này, thế mà Cửu Thải Đạo Cung vẫn có thể đánh ra
ngang trời.
Hai dòng sông Tiên giai lớn tưởng chừng hệt như đang sôi sùng sục, điên cuồng
dâng trào lên Võ Đạo Ấn Ký, thậm chí muốn dẫn hắn đi phá bỏ phong tỏa của
lĩnh vực.
Mà độc của anh linh kia cũng chịu hạn chế, thế mà vẫn đang dần ăn mòn lĩnh
vực ở đối diện.
Mặc dù bởi vì bản thân hắn tấn công không đủ, hiệu quả ăn mòn cũng cực kỳ ít,
nhưng mà đây cũng được coi là một kỳ tích rồi.
Điều này khiến Khương Thành vô cùng kinh ngạc.
Đù, lão tử đã mạnh như vậy rồi hả?
Này chẳng phải là đám Nhập Thánh cảnh kia chỉ là giun dế à?
Hắn còn cho rằng sau một đòn này, bản thân còn chưa kịp thốt ra tiếng nào thì
đã chết như mong ước rồi.
Chịu thôi, hắn không thể chiến đấu một cách tiêu cực được, chỉ có thể tiếp tục
xông lên phía trước thôi.
Tam đại Nhập Thánh cảnh lập tức chú ý đến hắn.
Quy tắc lĩnh vực lại thay đổi, khắp trời đất này đều xuất hiện vết nứt.
Cuối cùng Cửu Thải Đạo Cung cũng vì cảnh giới không đủ mà lung lay sắp đổ,
sông lớn khốn đốn.
Bùm!
Cuối cùng hắn cũng bị nổ tung dưới sự đè ép và xé rách của lĩnh vực này, chết
hoàn toàn.
Hắn vừa hết, đại chiến cuối cùng cũng đến hồi kết.
“Cuối cùng cũng tiêu diệt được đám giặc này!”
“Thánh địa Minh Tâm chết tiệt, thế mà lại dám chủ động tiến đánh chúng ta!”
“Xem xem rốt cuộc là kẻ nào biến thành!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT