Ở môn phái có một người như hắn thì giống như có báu vật trong nhà vậy, vị

Mạc tiên nhân này khá là có ích.

Khương Thành rất vui, bèn nhớ đến viên thánh đan kia.

“Mạc trưởng lão, sự cố gắng của ngươi bản chưởng môn đều nhìn thấy, ghi nhớ

trong lòng.”

“Viên đan dược này, ngươi xem ngươi có dùng được hay không.”

Mạc Trần nhận lấy đan dược, tỉ mỉ cảm nhận, suýt chút nữa nhảy cẫng lên.

“Đây…đây là Cửu Khiếu Phục Hồn Thánh Đan mà!”

“Với ta mà nói thì nó quá có ích luôn!”

“Chỉ cần tinh luyện viên đan dược này, phần hồn còn sót lại của ta sẽ được củng

cố, khôi phục một phần sức mạnh rồi.”

Hắn rất trân trọng nâng viên đan dược, vui mừng đến mức nói năng lộn xộn hết

cả lên.

“Thứ này… không biết là chưởng môn lấy từ đâu.”

Quả thật là hắn vẫn luôn mong rằng Khương Thành sẽ giúp hắn tìm thánh phẩm

đan dược hồi phục thần hồn, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.

Ở tiên vực thì loại đan dược cấp bậc này rất hay gặp, nhưng ở hạ giới thì cực kỳ

hiếm thấy.

Thực ra cao thủ Thánh Giai cũng chưa chắc có thể tìm là tìm được.

Bởi vì hắn coi Khương Thành là “vị diện chi tử” nên mới có chút chờ mong.

Nhưng thật lòng mà nói thì cũng không ngờ rằng lại đến nhanh như vậy.

Cho dù có cơ duyên vững chắc, khí vận ngập trời, thì kiểu gì cũng phải từng

bước chờ đợi vài năm đến mười mấy năm mới có thể chạm đến bảo vật cấp độ

này đúng không?

Ai mà biết mới tốn sức vài ngày thôi mà đã đưa cho hắn rồi.

Thế này thì xem ra trong đám vị diện chi tử, chưởng môn cũng thuộc dạng đứng

đầu nhóm về may mắn đó.

Cơ hội tốt như vậy, Khương Thành đương nhiên phải tranh công, mở rộng thêm

hiệu quả làm màu chứ.

“Thành lòng mà nói, quá trình lấy được viên đan dược này trải qua khó khăn và

nguy hiểm, ta không kể lại nữa.”

“Tóm lại vì nó mà ta trải qua ngàn vạn khó khăn, khổ nhọc, suýt nữa thì mất đi

tính mạng.”

“Nhưng mà nghĩ đến cảnh ngộ khó khăn của Mạc trưởng lão, bản chưởng môn

sao có thể lùi bước mà từ bỏ, cuối cùng may mà không hổ thẹn…..”

Mặc dù viên thuốc này chỉ là một trong mười lần rút ra liên tiếp, nhưng nhấn

nút bấm rút thăm trúng thưởng cũng coi như là bỏ công sức chứ?

Hắn nghĩ đó là đương nhiên.

“Chưởng môn…”

Là một tiên nhân đã sống vài chục triệu năm, suốt đời này Mạc Trần chưa bao

giờ xúc động đến như vậy.

Điều này chân thực nhiệt tình biết bao, đáng quý biết bao.

Những vị vị diện chi tử kia ai mà chẳng có bản ngã của riêng mình, cuối cùng

thì con người không vì mình thì trời tru đất diệt.

Có thể nói là không ai có thể làm được đến mức này vì thuộc hạ của mình.

Hắn đã đi theo đúng người rồi.

“Kẻ sĩ nguyện chết vì người tri kỷ”

“Lão phu lấy gì để báo đáp đây…”

Mức độ cảm động này làm Khương Thành hơi đỏ mặt, thầm nghĩ có phải bản

thân thổi phồng quá mức rồi hay không.

“Mạc trưởng lão nói quá rồi.”

“Đây là điều mà bổn chưởng môn nên làm.”

Lúc này các đệ tử khác cũng nhao nhao vây xung quanh, ai nấy đều cười đùa

cợt nhả.

“Lần này chưởng môn quay về nhanh quá ha!”

“Đúng vậy đúng vậy, bọn ta đều đã chuẩn bị tốt với việc ngươi không có ở đây

trong thời gian dài.”

Khương Thành cố ý nghiêm mặt: “Thế nào, các ngươi không muốn nhìn thấy ta

hả?”

“Sao có thể, bọn ta ngày đêm đều nhớ chưởng môn đấy.”

“Không có chưởng môn ở đây, ta còn không buồn ăn uống…”

Trưởng lão đời thứ hai Cam Tử Nghĩa vừa theo sát tiến vào đại điện, vừa cười

nói: “Do lần này không giống mà, vương triều Càn Tinh xa xôi như vậy, hơn

nữa còn là Ngưng Đề công chúa mời đến, mọi người đều cho rằng ngươi sẽ ở

đó trong thời gian vài tháng, thậm chí vài năm cơ.”

Khương Thành chẳng hiểu gì cả.

“Ta chỉ đi có một vòng thôi, ở đó lâu làm gì, cũng chẳng phải là đi định cư.”

Tần Sướng chen vào giữa những người khác, giữ khoảng cách gần nhất với

Thành ca.

“Bởi vì Ngưng Đề công chúa đó, công chúa hoàng thất quốc sắc thiên hương,

chưởng môn chìm đắm trong sự ôn nhu của công chúa cũng chẳng phải việc gì

kỳ lạ.”

Cam Tử Nghĩa cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, thậm chí mọi người còn mở một

cuộc đánh cược, cược xem bao giờ ngươi mới trở lại cơ.”

Bước chân của Khương Thành dừng lại.

Khuôn mặt uy nghiêm liếc mọi người một vòng.

“Nói vớ nói vẩn!”

“Bổn chưởng môn là người làm việc lớn, sao có thể bị một mỹ nhân nhỏ bé mê

hoặc được?”

Các trưởng lão đời thứ hai chửi thầm, trước đó khi tuyển người mới hình như

chính ngươi là người hạ thấp tiêu chuẩn thu nhận mỹ nữ mà?

Có điều vào giây phút làm màu của Thành ca, mọi người tự nhiên sẽ không ngắt

lời.

Rất nhiều nữ đệ tử có mặt đều nhao nhao nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra tấm thân trong sạch của chưởng môn vẫn còn.

Ấn Tuyết Nhi còn trách mắng những người khác: “Cam sư đệ, Tần sư huynh,

các ngươi còn không rõ chưởng môn là người như thế nào ư, sau này bớt nói

huyên thuyên ở sau lưng đi!”

Trong nhất thời mặt hai người đực ra.

Chẳng lẽ không phải ngươi là kẻ chiều hôm qua triệu tập chúng ta mở cuộc họp,

thảo luận xem chưởng môn có thật sự rung động với Ngưng Đề hay không à?

“Được rồi được rồi, lần này ta không ở đây, các ngươi chịu khó tu luyện, tiến bộ

rất lớn.”

“Bổn chưởng môn rất vui.”

“Lúc trước đã nói rồi, biểu hiện của ai tốt nhất sẽ có khen thưởng.”

Hai chữ “khen thưởng” vừa nói vừa, tất cả mọi người đều duỗi dài cổ, mặt

mong đợi.

Đồ mà chưởng môn lấy ra, chắc chắn thuộc hàng tinh phẩm, nói không chừng

còn là linh khí bát giai.

“Đường Như, ngươi là người thứ hai trong số đệ tử đời thứ ba tiến vào Phân

Hồn cảnh, chỉ đứng sau Lâm Ninh, ngươi xứng đáng được thưởng!”

“Thanh Tử Nhật Cuồng Long Đao này ban cho ngươi, từ nay về sau tiếp tục cố

gắng.”

Dứt lời, hắn xoa chiếc nhẫn, một thanh linh đao uy phong lẫm liệt bay ra.

Mặc dù vẻ ngoài quá hùng dũng, không hợp với phong cách của Đường Như

lắm.

Nhưng mà phẩm cấp cao.

Sau khi xúc động nhận lấy, suýt nữa thì Đường Như đã làm rơi nó rồi.

“Cái này…chưởng môn, đây là linh đao mấy giai vậy?”

Tính tình nàng xưa nay luôn điềm đạm, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn

lắm.

Thành ca hời hợt nhếch miệng đáp: “Cửu giai mà thôi.”

Đúng là là bây giờ hắn có tư cách nói như vậy.

Suy cho cùng có được mấy món bảo khí thì sẽ khinh thường linh khí.

Lấy nó ra để làm màu, tận hưởng ánh mắt kinh ngạc, thuận tiện kích thích động

lực tu luyện của bọn họ, vậy quá xứng đáng rồi.

“Cái gì?”

“Cửu giai!”

Những người có mặt suýt nữa thì điên rồi.

Phải biết là lúc trước đại hoàng tử Hạng Bạt Thiên Mệnh cảnh Cửu trọng cũng

chỉ dùng linh khí bát giai mà thôi.

Bây giờ đột nhiên ban cho một tiểu đệ tử Phân Hồn cảnh một linh khí cửu giai,

thật sự là quá xa xỉ rồi.

“Cái này quá quý giá, ta, ta…”

Đường Như rất muốn nói rằng “ta không dám nhận”, nhưng hai tay còn thật

lòng hơn cái miệng nhỏ nhiều, nàng không cam lòng buông tay.

Có được thanh đao này thì ở giai đoạn Phân Hồn cảnh nàng không có đối thủ

luôn rồi.

Tu sĩ nào có thể chống lại sự mê hoặc của sức mạnh chiến đấu bão táp dữ dội cơ

chứ.

Ánh mắt của mọi người đều rất ngưỡng mộ.

“Chưởng môn, chưởng môn a, ta tiến bộ rất nhanh mà!”

“Mỗi ngày ta đều luyện tập 13 canh giờ, mong chưởng môn minh giám…”

“Được rồi, mỗi ngày có tổng cộng 12 canh giờ, chưởng môn vẫn sống tốt kia

kìa!”

“Có phải chưởng môn đào được kho báu không? Làm sao mà bảo vật gì cũng có

thể lấy bừa ra vậy?”

“Ngươi quên rằng chưởng môn là tiên nhân à?”

Người duy nhất còn bình tĩnh trong số họ là Mạc Trần, dù sao thì lúc ở tiên vực,

hắn cũng đã nhìn thấy nhiều thánh khí rồi.

Ở hạ giới thì linh khí cửu giai quả thực là hiếm lạ, chẳng qua là ai bảo chưởng

môn là “vị diện chi tử” cơ chứ?

Bây giờ hắn cảm thấy rằng dù cho Khương Thành lấy ra bất cứ thứ gì thì cũng

chẳng có gì kì lạ cả.

“Đợi đã, Tử Nhật Cuồng Long Đao, hình như ta nghe thấy cái tên này ở đâu

rồi?” La Viễn đột nhiên nhíu mày suy nghĩ.

Ấn Tuyết Nhi cũng nói theo: “Ban nãy ta cũng định nói, cái tên này nghe quen

quen…”

Đan Thái vỗ đùi: “Ta nhớ ra rồi, đó không phải là vũ khí tùy thân của hoàng đế

bệ hạ Can Tinh sao?”

Hắn vừa nói, mọi người dần dần có ấn tượng.

Suy cho cùng thì trước khi bọn họ gia nhập môn phái đều ở giới thế tục đều đã

được nghe thấy tên tuổi vương triều Càn Tinh từ lâu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play