“Vậy nên ngươi thả Ngưng Đề rồi à?”

“Không phải đâu lão huynh…Ngạch lão tỷ, nàng đã hận chúng ta như vậy, đứng

ở lập trường của ta và ngươi thì đây chính là thả hổ về rừng đó!”

Lam Đề tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Ta ngốc như vậy sao?”

“Vậy nàng…”

“Bản thân ta tự có sắp xếp, giữ nàng là bởi vì chỉ có bộ tộc Hạng thị các nàng

mới có thể kích phát ra sức mạnh tinh thần lớn nhất của Tứ Phương Nguyên

Đỉnh.”

“Đợi tới lúc cần thiết thì tự nhiên nàng sẽ xuất hiện.”

Khương Thành không cần nghĩ cũng biết là Ngưng Đề lại bị nàng khống chế

rồi, hơn nữa e rằng lần này khó mà trở mình được.

“Tứ Phương Nguyên Đỉnh bị ngươi lấy rồi hả?”

“Ngươi có thể đưa nó cho ta được không?”

Lam Đề cũng không nhiều lời hay ngại ngùng gì mà trực tiếp nói ra yêu cầu của

mình.

Trong trận chiến vừa rồi, cuối cùng vẫn là Khương Thành dựa vào hệ thống

hack để một mình xử lý cả hiện trường.

Nhưng mà nói phương diện khác thì trước lúc hack là do Lam Đề gánh, điều ấy

cũng không thể phủ nhận được.

Dù nói thế nào, lúc ấy xem như hai người là đồng đội.

Đưa một cái đỉnh không dùng được cho nàng, Thành Ca cũng không định phản

bác.

Chỉ là hắn còn muốn cố gắng thêm lần nữa.

“Ngươi thật sự không muốn làm người của ta sao?”

“Ca đẹp trai như vậy, Phi Tiên Môn non xanh nước biếc, người ở đó vô cùng

nhiệt tình, hơn nữa phúc lợi môn phái vô cùng tốt, thi thoảng phát lì xì, ngươi đi

theo cũng không thiệt … …”

Lam Đề nghe xong nhíu mày, sau đó trực tiếp loại bỏ những lời nói khoe

khoang này.

Rốt cuộc tên này muốn làm gì đây?

Muốn mình “làm nữ nhân của hắn” ư?

Tuy rằng trước mắt cảnh giới còn kém mấy trọng, nhưng với tư chất thiên phú

và ngoại hình của hắn, thật sự xứng với mình.

Nếu như thành thân thì cũng coi như giúp Vu bộ có thêm một cánh tay hộ trợ

siêu mạnh đúng không?

Dù sao mình cũng không thích, hình như đồng ý với hắn cũng chẳng sao.

Nhưng nhớ tới lần trước sau khi nàng đồng ý thì đã bị hắn mắng, lần này nàng

cẩn trọng hơn một chút.

“Ngươi nghiêm túc chứ?”

A, có cửa rồi!

Thành ca vội vàng nghiêm mặt, nghiêm nghị nói: “Ta chưa từng nghiêm túc hơn

bây giờ!”

Vì để thu phục Lam Đề, cho dù thái độ phải nghiêm chỉnh một ngày một đêm

thì hắn cũng chấp nhận

“Không nói đùa chứ?”

“Chuyện như này sao có thể nói đùa được!”

“Hừ, ai biết ngươi có thật lòng hay không. Mới gặp qua vài lần đã nói mấy lời

kiểu này, rốt cuộc ngươi vừa ý cái gì của ta cơ chứ?”

Ta vừa ý tư chất với thực lực của ngươi.

Rất đáng giá mà?

Đương không thể nói lời như vậy rồi.

Công thức mà Khương Thành rất thành thục: “Ta vừa ý tất cả mọi thứ của

ngươi, không chỉ là dung mạo thực lực, hay là tính cách phẩm hạnh. Bất kể ưu

điểm hay là khuyết điểm của ngươi, ở trong mắt ta tất cả đều thật quý giá.”

Tên này thổ lộ buồn nôn như vậy hả?

Suýt chút nữa thì toàn thân Lam Đề nổi da gà, nhưng nàng lại không thể không

thừa nhận mấy lời này khiến cho người ta thoải mái.

“Vậy được thôi, ta đồng ý.”

Thành Ca là vui sướng trước tiên, sau đó nụ cười dần dần biến mất.

Hệ thống vẫn là không kêu ting một tiếng…

Không qua được chứng thực của hệ thống, chứng tỏ nàng vẫn chưa phải là

người một nhà.

Nhưng nữ nhân này nhìn có vẻ không giống như đang nói dối, vẻ mặt, ánh mắt

kia, giọng điệu, nhìn rất chân thật.

Không ngờ rằng nàng biết diễn kịch như vậy, lần này Khương Thành thật sự hơi

tổn thương.

Anh đây xem trọng ngươi như vậy mà.

Hắn đến thế giới này còn chưa từng dốc lòng chào mời ai nhiều như thế, kết quả

đổi lại là hai lần “lừa gạt” khẩu thị tâm phi.

Hắn thở dài, lấy bảo đỉnh ra ném cho nàng.

“Ngươi cầm lấy đi.”

Bỏ đi, không gò ép nữa.

Lam Đề nhanh chóng vươn tay nhận lấy.

Trong mắt của nàng, việc Khương Thành đưa bảo đỉnh cho bản thân nghĩa là

đồng ý với nàng.

Bảo đỉnh này giống như là tín vật đính ước, nàng thấy hơi xấu hổ.

“Sao ngươi không hỏi xem rốt cuộc ta định dùng bảo đỉnh để làm gì?”

Đáng lẽ nàng định lấy được bảo đỉnh rồi thì sẽ rời khỏi đây, nhưng hiện tại nàng

đã coi Khương Thành là hôn phu, vậy thì cũng coi như là người một nhà.

Đương nhiên một vài suy nghĩ thay đổi rồi.

Quả thật Khương Thành tò mò, nhưng mà lúc này hắn mất hứng rồi.

Hắn thuận miệng chiếu lệ nói một câu: “À, dùng để làm gì vậy?”

“Tiến! Vào! Tiên! Vực!”

Lam Đề nói từng chữ một rồi ánh mắt nhìn chằm chằm mặt của hắn trong chốc

lát.

“Cái gì cơ? Tiên vực?”

Ban đầu Khương Thành hơi suy sụp, nhưng hắn vực lại tinh thần vì bốn chữ

này.

“Tiến vào tiên vực, không phải đến Thánh Giai đỉnh phong mới có thể phi thăng

sao?”

“Chỉ dựa vào mỗi Tứ Phương Nguyên Đỉnh thôi mà cũng có thể phi thăng thành

tiên á?”

“Ngươi đang nói đùa phải không?”

Lam Đề lắc lắc đầu.

“Dựa vào việc phi thăng thành tiên đã là chuyện của quá khứ rồi.”

“Một ngàn vạn năm qua, hạ giới chưa từng xuất hiện một Thánh Giai nào có thể

thành công phi thăng.”

“Cho dù là tư chất của bọn họ kinh khủng cỡ nào, cho dù là môn phái sau lưng

bọn họ to lớn nào, thì bọn họ đều không thể thành tiên.”

Thành ca choáng váng, hắn thật sự cho rằng tương lai bản thân phi thăng thành

tiên sẽ như nước chảy thành sông, thậm chí còn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Thiên hoang bất diệt thể mà, còn có hệ thống hộ giá, không thành tiên mới lạ

đấy.

Bây giờ ngẫm lại, những chuyện chắc như đinh đóng cột dường như lại không

hề chắc chắn như mình nghĩ!

“Tại sao chứ?”

Lam Đề giọng điệu trầm thấp nói: “Bởi vì sự xuất hiện Hư Tiên giới.”

“Hư Tiên giới là cái gì?”

“Hư Tiên giới là nơi chín vị tiên tổ của Di Tiên tộc năm đó của chúng ta lần đầu

tiên xuất hiện. Họ rơi từ Tiên giới xuống Hư Tiên giới, cuối cùng là rơi từ Hư

Tiên giới xuống hạ giới.”

“Ý của ngươi là, Hư Tiên giới xuất hiện vào lúc đó ư?”

“Đúng vậy.”

Lam Đề gật gật đầu, lại nói: “Ngàn vạn năm trước, Hư Tiên giới đột nhiên vắt

ngang giữa Vu Tiên vực và hạ giới, phá vỡ quy tắc nguyên thủy của trời đất,

cũng vì thế mà chặn mất con đường thăng thiên.”

“Ngươi cũng biết, trước kia Đạo Cung cảnh tiến lên Nhập Thánh cảnh không hề

khó. Mà bây giờ, vừa qua cửa đã xuất hiện lôi kiếp. Hơn nữa mỗi một trọng của

Nhập Thánh cảnh đều có lôi kiếp, đó là do quy luật trời đất đã xảy ra thay đổi.”

“Và ngược lại, lôi kiếp mà Thánh Giai gặp phải khi phi thăng thành tiên thời

viễn cổ giờ đây đã biến mất…”

Khương Thành có điều khó hiểu: “Không có lôi kiếp thì không phải là chuyện

tốt sao?”

Hắn cũng là biết một vài tu sĩ vì không qua được lôi kiếp mà cuối cùng lại bị

đánh chết.

Một thân đạo hạnh cũng tan thành mây khói từ đó.

Lam Đề kinh ngạc nhìn hắn.

“Có đôi khi ta thật sự nghi ngờ rằng liệu ngươi có phải là người mới tu luyện

hay không.”

“Lôi kiếp rất đáng sợ, nhưng không có lễ rửa tội của lôi kiếp thì Thánh Giai

không thể đột phá, chỉ có thể cứ mãi mắc kẹt ở hạ giới.”

Lúc này, Khương Thành chợt hiểu ra.

“Nhưng mà, chín vị tiên nhân trong Tiên Di tộc của các ngươi không phải đã

thành công về tới tiên vực sao, rõ ràng vẫn có ngoại lệ.”

“Bọn họ vốn là tiên nhân, thực lực đã vượt xa cực hạn của hạ giới. Cho dù

không muốn trở về tiên vực, thì quy tắc của trời đất sẽ buộc bọn họ phải trở về.”

“Thì ra là thế.”

Khương Thành lại hỏi: “Vậy như thế nào ngươi lại biết có thể tiến vào tiên vực

từ Hư Tiên giới? Ngàn vạn năm qua có ai đã đi vào rồi sao?”

“Không hề, Hư Tiên giới không dễ vào như vậy đâu. Nhưng bởi vì chín vị tiên

tổ hạ xuống từ nơi đó cho nên chúng ta đoán rằng nơi đó có thông đạo nối với

tiên vực.”

“Hóa ra chỉ là phỏng đoán…”

“Hy vọng thành tiên kia, cho dù chỉ có một tia hy vọng thì đều đáng để thử một

lần.”

Khương Thành phải thừa nhận rằng nàng nói có lý.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại bắt đầu tò mò.

“Nếu Hư Tiên giới đã tồn tại hàng ngàn vạn năm vậy thì hẳn là rất nhiều người

đã từng thử đúng không?”

“Chẳng lẽ thành công hay không cũng không thể xác định ư?”

Lam Đề lắc đầu.

“Không.”

“Đi vào Hư Tiên giới không dễ như vậy đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play