Thái Phụng đồng ý, khi mở cửa đi ra nhìn thấy tôi liền mỉm cười.

Sau khi vào bên trong, trong lòng tôi vẫn có chút bất an, vì lúc nãy ông lão nhỏ con toát ra một khí thế uy nghiêm không giống lúc thường, từ lúc tôi biết ông ta cho đến nay, chưa bao giờ thấy ông ta như vậy cả.

“Ông già, ông có công việc gì muốn giao phó cho tôi không? Đột nhiên rảnh rỗi như vậy tôi thấy không quen lắm.”

Ông lão nhỏ con chỉ tùy ý liếc mắt nhìn tôi, nhưng vẫn khiến tim tôi đập thình thịch, rồi nói giọng bất mãn: “Xem cậu kìa! Sự tàn nhẫn trước kia đi đâu hết rồi? Tôi không nuôi dạy kẻ vô dụng ngốc nghếch, muốn trở thành đồ đệ của Trương Hằng ta thì phải thể hiện ra thực lực vượt trội của bản thân, mấy ngày này cậu cùng luyện công với bọn A Uy đi!”

Tôi gật đầu, ngay lúc định rời đi thì lại nghe ông ta nói tiếp: “Ba ngày nữa sẽ có một hội thi đào xác, cậu chuẩn bị tinh thần trước đi, đến lúc đó đi cùng tôi là được.”

Cái gì? Hội thi đào xác? Tôi không nghe lầm chứ! Tôi chỉ biết hội thi tỷ võ, hội họp xem mắt, sao còn xuất hiện thêm một hội thi đào xác, tôi thực sự chưa từng nghe qua cái tên này.

“Đào xác? Hội thi đào xác là cái gì? Tại sao tôi chưa từng nghe...” Tôi khó hiểu hỏi lại.

Sắc mặt ông ta trở nên nghiêm trọng hẳn, không nói tiếng nào cầm tẩu thuốc lên, tôi vội tiến đến cầm lấy que diêm trêи bàn châm lửa giúp ông ta.

Hút một hơi thuốc, ông ta lúc nãy mới chậm chạp mở miệng, nghiêm túc nói: “Trước đây tôi cũng đã kể qua lịch sử của đội đào xác của chúng tôi cho cậu nghe đấy, kể từ lúc đội ngũ tách ra vì tranh đoạt vị trí đệ nhất, vào ngày chín tháng chín hằng năm chúng tôi sẽ tập hợp lại để thi đấu, để xem rốt cuộc người nào mới là người đào xác giỏi nhất!”

“Nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa tìm ra người giỏi nhất sao?” Tôi vẫn hơi thắc mắc.

Ánh mắt ông ta lập tức trở nên lạnh lùng, gương mặt lộ vẻ nghiêm túc chưa từng thấy trước đây, đứng dậy rồi đi quanh căn phòng hai vòng.

“Ai! Chuyện này không đơn giản như cậu nghĩ đâu, nếu chỉ đơn thuần là tỷ võ hay chế dược gì đó thì còn dễ nói, mấu chốt là điều kiện để đạt hạng nhất là đào được hài cốt của Tổ sư gia, hai trăm năm qua chưa có đệ tử của người nào đào được cả, cho nên...” Nói đến đây ông ta cũng không nói tiếp, lộ ra vẻ chán nản.

“Như vậy chẳng phải trong thời gian ngắn trở lại đây sẽ không thể tìm ra người chiến thắng sao? Vậy còn tổ chức hội thi đào xác làm gì!”

Không ngờ tôi vừa nói hết câu, thì ông ta đã hét lớn vào mặt tôi: “Cậu thì biết cái quái gì!”

Ông ta có vẻ vô cùng kϊƈɦ động, tất cả gân xanh trêи trán đều giật giật, tẩu thuốc đang ngậm trong miệng cũng run run, có vẻ đã tức giận đến tột độ rồi.

Tôi không biết ông ta sẽ phản ứng mạnh như vậy, ngay cả lúc dì Hồ gặp chuyện cũng không thấy ông ta kϊƈɦ động như vậy, nên nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Một lát sau, ông ta như đã kiệt sức dựa lại vào ghế dài, dường như cơn giận lúc nãy đã rút hết sức lực của ông ta rồi vậy.

“Tôi cũng không trách cậu, cũng không nên phát giận với cậu, cậu có biết đào được xác của Tổ sư gia tượng trưng cho điều gì không? Cho dù là ai, chỉ cần người đó đào được xác của Tổ sư gia, thì có nghĩa là tay nghề của người đó đã đạt đến đỉnh cao, ngoài ra sẽ khiến những người còn lại quy thuận mà không oán hận câu nào, lúc đó đội săn xác sẽ lại tập hợp, sẽ lấy lại sức mạnh của thời kỳ huy hoàng trước khi chia tách của năm đó, ngươi nghĩ đi!” Lúc nói những lời này trông ông ta vô cùng kϊƈɦ động, giống như tổ đội hùng mạnh đó đang xuất hiện ngay trước mặt ông ta rồi vậy...

“Không biết bao nhiêu vị tiền bối vì giấc mộng này mà đến tận lúc xuống cửu tuyền vẫn còn ôm hận! Nên đây không phải là giấc mộng của riêng thế hệ chúng ta, nó còn là tâm nguyện của những vị tiền bối đó!”

“Bây giờ thì cậu hiểu rõ rồi chứ!” Ông ta nói xong những lời này thì thở phào một hơi.

Tôi thành thật gật đầu, tuy những lời ông ta nói không thể thấu hiểu hoàn toàn, nhưng vẫn hiểu sơ sơ, chính là khiến những người khác tâm phục khẩu phục, nguyện ý quy phục chúng tôi, nhưng những lời này tôi không thể nói với ông ta được, nếu không lại chọc cho ông ta tức điên lên mất.

Một lát sau tôi thấy ông ta không nói gì nữa, quay qua nhìn thì thấy ông ta đã ngủ mất rồi.

Thật là! Hại tôi lo lắng lâu như vậy.

Tôi đi đóng cửa lại, trước đó còn ra hiệu cho mấy cô bé đang ồn ào ngoài kia.

Nhưng sau khi tôi trở về phòng mình, vẫn không nhịn được mà cảm thấy hơi thất vọng, thế nào cũng không nghĩ đến kết quả lại thành thế này, tôi vốn nghĩ ông ta sẽ để A Uy dẫn tôi vào thành làm quen trước một chút, để sau này cũng dễ hành động hơn, như vậy tôi có thể tìm vị trí ngôi nhà của nhà họ Kha, không biết chừng có thể dò la được chút tin tức liên quan đến Kha Phàm, không ngờ dự định này phải hoãn lại rồi.

A Uy thấy tôi hơi xuống tinh thần, liền dẫn tôi đi xuyên qua một hành lang dài hẹp, để đi đến một căn phòng huấn luyện rất rộng.

Tôi nhìn thấy A Tiêu và A Nhân đã gặp mặt hôm qua cũng ở trong này, hai người thay phiên ra chiêu, tỷ thí rất hăng hái.

Hai người đều cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần đùi thể thao, cũng không mang giày, mồ hôi nhỏ giọt xuống đất, mãi đến khi nhìn thấy bọn tôi đến mới ngừng tay.

Sau khi chào hỏi tôi, hai người liếc mắt ra hiệu với nhau, đi từ hai phía khác nhau đến gần A Uy.

Đừng thấy A Uy cao tận một mét chín, cơ thể giống như một con gấu lớn, nhưng cậu ta không hề ngốc nghếch chút nào, sau khi nhìn tư thế của A Tiêu và A Nhân thì liền hiểu rõ, cong môi cười: “Hai ngày không gặp, có phải hai người các cậu ngứa đòn rồi không? Hôm nay tôi dạy dỗ các cậu một chút, coi như để phát tiết ấm ức đè nén trong lòng mấy ngày nay!”

Vừa nói A Uy vừa cởi áo và giày ra vứt một bên, sau đó tung người, đá một cú về phía A Nhân.

Thân hình A Uy như một bức tường vậy, nên A Nhân cũng không dám trực tiếp đối đầu, liền dùng tiểu xảo né tránh rồi liên tục phản kϊƈɦ lại.

Mà A Tiêu bên kia, dù thể trạng cũng chỉ tương đương tôi, nhưng cơ thể linh hoạt như khỉ vậy, đợi lúc A Uy không đề phòng thì đánh lén.

Đến lúc A Uy bị chọc tức, thì cậu ta lại xoay người né tránh, những động tác né tránh như vậy rõ ràng là những chiêu thức của Hầu Quyền.

Tuy tôi không biết tên của chiêu thức mà A Nhân sử dụng, nhưng có thể nhìn ra bước chân của câu ta rất vững vàng, cho dù dùng chiêu thức gì thì bàn chân vẫn trụ vững trêи mặt đất, từ đầu đến cuối vẫn di chuyển xung quanh A Uy, dù A Uy tả xung hữu đột vẫn không thể thoát khỏi vây khốn của cậu ta.

Khi xem ba người này giao đấu một hồi, tôi cũng vô cùng kinh ngạc, trong lòng thầm trầm trồ khen ngợi.

Tôi không biết rằng tuy chiêu thức của mỗi người đều khác nhau, nhưng chiêu thức khi chiến đấu nào cũng đều rất độc đáo, sau một hồi quan sát như thế này, cùng giúp kinh nghiệm thực chiến của tôi được nâng cao.

Cuối cùng hai người A Tiêu cũng lộ ra chút lực bất tòng tâm với một con gấu lớn không biết mệt là gì, động tác cũng dần chậm lại...

A Uy nhân cơ hội này đạp cho mỗi người A Tiêu, A Nhân một cú trêи ʍôиɠ, hai người liền quỳ rạp xuống đất, cả nửa ngày cũng không gượng dậy nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play