Sự xuất hiện đột ngột của Trần Sâm mặc dù đã cứu tôi, nhưng bây giờ tôi phải tránh anh ấy.
Vì vậy, tôi chui vào phía sau phòng bếp, nơi này thực sự có một cái cửa sau. Sau vài giây ở cửa quan sát, bốn người kia hình như đã đi rất xa nên tôi lập tức rời khỏi đây. Theo cửa sau đi ra có thông qua một con hẻm, không biết bản thân mình đã rẽ bao nhiêu ngã rẽ và trốn chạy đến nơi nào.
Cuối cùng, tôi dừng lại trêи một băng ghế dài ở trạm xe buýt, nằm ở đó, hệt như một kẻ lang thang.
Tình hình hiện tại bây giờ của tôi dường như còn tệ hại hơn cả trước đó.
Ông chủ quán rượu là một trong mười ba thi thể được tìm thấy trước đây, ông ta không thể làm chứng cho tôi được nữa, nếu tôi nói với Trần Sâm về thân thế thật sự của ông ta, thì Trần Sâm sẽ càng chắc chắn xem tôi là một bệnh nhân tâm thần. Như vậy tiếp theo, tôi nên làm gì để trả lại sự trong sạch cho mình đây.
Tôi...
Không đúng.
Bây giờ việc chứng minh vô tội có lẽ không phải là điều quan trọng nhất nữa rồi.
Tôi nhận ra một chuyện khác.
Mễ Na.
Bây giờ Diệp Thiên Trạch rõ ràng không phải là bác sĩ pháp y đã làm việc với tôi tám năm.
Ông chủ quán rượu, còn có các nhân viên phục vụ cũng không phải người bình thường.
Như vậy Mễ Na có giống họ không?
Cho nên bạn gái kiêm vợ sắp cưới của tôi, đã chết một cách không thể nào giải thích được vào một tháng trước, phải không?
Có lẽ vì tôi mới gặp "Mễ Na" đêm qua, nên tôi vẫn luôn không thể nào hiểu được khái niệm đã chết của cô ấy.
Cho đến bây giờ tôi mới bàng hoàng nhận ra, hóa ra tất cả chuyện này đều không phải là một chuyện đùa.
Ngồi trêи băng ghế dài, tôi đã suy nghĩ rất lâu, nghĩ vô cùng sâu sắc, trái tim đột nhiên chợt như ngừng đập một chút.
"Mẹ kiếp!"
Tôi đập vỡ tấm kính bảng hiệu sau ghế chỉ bằng một cú đấm.
Máu theo vết thương chảy xuống, rơi xuống đất.
Những hình ảnh của quá khứ lần lượt lướt qua tâm trí tôi, dáng vẻ của Mễ Na chồng chất trong tầm mắt tôi. Hóa ra cô ấy đã chết, mà đến giờ tôi mới biết.
Tôi nắm chặt bàn tay đang rỉ máu lại, mỗi một câu nói của Mễ Na tựa như đang văng vẳng bên tai tôi.
Bao gồm cả câu nói cuối cùng của đêm qua.
"Nếu như có một ngày, em đột nhiên biến mất, giống như đã chết, vậy anh có liều mạng để đi tìm em không?"
"Nhưng anh ngốc như vậy, chắc không tìm được rồi, cho nên gợi ý cho anh. Nếu muốn tìm em mà tìm không thấy, vậy thì hãy đến nơi đầu tiên đã đánh mất em để tìm."
Ong!
Đầu óc tôi như bị mười bảy mười tám chiếc xe tải lớn đâm vào, ù ù vang to.
Những lời này là Mễ Na đã nói sao? Đây đáng lẽ ra phải là Mễ Na giả mới đúng, nhưng mà...
Tại sao giọng điệu này y như đúc.
Không, không chỉ là giọng ...
Nếu như có một ngày, cô ấy biến mất, hãy đi tìm cô ấy ở nơi trước đó tôi đã đánh mất cô ấy. Những lời này sao tôi luôn cảm thấy mình đã nghe Mễ Na nói không dưới một lần!
Nhưng tôi không thể nhớ được lần đầu tiên tôi nghe nó là khi nào.
Chẳng lẽ, đây là gợi ý gì sao?
Tôi đỡ trán mình, trong đầu không ngừng tiếp tục lặp lại những lời này từ giọng của Mễ Na.
Tôi bắt đầu tự hỏi mình, tôi đã từng đánh mất Mễ Na rồi sao?
Nếu như nói là đánh mất, thì giống như bây giờ, cô ấy đã biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Đây dường như là lần duy nhất tôi đánh mất cô ấy.
Như vậy...
"Là chuyến du lịch khoảng một tháng trước. Không sai, lần đó chúng tôi đi leo núi, nếu như dựa vào những thông tin mà Trần Sâm đưa cho tôi, Mễ Na đã biến mất sau lần đó. Cô ấy không liên lạc với người nhà suốt một tháng, trong thời gian này, những cuộc gọi của bố mẹ cô ấy tôi vẫn nghe máy. Mà Mễ Na giả đã từ chối nghe điện thoại vì nhiều lý do. Hình như từ lúc mất tích đến nay đã một tháng. Vì vậy, nơi mà tôi đã đánh mất cô ấy, chính là ngọn núi kia."
Tôi nghĩ suy đoán của tôi hẳn là không sai.
Nhưng bây giờ có một vấn đề khác, vô cùng quan trọng, hôm nay lúc Trần Sâm nói với tôi về chuyện này.
Tôi có nhận thức được điều này, nhưng lúc đó sự chú ý của tôi không tập trung vào nó, cho nên tôi đã không quan tâm lắm.
Mà vấn đề hiện tại của tôi chính là tôi căn bản chẳng còn nhớ gì về việc đi leo núi với Mễ Na cả!
Tôi day day trán, cố gắng nhớ lại, đầu gần như muốn nổ tung! Bây giờ tôi mới phát hiện ra rằng, trong tâm trí của tôi hoàn toàn không hề tồn tại ký ức nào về lần leo núi với Mễ Na vào một tháng trước. Đồng thời, tôi cũng không thể nhớ ra được một tháng trước mình đã làm gì.
Tôi nhớ mình vẫn chưa được nghỉ ngơi, có thể đoạn cuộc sống đó có ở trong đầu tôi, nhưng bây giờ tôi lại hoàn toàn trống rỗng.
Chẳng lẽ trí nhớ của tôi bị đứt đoạn?
"Đáng chết ..." Tôi nhíu mày, nghĩ rằng nếu mình có thói quen ghi chép thì có lẽ mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng nhắc tới mới nhớ, mặc dù tôi không có thói quen ghi chép, nhưng Mễ Na lại có thói quen lên kế hoạch! Tôi chợt nhận ra rằng vào đầu năm nay, Mễ Na đã nói rằng, chuẩn bị vào cuối tháng Tư năm nay, vào thời điểm mùa xuân ấm áp đến, khi những bông hoa đua nhau nở thì cô ấy sẽ cùng tôi đi leo núi! Cô ấy đã từng nói về điều đó, hơn nữa cũng có ghi chép lại!
"Cô ấy định leo ngọn núi nào nhỉ? Tôi cần một chiếc máy vi tính!"
Tôi đứng dậy, chuẩn bị tìm một tiệm Internet nào đó. Mễ Na có thói quen lưu trữ các kế hoạch trong hộp thư của mình. Cô ấy sẽ tạo một bản sao vào đầu mỗi năm rồi gửi cho chính mình. Đến cuối năm cô ấy sẽ lại mở ra, giống như tự chấm điểm cho mình vậy. Nếu làm tốt thì sẽ được điểm cộng, nếu không làm được thì bị trừ điểm, sau đó sẽ tổng hợp kết quả lại để xem thành tích mình đã đạt được trong một năm.
Tôi đã từng cảm thấy việc đó thật nhàm chán.
Mà bây giờ, những thứ ghi chép này lại trở thành hy vọng duy nhất của tôi.
Khi bật máy tính lên, tôi xem lại những email trước đây Mễ Na tự gửi cho cô ấy. Bắt đầu từ ba năm trước, 80% nội dung của mỗi email đều có liên quan đến tôi. Trước đây khi ở bên nhau, mặc dù là quan hệ yêu đương, và cả khi sắp kết hôn nữa, tôi luôn cảm thấy giữa chúng tôi vẫn còn một tầng khoảng cách nào đó mà không thể phá vỡ được.
Bây giờ cô ấy đã chết, bị tôi vứt bỏ. Tôi mới phát hiện ra rằng hóa ra cô ấy thích tôi nhiều hơn tôi tưởng tượng.
Còn tôi thì dường như quan tâm đến cô ấy nhiều hơn tôi nghĩ.
Mà trong email, kế hoạch năm nay của cô ấy, ngoài trừ việc leo núi, còn có ở trêи đỉnh núi đồng ý lời cầu hôn của tôi...
Cầu hôn?
Nhìn thấy hai chữ này, một nỗi sợ hãi bao trùm lấy tôi, một phút này tôi mới thực sự chắc chắn rằng, trí nhớ của tôi quả thật xuất hiện lỗ hổng. Bởi vì những ngày qua, tôi chỉ nhớ rằng tôi sẽ kết hôn với Mễ Na, nhưng tôi không nhớ là tôi đã cầu hôn cô ấy khi nào.
"Mễ Na..."
"Có thể anh không tìm được em. Nhưng anh nhất định sẽ tìm lại được ký ức của chúng ta."
Tôi tiếp tục lướt xuống dưới, trong email của Mễ Na có nhắc đến núi Mặc Sơn.
Phía tây của Tân Thành có một ngọn núi lớn, trải dài cả về chiều dọc lẫn chiều ngang, phong cảnh vô cùng đẹp. Nhưng mặc dù phong cảnh tuyệt vời như vậy, nhưng nó không phải là một điểm tham quan nổi tiếng và ít người lui tới. Một là vì đường xá xa xôi, không có đường lên núi, chỉ có thể dựa vào đôi chân của mình, hai là trêи núi kia có một số lời đồn đại không hay. Theo người dân trong thôn dưới chân núi kể lại, những câu chuyện đó đã được lưu truyền hàng trăm, thậm chí hàng nghìn năm rồi.
Nhưng cụ thể là câu chuyện gì chứ?
Đầu tôi như sắp bị nứt ra, nhớ đến rất nhiều thứ, như một vòng quay giữa sự sống và cái chết, những lời nguyền, sống lại từ cõi chết ...
Những ký ức này.
“Ngọn núi kia, chẳng lẽ chính là nơi tôi đã đến cùng Mễ Na sao?” Tôi tiếp tục tìm kiếm những thông tin liên quan đến núi Mặc Sơn, nhưng tôi phát hiện ra, nếu trong hoàn cảnh bình thường, tôi sẽ không bao giờ cho phép mình và Mễ Na đến nơi đó.
Không phải tôi tin vào lời nguyền gì, mà là đường núi xa xôi hiểm trở, ở trong núi lại rất dễ bị lạc, mà một khi bị lạc đường lại dễ xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Làm thế nào mà tôi có thể mạo hiểm đưa bạn gái của mình đến một nơi như vậy?
Trừ khi...
Tôi nghĩ đến một loại khả năng, lập tức đăng nhập vào mạng xã hội của Mễ Na.
Đoạn ký ức này tôi có nhớ, trong vài tháng đầu Mễ Na thường tìm kiếm một số thứ liên quan đến du lịch leo núi. Cô ấy không hứng thú với các công ty dịch vụ du lịch, điều cô ấy thích là muốn du lịch tự do, gặp những người bạn đồng hành trêи đường đi, khám phá những cảnh đẹp mà ít người biết tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT