Mộng Nhan không giống Mộng Uyển cười khinh bọn họ mà nhẹ giọng giải thích "ở đây linh khí bị phong bế rất nhiều nên người ở đây rất yếu, muội cũng không nên nói như vậy"
Mộng Uyển hừ lạnh "linh khí phong bế? Nếu như muội không nhầm thì trong linh khí ở đây có hơi thở của mẫu thân"
Mộng Nhan đang đi cùng Lục Nguyệt nghe thấy em nói liền quay lại "Mẫu thân!? Thật sao?"
Em gật đầu, cô cười khúc khích "vậy là ta phải giải quyết chuyện ở nơi đây mới được"
Lục Tuyết nghe hai tỷ muội nói có chút khó hiểu mà nhìn cô "A Nhan, hai muội đang nói gì vậy?"
Cô cười "mẫu thân của ta từng tới nơi này, người bảo mỗi nơi người tới sẽ có chuyện xảy ra và đó là thử thách của hai tỷ muội chúng ta.
Thế nên ở đây là nơi thứ nhất rồi"
Mộng Uyển thở dài "muội chỉ thấy nó quá phiền thôi"
Cô nắm lấy tay Lục Nguyệt, hai mắt sáng như những vì sao "Nguyệt tỷ, tỷ có thể nào đưa ta cùng Uyển nhi tới nơi của tỷ không?"
Nàng cười "chỉ cần là muội lên tiếng thì đương nhiên là ta sẽ đồng ý rồi"
Cô nhảy nhót hoan hô, còn em thì mặt lạnh lẽo nhưng thấy cô vui như vậy cũng nhẹ nhếch môi, hai tỷ muội vui như vậy làm không khí có phần nhẹ nhàng hơn, nàng bắt đầu nói sơ về nơi này cho hai người nghe
Nơi này gọi là Thông Huyền Chi Giới, cảnh giới từ Luyện Khí tới Nguyên Anh đã rất hiếm có rồi, Hóa Thần kỳ chỉ có 4 vị đạt tới mà thôi.
Ngược lại thì khoáng vật và dược thảo có rất nhiều và phát triển rất tốt, hung thú thì mạnh mẽ vô cùng.
Chính đạo và ma đạo thì cũng có chán ghét nhau nhưng cũng kiêng nể nhau nên không có gây chuyện nhiều
Cô xoa trán, ở tiểu huyền giới này đã quá mệt rồi.
Linh khí thì ít ỏi mà hung thú thì nhiều, ma thú cũng nhiều
Hung thú là hoang dã thú bị nhiễm ma khí và oán khí trở nên hung hãn, cuồng chiến hơn.
Khác với ma thú tự nhiên sinh ra, hung thú từ một con vật bình thường cũng có thể biến thành hung thú
Cái tiểu huyền giới gì mà muốn ép chết người thế nhỉ? Mộng Nhan cười lắc đầu "đi thôi!"
Cũng chẳng trải qua lâu lắm, cả đoàn người bình an ra ngoài, thế nhưng không khí bên ngoài ập vào, Mộng Nhan cơ thể phản ứng với thứ này nên thổ huyết ngã xuống, Mộng Uyển thì không, em đỡ lấy cô, dẫn linh lực thăm dò cơ thể cô mới an tâm
Em dùng một phù chú bảo vệ lấy cơ thể cô, nhấc chân bay khỏi nơi này, Lục Nguyệt cũng bay theo, dù sao nàng cũng đã là Kim Đan tầng 3 rồi, ngự kiếm phi hành quá đơn giản.
Lục Nguyệt dẫn hai người ra khỏi khu rừng ấy rồi mới hỏi em "A Nhan bị làm sao vậy?"
"Bị hít phải thứ không nên hít"
Em lãnh đạm trả lời, nàng bay gần em, xoa nhẹ mặt cô Ốm quá...
Em thấy máu từ miệng cô không ngừng chảy thì tức giận, em đáp xuống một đồng bằng xanh cỏ, đặt ngón tay lên trán cô nhập vào thần thức của cô
Thần thức của nàng dò tìm thần thức của cô, có vẻ như thứ đó là do hai vị phụ mẫu để lại rồi.
Nàng rút ngón tay lại, thở phào nhẹ nhõm "Mẫu thân thật là..."
Lục Nguyệt lo lắng nhìn em "A Nhan có chuyện gì sao?"
"không có, chỉ là ngất đi, lát sẽ tỉnh" Mộng Uyển lạnh nhạt nói, đẩy Lục Nguyệt ra khỏi phòng rồi ngồi xếp bằng tu luyện
Nàng cungc không hỏi nữa mà chuẩn bị cơm canh tẩm bổ cho Mộng Nhan
Vừa gặp mà lụy thế sao dứt ra được đây tiểu tỷ tỷ?