Thế nhưng hiện tại, bọn họ chết thì chết, tàn phế thì tàn phế, lại không còn năng lực đối kháng với Phùng Chương, cũng sợ y trở mặt vô tình.

Tiểu An không thể trốn, quỳ trên mặt đất, xương cốt cả người đều hiện ra từng tia từng tia rạn nứt, nhìn biển lửa, trong hốc mắt chảy xuống hai hàng huyết lệ. Nó há mồm, không có một chút âm thanh truyền ra, nhưng tất cả mọi người đều cảm giác nó đang gào khóc.

Phùng Chương xoay người, cười âm trầm:

- Quay đầu lại, hay là muốn ta tự mình động thủ!

Nét cười của y bỗng nhiên ngưng lại, một cảm giác đáng sợ từ phía sau truyền đến, phảng phất như có một con hung thú khủng bố vừa thức tỉnh bên trong ngọn lửa hừng hực.

Một tiếng gầm điên cuồng, xông thẳng tới chân trời.

Đó không phải âm thanh mà loài người có khả năng phát ra được. Phùng Chương quay đầu lại, chỉ thấy một vệt bóng đen từ trong ngọn lửa đứng lên, phủi ngọn lửa trên người xuống, cao tới một trượng lớn, một đôi sừng nhọn đâm thẳng bầu trời.

(* Một trượng: khoảng 3,33m)

Hai điểm màu đỏ đột nhiên sáng lên!

Lý Thanh Sơn nằm trong ngọn lửa hừng hực, không nhúc nhích, dưới nguy cơ sống còn tuyệt đối, giống như hắn đã dự liệu, Hổ Ma Luyện Cốt quyền rốt cục đột phá tầng thứ nhất!

Cũng không có sức mạnh lớn trào ra như trong tưởng tượng, hắn cảm giác thân thể có một loại biến hóa cực đoan quỷ dị, tất cả đều xé rách, thay đổi, tái tạo, hỏa diễm dần dần trở nên không còn nóng rực khó chịu nổi, nhưng hắn không dám mở hai mắt ra.

Lời Thanh Ngưu đã nói lại vang lên trong tai: "Chỉ khi ngươi tu hai loại quyền pháp đến tầng thứ nhất mới xem như chân chính học xong môn thần thông này."

Tuy rằng hai mắt nhắm nghiền, nhưng xuyên qua tầng tầng lửa cháy hắn tựa hồ cảm thấy, bộ khô lâu nhỏ bé kia đang cố xông tới, và nghe được tiếng kêu khóc trong lòng nó.

Tiểu An!

Một cảm giác không cách nào miêu tả bằng lời bốc lên trong lòng, hóa thành một tiếng gào thét điên cuồng xông lên trời.

Lý Thanh Sơn đứng lên trong ngọn lửa, bỗng nhiên mở hai mắt, sáng quắc hồng quang, không còn đôi ngươi thâm thúy mà là lộ hết ra sự sắc bén. Hắn nhấc chân bước lên trước, gót sắt đạp nát đầu Sơn thần.

Vô hình khí thế uy nghiêm tỏa xuống, hỏa diễm như hoa sen tỏa ra bốn phía, từng bước một hắn từ trong biển lửa đi ra.

Toàn bộ những người còn tồn tại trên đỉnh núi đều nín thở, con ngươi nở ra.

Dáng người to lớn, hùng tráng như một tháp sắt, da thịt đen kịt như đúc từ thép đen, văn tự quỷ bí lan từ đỉnh đầu xuống tận tứ chi, hai chân hóa thành gót sắt, hai tay biến thành móng vuốt sắc bén.



Một cặp sừng trâu sắc bén giống như muốn cắt cả bầu trời, mái tóc dài đỏ như lửa, hoặc có thể nói đó là bộ lông, cuồng loạn tung bay tại sau lưng, bay múa theo ánh lửa bập bùng.

Yêu khí phóng lên trời, truyền thuyết bắt đầu từ đây.

Phùng Chương vươn tay vào lòng, một đạo cuồng phong từ bên cạnh y xẹt qua, mái tóc hồng thậm chí lướt qua khuôn mặt của y, thân thể y cứng ngắc, hàm răng va lạch cạch, thân thể run rẩy.

Trong lòng y không còn bất cứ ý nghĩ chống cự nào, chỉ còn dư lại một ý nghĩ: "Trốn!". Một con yêu ma, cho dù là yêu thú cấp thấp thì một kẻ mới Luyện Khí tầng hai như y cũng không có khả năng chống cự. Trên người y ngoại trừ Liễu Phong đao của Ưng Lang vệ căn bản không có linh khí nào đủ để giúp y chiến đấu với yêu ma.

Mục tiêu của Lý Thanh Sơn cũng không phải Phùng Chương, Lữ Đình Nhị nhìn thấy Lý Thanh Sơn đi ra khỏi biển lửa đã không chút do dự xoay người chạy trốn, tác dụng linh phù vẫn còn, tốc độ cực nhanh.

Ả vọt người giữa không trung, một cự trảo từ sau đã nắm lấy đầu của ả, Lý Thanh Sơn nói:

- Ngươi nói ai là quái vật!

Âm thanh trầm thấp khàn khàn, giống như tiếng rung kim loại, tràn đầy sát cơ lãnh khốc.

Răng nanh trắng bóc, hồng quang không ngừng lấp loé trong con ngươi!

Lữ Đình Nhị hé miệng, nhưng chỉ phát ra được tiếng vang khanh khách vô ý thức. Trên giang hồ ả cũng coi như là cao thủ nhất lưu hoành hành một thời, nhưng có kẻ nào từng gặp yêu ma chân chính, cảm giác giống như con chuột rơi vào lòng bàn tay mèo, gặp phải thiên địch, sợ hãi vô biên tầng tầng đè xuống, loại cảm giác đó so với tử vong còn kinh khủng hơn.

Leng keng leng keng! Vô số ám khí đánh vào trên người Lý Thanh Sơn, gây nên một trận đốm lửa, Lý Thanh Sơn quay đầu nói:

- Cút!

Sóng âm dung hợp yêu khí như búa tạ đánh xuống, Chử Hâm bay ra ngoài bảy tám trượng, đầu lệch đi, chết đến không thể chết lại.

Một cao thủ nhị lưu nằm trên đất bỗng nhiên nhảy lên thật cao, một tờ linh phù dán lên kiếm, phụ thêm một tầng kiếm cương, thì ra vẫn ẩn nhẫn giả chết, lúc này nhân cơ hội muốn đánh lén từ phía sau Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn đang muốn quay đầu, một chiếc đuôi cọp như roi thép phá không quật ra, hầu như chặt ngang cao thủ nhị lưu kia làm hai nửa. Lý Thanh Sơn kinh ngạc quay đầu lại nhìn cái đuôi của mình, chợt phát hiện mình có thêm công năng, mà phản ứng thân thể càng vượt qua ý thức của hắn.

Lý Thanh Sơn tiện tay nắm chặt, đầu người trong tay như dưa hấu vỡ vụn, sau một khắc, thân hình biến mất tại chỗ.

Hắn xuất hiện bên cạnh những tàn dư cao thủ nhị, tam lưu đại khai sát giới. Qua mấy hơi thở, trên đỉnh núi đã không còn người sống, chỉ còn dư lại Phùng Chương đang điên cuồng chạy trốn xuống núi.

Lý Thanh Sơn hơi quỳ gối, mặt đất ầm ầm rạn nứt, người của hắn xông thẳng trên không.



Phùng Chương đang liều mạng chạy trốn, một vệt đen từ trên trời giáng xuống, lấy thế như vạn quân xông tới đạp trên người y.

Phùng Chương tu vi cũng coi như cao minh, nhưng trước tốc độ và sức mạnh tuyệt đối của Lý Thanh Sơn dĩ nhiên không có một chút năng lực chống cự nào, trong miệng tràn ra máu tươi.

- Yêu quái, ngươi là yêu quái!

Hai tay y cào lên đất, nhưng đừng giờ khắc nói y đánh không lại sức mạnh Lý Thanh Sơn, ngay cả nếu Lý Thanh Sơn buông chân ra, nội tạng xương sống lưng của y cũng đều đã bị đạp nát, chỉ là dựa vào một thân chân khí Tiên Thiên mới có thể tồn tại.

Lý Thanh Sơn cúi người, trầm giọng nói:

- Ta muốn vặn gãy từng cái từng cái tứ chi của ngươi xuống.

Trong con ngươi có hồng quang như máu, có cừu hận và phẫn nộ của nhân loại, so với bình thường yêu ma lại càng thêm hung tàn bạo ngược gấp mười lần.

Tiểu An kéo tay Lý Thanh Sơn, Lý Thanh Sơn cáu kỉnh tiện tay tát một cái:

- Cút ngay!

Nhìn thấy Tiểu An, não hải đột nhiên thông suốt, Lý Thanh Sơn đột nhiên dừng lại tay làm nhấc lên cuồng phong, hầu như sắp thổi ngã Tiểu An. Nó sợ hãi nhìn Lý Thanh Sơn, không biết như thế nào cho phải.

- Tiểu An, xin lỗi, ta...

Lý Thanh Sơn nắm lấy đầu, giữa ngón tay có hồng quang chớp hiện.

Tiểu An lại một lần nữa tiến lên, nắm lấy tay Lý Thanh Sơn, hoặc nói là móng vuốt.

Lý Thanh Sơn cố nén các loại ý nghĩ hung tàn, một cước đạp chết Phùng Chương cho y cái sảng khoái. Hắn đang nhìn hai tay mình biến thành vuốt thú, các loại ý niệm cuồng loạn đấu đá lung tung trong đầu. Hắn ngã quỵ lên mặt đất, ngửa mặt lên trời rú lên một tiếng lồng lộn.

Màn trời đen kịt, mây đen dày nặng, che lấp trăng sao.

Nhưng phía trên màn mây lại là một mảnh biển mây chìm nổi, dài rộng vô biên vô tận, dưới ánh trăng sao yên tĩnh giống như tiên cảnh.

Một đạo thân ảnh màu trắng lỗi lạc cô lập bên trên biển mây, áo dài bồng bềnh, khác nào Tiên xuất trần. Cố Nhạn Ảnh cúi đầu, con ngươi màu đen co lại nhanh chóng, toả sáng kim quang, sắc bén như ưng, xuyên thấu màn mây, đang rơi vào trên người Lý Thanh Sơn.

Cảm giác của nàng không có sai, khi nàng nhìn thấy Lý Thanh Sơn dưới bóng cây nghênh khách tùng, ngửi được khí tức từ trên người hắn cũng không phải là bởi vì hắn không tắm rửa, mà là chân thực yêu khí, chỉ là bởi vì quá mức yếu ớt nên nàng cũng không dám xác định, liền để Lý Thanh Sơn uống một chén rượu Bồ Đề, để chân khí Lý Thanh Sơn trong nháy mắt mất khống chế, tăng lên rất nhiều, mới xác định phán đoán của mình.

Không chỉ yêu khí hiển hiện càng thêm rõ ràng, hơn nữa hắn cũng không hề đột phá đến Luyện Khí tầng thứ hai, bởi vì thể chất yêu ma khác hẳn với nhân loại, chỉ có thể là có cách nói như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play