Sắc mặt Vương Phác Thực liền khó coi, Khánh Dương cũng nằm bên trong phạm vi quản hạt của lão, nhưng lão nào có biết Hắc Phong trại là vật gì.
Hoa Thừa Tán suy nghĩ một chút nói:
- Dường như thật sự có cái tên này ở địa phương của chúng ta, chẳng qua xếp hạng quá thấp, qua nhiều năm như vậy cũng không kịp động tay đến.
Rất lâu sau đó Lý Thanh Sơn mới biết, trên dưới Ưng Lang vệ đều sẽ có một tờ danh sách, dựa theo thực lực cao thấp, trình độ làm ác, ảnh hưởng lớn nhỏ, lợi ích bao nhiêu để xếp thứ tự. Ưng Lang vệ sẽ phái cao thủ từ trên xuống dưới, đánh giết từng cái một, đây cũng là Hắc bảng người giang hồ nghe tiếng đã sợ mất mật. Ngươi có thể có thứ hạng trên Hắc đủ cao liền chứng minh ngươi đủ mạnh, nhưng mang ý nghĩa cách cái chết không xa. Tuy nhiên bởi vì các loại nhân vật tầng tầng lớp lớp, vì lẽ đó Hắc Phong trại vốn thuộc về cái chủng loại vĩnh viễn không có số má kia.
- Lắm miệng!
Vương Phác Thực khẽ quát.
Phùng Chương thấy Lý Thanh Sơn dám chất vấn Vương thống lĩnh thì cho rằng cơ hội đã tới, đánh bạo nói:
- Ba vị thống lĩnh, thằng nhãi này đánh cắp Linh sâm, giết người vô tội lung tung, làm nhục uy phong của Ưng Lang vệ ta...
- Ngươi đang dối gạt ta?
Cố Nhạn Ảnh mở miệng ngắt lời, không phải nghi vấn mà là kinh ngạc, phảng phất như Phùng Chương làm một chuyện rất khó mà tin nổi.
- Không, thuộc hạ không có...
Phùng Chương muốn nguỵ biện, Vương Phác Thực với sắc mặt tái xanh nhìn sang, nhất thời y như bị chặn cổ, một câu đều không nói ra được.
- Tuy rằng Ưng Lang vệ chúng ta không phải hạng người lương thiện gì, nhưng cũng không xuống cấp tới mức độ này, bị người trong giang hồ hý lộng, dùng ba bốn lời nói dối vớ vẩn này với ta.
Cố Nhạn Ảnh lắc đầu một cái, không tiếp tục để ý Phùng Chương, mà nói với Vương Phác Thực:
- Lão Vương, có mang địa đồ không?
Sắc mặt Phùng Chương quả thực như bị người bổ một đao, trắng bệch không có một chút hồng hào, cả người mồ hôi đầm đìa. Phải biết tu vi đến một bước này đều có thể khống chế thân thể như thường, loại biểu hiện này có thể thấy được tâm thần thất thủ đến trình độ nào.
- Có mang!
Vương Phác Thực lấy ra địa đồ to lớn từ trong túi bên hông.
Lý Thanh Sơn mở to hai mắt, túi không gian!
Địa đồ dày đặc hình không biết là da lông động vật gì chế thành, mở ra trên bàn nhỏ, mặt trên cũng tỏa ra linh quang, không phải địa đồ bình thường.
Cố Nhạn Ảnh nói:
- Ngươi truyền chân khí vào trong đó, đọc thầm ba chữ 'Khánh Dương thành'.
Lý Thanh Sơn thả tay trên địa đồ, trong đầu nghĩ "Khánh Dương thành", tại một góc địa đồ sáng lên một điểm ánh sáng cực kỳ yếu ớt, hơn nữa trong đầu của hắn tự nhiên thu được rất nhiều tin tức, bao quát vị trí, diện tích, nhân khẩu vân vân… của Khánh Dương thành.
Cố Nhạn Ảnh nói:
- Ngươi lại nghĩ Thanh Hà phủ.
Lý Thanh Sơn hơi suy nghĩ, chỉ thấy trăm điểm ánh sáng đồng thời sáng lên, óng ánh Ngân hà. Mỗi một điểm sáng đều là một tòa thành trì, mà ánh sáng của Khánh Dương thành hầu như là yếu nhất trong nhóm kia. Trung tâm sáng nhất điểm sáng, tức là Thanh Hà phủ thành.
Ba trăm mười bảy tòa thành trì, ngang dọc ba ngàn dặm thổ địa, đây chính là Thanh Hà phủ.
Lý Thanh Sơn sớm biết thế giới này sông núi rộng lớn, nhưng chưa từng nghĩ lại lớn đến trình độ như thế. Hắn từng nghe trong người già thôn nói, nhưng chỉ cho rằng chỉ là chuyện xưa khuếch đại lên, không nghĩ tới dĩ nhiên là thật.
Trong lúc giật mình hắn đã rõ tại sao Tri phủ đại nhân lại tùy tiện đem vị trí Tri huyện giao cho gã vô học Diệp Đại Xuyên, bởi vì một tòa thành nhỏ đối với toàn bộ Thanh Hà phủ mà nói, căn bản không quan hệ nặng nhẹ, mà Hắc Phong trại càng bé nhỏ không đáng kể. Trừ phi Hắc Phong trại trực tiếp kéo cờ tạo phản, bằng không rất khó truyền tin tức đến bên ngoài ngàn dặm Thanh Hà phủ thành.
Triều đình thế giới này không chỉ không yếu, mà ngược lại mạnh đến đáng sợ. Bởi vì nguyên nhân diện tích đất quá to lớn cho nên mới tùy ý cho quan lại địa phương tự trị như chư hầu, nhưng tự trị không có nghĩa là tự do.
Hắc Phong trại cũng được, Lặc Mã trang cũng tốt, có ác ôn hơn nữa, quá đáng lắm cũng chỉ là ở ác ôn ở địa phương nhỏ, nếu như làm ác quá lợi hại, trực tiếp phái một hai Ưng Lang vệ lại đây bóp chết ngươi, không dao được cơ sở thống trị của triều đình một chút nào. Quả thực thống trị vững chắc hơn so với bất kỳ triều đại nào mà Lý Thanh Sơn biết.
- Ta quản hạt Như Ý có chín cái phủ. Nửa năm trước, ở Nhạc phủ thành, Bạch Liên giáo vì tế luyện pháp bảo, huyết tế một toà thành, đại khái hai trăm ngàn người.
Cố Nhạn Ảnh ngửa đầu uống một chén rượu, Hoa Thừa Tán vội rót đầy cho nàng.
Hai trăm ngàn người! Đối với Lý Thanh Sơn mà nói, hành vi Hắc Phong trại tàn sát thôn đã có thể làm người giận sôi, còn đó là hành vi tội ác gấp nghìn lần thế.
Lý Thanh Sơn theo bản năng tìm kiếm Như Y quận trên địa đồ, liền thấy gần mười điểm sáng sáng lên, nhưng mà chỉ nhìn sơ qua bản đồ này, một sáng có tắt mất chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Như Ý, ngang dọc mười ngàn dặm.
Lý Thanh Sơn mặc dù không có nhiều khái niệm đối với địa lý, nhưng rõ ràng, so với toàn bộ diện tích Trung Quốc kiếp trước đều lớn hơn nhiều. Trong phút chốc, Cố Nhạn Ảnh rõ ràng gần ngay trước mắt lại giống như đến từ chín tầng mây, xa tới một nơi mà hắn không cách nào chạm đến.
Như ếch ngồi đáy giếng, gặp được tư thái của bầy ưng giữa bầu trời, chỉ có thể ngước nhìn.
Ưng ở trên trời xoay quanh, tìm kiếm con mồi lớn hơn, có thể nào lại đưa mắt tập trung trong giếng, quan tâm vài con ruồi trùng tranh chấp. Lần này chẳng qua cũng chỉ là ngẫu nhiên ở lại ở bên cạnh giếng, thấy được một con ếch đặc biệt.
Vương Phác Thực cẩn thận từng li từng tí một nói:
- Thống lĩnh, lần này ngài đến đây vẫn là vì việc Bạch Liên giáo?
Bạch Liên Thánh mẫu, chính là ma tu Kim Đan kỳ, nhân vật đáng sợ mà lão không trêu chọc nổi, dính líu đến tranh chấp như vậy không phải là chuyện tốt đẹp gì. Cố thống lĩnh năm lần dẫn người vây quét Bạch Liên giáo, tuy rằng mỗi lần đều hoàn toàn thắng lợi, nhưng cả Bạch Lang vệ cũng tổn hại mười mấy vị, mà thực lực Xích Ưng lĩnh như lão cũng chỉ là Bạch Lang vệ cấp một.
Cố Nhạn Ảnh cười nói:
- Làm sao có khả năng ta đến một mình? Bạch Liên Thánh mẫu bị thương bắt đầu đã ngủ đông, Lục Hào Bặc Thuật của ta chẳng qua học được chút da lông, không tìm được ả, lại nói tu sĩ Kim Đan cũng không dễ dàng đánh giết.
Nói tới chỗ này, nàng lại liếc mắt Lý Thanh Sơn một cái, cảm thán Lục Hào Bặc Thuật của mình thật sự không đủ, ngay vị này cũng không tính rõ ràng được.
(*Lục Hào Bặc Thuật: một thuật bói toán dựa vào việc tung 3 đồng xu. Lấy 3 đồng tiền gieo lần lượt 6 lần, mỗi lần tương ứng với một hào)
Nếu không phải là vì Bạch Liên giáo, tại Như Ý người đáng giá cho nàng xuất thủ thật sự không nhiều. Mọi người kỳ quái nhìn sang, Cố Nhạn Ảnh thả chén rượu trong tay ra, ngừng lại một chút, mặt hơi cau lại:
- Là mèo của U Phi đại nhân mất rồi, để cho ta tới tìm.
- Tìm mèo!
Lý Thanh Sơn ngạc nhiên, vốn tưởng rằng nàng sẽ chuyện quan trọng, phải tới bắt nhân vật đáng sợ nào đó, không nghĩ tới nàng ngàn dặm xa xôi chạy tới thành nhỏ Khánh Dương này cũng chỉ vì tìm một con mèo.
Cố Nhạn Ảnh thở dài:
- Ta thà rằng đi quyết đấu với Bạch Liên Thánh mẫu.
Vương Phác Thực và Hoa Thừa Tán lại biết hai chữ " U Phi" ý vị như thế nào, sắc mặt trở nên vô cùng thận trọng, không dám xen mồm hỏi nhiều. Chuyện này e rằng liên quan đến tranh chấp tầng cao nhất ở Thanh Châu, bọn họ không có khả năng nhúng tay.
Cố Nhạn Ảnh nói chuyện, miệng cũng không ngừng, một chén một chén uống rượu, nói tới chỗ này đã uống cạn một đỉnh rượu, trên mặt hơi hiện ra một màu đỏ ửng, giống như thiên địa xuân về, xinh đẹp không gì tả nổi.
Cố Nhạn Ảnh đột nhiên đứng dậy:
- Được rồi, rượu uống cạn sạch, không nói nữa.
Nàng từ nhẫn trên tay ngọc lấy ra một cái túi, đặt trên bàn:
- Những linh thạch này ngươi cầm đi, xem như là tạ lễ, cố gắng tu hành, mau mau đột phá đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT