- Làm mất rồi.

Lý Thanh Sơn đáp với giọng điệu cứng rắn, giống như là đang ở trong thế giới huyền ảo bỗng chốc đã bị đánh về hiện thực tàn khốc.

- Nhanh đi tìm cho ta, mi dám làm mất đi ngưu của chúng ta, để xem khi đại ca của mi trở về có đánh chết cái tên phá gia chi tử như mi hay không! Nếu như trâu không còn, mi cũng cút đi cho ta!

- Đó là trâu của ta!

Lý Thanh Sơn nhanh chân đi ra ngoài cửa, nếu hắn không đi sợ là không nhịn được sẽ ra tay đánh mụ đàn bà này một trận. Nhưng nếu thật sự làm như vậy, hắn sẽ không thể nào dung thân ở cái nhà này nữa, đây cũng là đạo lý người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Mãi đến tận lúc hoàng hôn, hắn mới uể oải trở lại trong chuồng bò, ánh mắt toả sáng nhìn một vòng chung quanh chuồng bò trống rỗng, rồi cũng ảm đạm ngay lập tức.

Mỗi ngày công việc của Lý Thanh Sơn, ngoại chăn trâu và làm các việc vặt vãnh, chính là dắt trâu đến làm giúp nhà địa chủ ở trong thôn, kiếm chút tiền trợ cấp cho gia đình.

Ngày hôm nay là một ngày không có trâu, cũng chỉ có thể cùng mấy đứa trẻ khác đi làm thuê mà kiếm sống, những việc kia ngay cả người trưởng thành làm cũng cảm thấy khổ cực, huống chi là mấy tên tiểu tử choai choai như hắn, mà còn không được ăn sáng.

Thân thể mệt mỏi còn đỡ hơn bị quản sự nông trang quát mắng vũ nhục. Hằng ngày làm những việc nhỏ thì chất thành từng đống làm cũng không hết, nên hắn cũng không muốn nghĩ nhiều, nhưng cái bụng lại cứ kêu ùng ục ùng ục.

Có thể tưởng tượng được, ở trong hoàn cảnh như vậy, cho dù có thú vui nào cũng sẽ bị bào mòn không ra hình thù gì nữa, chỉ còn lại nhu cầu bản năng nhất của thân thể.

Lý Thanh Sơn đang mơ mơ màng màng, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, giống như âm thanh của vật nặng rơi xuống đất. Hắn mở mắt ra, đã nhìn thấy một con quái vật có một cặp răng nanh dài trắng nhợt ở ngay trước mặt khiến hắn không khỏi sợ hết hồn, giật mình tỉnh lại mới nhìn rõ đó chẳng qua chỉ là con lợn rừng, vừa mới chết không lâu, cơ thể nó vẫn còn ấm.

Thanh Ngưu đã nằm ở trước rãnh, có vẻ như nó đang nhìn hắn mà "Cười". Hắn đã có thể mơ hồ phân biệt được vẻ mặt của Thanh Ngưu.

Màn đêm buông xuống, trong phòng, Lý đại tẩu đang oán giận trì chiết Lý đại ca:

- Cái thằng con hoang kia thật chẳng phải người nữa, thậm chí ngay cả con trâu lớn như vậy cũng đã làm mất rồi! Không, nhất định là nó đã lén lút bán rồi! Không được, nhất định phải ở riêng, không thể chịu được nữa rồi, cần phải chặt đứt mầm họa này.

Lý đại ca đã hơn ba mươi tuổi, trời sinh đã cao lớn hơn người, ở trong thôn cũng là người khỏe có tiếng, nhưng lại cực kỳ nghe lời vợ:

- Có thể chia nhà ra, nhưng mấy mẫu ruộng tốt do mấy vị lão nhân trong thôn phân cho hắn cũng không thể trả lại được.

Bọn họ lấy lý do Lý Thanh Sơn tuổi quá còn nhỏ không thể canh tác, để chiếm lấy mảnh đất này, hiện tại cũng không chịu trả. Nếu chính thức ở riêng, vậy thì không phải là không thể.

- Lưu quản sự không phải luôn ham muốn có được mảnh đất này sao? Bán cho bọn họ là cách giải quyết đơn giản nhất, cái thằng con hoang kia nếu có gan thì đi đòi lão ta ấy.

- Nhưng nếu cậu ấy không chịu ra ở riêng thì sao đây?

- Cho nó nhịn đói ba ngày, không lo nó không đáp ứng.

Hai người đang thương lượng, thì Lý đại tẩu bỗng nhiên khịt khịt cái mũi:

- Ông ngửi thấy mùi gì không vậy?

- Thơm thật, hình như là nhà ai đang luộc thịt!



- Lúc này không có lễ lạt gì thì luộc cái gì thịt, thật giống, thật giống, ngay ở gần đây thôi.

Hai người lần theo hương vị đi tới chuồng bò, chỉ thấy trong chuồng bò đang bắc một cái chảo lớn, phía dưới củi lửa cháy rừng rực, nồi súp đậm đặc sôi sùng sục, mùi thơm từ đó bốc lên, bay tứ tán khắp mọi nơi.

Trong bóng tối, ánh lửa chập chờn khiến cái bóng của Lý Thanh Sơn kéo dài lên trên vách tường.

Lý đại tẩu nuốt nước miếng một cái:

- Con thỏ nhỏ chết bầm này, mi trộm thịt ở đâu?

Ả không chỉ lười, mà còn phàm ăn, nhìn thấy nồi canh thịt này, ngay cả chuyện đắc tội với Lý Thanh Sơn, ả cũng quên sạch, tiến lên cầm ngay lấy cái muôi khuấy lên.

Tuy nhiên Lý đại ca cũng khá tinh mắt, nhìn một chút đã thấy dưới mông Lý Thanh Sơn có thứ gì đó, cả kinh kêu lên:

- Lợn rừng!

Ở trong núi lợn rừng có thể coi là một loài động vật cực kỳ nguy hiểm, toàn thân da dày thịt béo đao kiếm khó làm thương được nó, thợ săn tầm thường nhìn thấy nó cũng phải nhượng bộ rút lui, chớ nói chi là bắt được.

- Đây là lúc ta đi tìm trâu, nhặt được ở dưới chân núi, nó đã bị thương, có lẽ là bị thợ săn truy sát đến đường cùng.

Lý Thanh Sơn nói ra lý do, dạng tồn tại như Thanh Ngưu tuyệt đối phải bảo mật.

Lý đại ca nửa tin nửa ngờ, cũng nở nụ cười:

- Tiểu đệ, đệ đúng là người ngốc có ngốc phúc, đợi ta đem con heo này đi bán, nhất định có thể bán với giá tiền cao, cũng đủ để đệ cưới vợ.

Đồng thời y cũng nhìn thấy Thanh Ngưu đang ở trong chuồng, trong lòng suy nghĩ, cũng không cần vội vã ở riêng, con trâu kia còn có khả năng làm việc nhà nông, chắc sẽ thu được không ít lợi ích.

Lý Thanh Sơn nhìn thấy Lý đại tẩu đang trộn lẫn mọi thứ trong nồi, dáng vẻ như chỉ muốn lấy ra một khối thịt để nếm thử, tâm tình nhất thời bị phá hỏng hoàn toàn.Hắn gạt phắt tay của Lý đại tẩu ra:

- Đừng có động.

Lý đại tẩu rụt tay lui về phía sau, kêu rên nói:

- Ông xem đệ đệ ông đi, ta nói hắn thừa dịp ôngkhông ở nhà, bắt nạt một nữ tắc như ta, ông còn không tin, hiện tại nó đã diễn ra trước mặt ông, đã nhìn rõ chưa hả?

Bắt nạt ngươi? Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy thật buồn nôn, nếu như ngươi họ Phan, vẫn không tính là ta chịu thiệt.

Lý đại ca sắc mặt nhất thời âm trầm lại:

- Lúc nào bà cũng đối xử với tiểu thúc như thế này sao?

Lý Thanh Sơn cúi đầu nói:



- Nồi thịt này ta đã có dự định, hiện tại tuổi ta cũng đã không nhỏ, cũng là thời điểm tốt để rời khỏi ngôi nhà này.

Việc này là khi luộc thịt hắn đã cân nhắc qua vài lần, hắn đã không muốn tiếp tục cúi đầu dưới mái hiên này nữa.

Lý đại ca không ngờ mình còn chưa mở miệng, Lý Thanh Sơn đã nói ra trước, tâm trạng sững sờ thêm vào đó là sự giận dữ. Y là tên hán tử ngu dốt chỉ biết làm nông, không thể kiềm chế lửa giận ở trong người mãi, nắm chặt nắm đấm tiến lên, định đánh cho Lý Thanh Sơn một trận, sau đó đem con lợn rừng này đi rồi sẽ bàn tiếp.

Lý Thanh Sơn thấy đại ca đi tới dường như có gì đó không đúng, hắn cũng đứng dậy, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng có chút chột dạ, thân thể hắn còn chưa trưởng thành, mệt mỏi một ngày, chưa món gì, làm sao địch nổi một tên hán tử thành niên. Hắn liếc về phía Thanh Ngưu, nhưng Thanh Ngưu chỉ là xem đây như là một cuộc vui, không có chút ý tứ hỗ trợ nào.

Ngay khi Lý Thanh Sơn đang âm thầm kêu khổ, chuẩn bị chịu một trận đánh, Lý đại ca bỗng nhiên dừng bước, con mắt nhìn về phía tay phải của Lý Thanh Sơn.

Trong bàn tay thô ráp đang cầm một đoản đao làm bằng thanh đồng trông cực kì đơn sơ, lưỡi dao chứa đầy tạp chất, cho dù đã được đánh bóng cẩn thận, nhưng vẫn cứ ảm đạm vô quang.

Đây là do những năm qua Lý Thanh Sơn bớt ăn bớt mặc, dành dụm tiền bạc để mua thanh đoản đao này, rất nhiều việc đều dựa vào nó để hoàn thành, giống như vừa rồi dùng nó để cắt thịt.

Lý Thanh Sơn nhất thời cảm thấy vị đại ca này e sợ mình, nhưng không phải e sợ bản thân mình, mà là cây đao này. Mà vào đúng lúc này, hắn không ý thức được thanh đoản đao phẩm chất thấp kém mà hắn đang cầm trong tay thậm chí có đủ sức mạnh để uy hiếp người khác.

Kiếp trước của Lý Thanh Sơn cũng chỉ là một học sinh phổ thông, tuy rằng hay đánh nhau, nhưng cũng chỉ là tranh chấp trong đám bạn học, gộp cả hai kiếp cũng không phải là loại người đã trải qua việc cầm binh khí để chiến đấu.

Việc này Lý Thanh Sơn cũng hiểu rõ, hắn xiết chặt đoản đao trong tay, cố ý giơ lên cao, giống như dã thú đang nhe răng múa vuốt, tuy trong thâm tâm hắn kỳ thực cũng không dám sử dụng vật này.

Lý đại ca lập tức lui về phía sau một bước, Lý đại tẩu cũng không dám gào thét loạn xạ nữa. Đến khi hai người bất đắc dĩ nhiên phải lui ra khỏi chuồng bò, hiện ra vẻ mặt cực kỳ thất vọng, ở bên ngoài chửi loạn một trận, sau đó một lần nữa trở về phòng thương lượng "đại kế" của bọn họ.

Lý Thanh Sơn cũng giả vờ như mắt điếc tai ngơ, thậm chí ngay cả mùi vị của thịt luộc cũng không hề để tâm, chỉ ngơ ngác nhìn đoản đao, bên trong mơ mơ hồ hồ phản chiếu khuôn mặt hắn. Thứ đồ chơi vài đồng tiền bạc giá cả rẻ mạt này vừa bảo vệ hắn tránh khỏi phải chịu nổi đau da thịt, khỏi gặp phải cảnh bị sỉ nhục, hơn nữa còn bảo vệ được chiến lợi phẩm của mình.

Mặc dù là chuyện này là đương nhiên, nhưng vào đúng lúc này, tựa như đã rộng rãi sáng sủa hơn.

Thanh Ngưu nằm ở trước rãnh, mỉm cười nhìn hắn.

Ánh lửa chập chờn, trên vách tường có một người khổng lồ màu đen cầm đao đứng sừng sững, cũng chính lúc này, người thiếu niên kia đã hiểu rõ giá trị của sức mạnh.

Hồi lâu sau, Lý Thanh Sơn mới ngồi xuống, vò đầu bứt tai nhìn nồi:

- Nồi thịt này không biết còn phải luộc bao lâu nữa đây?

Hắn vốn là người nhìn thấy thịt là vui đến mức không thể ngừng cười. Mười mấy năm qua cuộc sống thực sự là quá khổ cực, tại thời điểm cha mẹ chưa mất mấy ngày lễ ngày tết còn có thể ăn vài miếng, từ khi cha mẹ hắn mất, thịt trong nhà còn chưa đủ để cho Lý đại tẩu ăn, đừng nói chi là hắn.

Lúc này cho dù bày trước mặt hắn một bình tiên đan, cũng không thể sánh được với nồi thịt đủ để hắn nhét đầy ruột này.

Đây là một con heo lớn, chắc cũng phải luộc đến nửa đêm.

Lửa cháy hừng hực làm mùi thơm bốc lên bay phiêu lãng khắp nơi, bùm bùm vài tiếng nổ vang lên. Tên thiếu niên liền tập trung tinh thần, tạo thành tư thế không chút gì gọi là khí khái, nhưng lại cực kỳ chất phác.

Rốt cuộc, khi thịt chín ngay cả muối ăn cũng không kịp nêm nếm chút nào, chứ đừng nói tới những thứ gia vị khác, hắn đã cắm đầu cắm cổ ăn. Nhìn kiểu ăn của Lý Thanh Sơn dường như muốn nuốt cả đầu lưỡi, không câu nệ béo gầy, mấy cân thịt chín vào bị lùa vào bụng, cuối cùng ngay cả canh cũng bị hắn chén sạch sành sanh.

Như giờ khắc này nếu có ai hỏi Lý Thanh Sơn hạnh phúc là gì? Chắc chắn hắn sẽ không do dự chút nào, trả lời ngay hạnh phúc chính là một nồi thịt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play