Thấy cảnh tượng như vậy thì hai tên lưu manh còn lại sợ đến mặt mũi trắng bệch, không thể động đậy, nhưng đồ vật bên trong lọ sứ, lại một lần làm lóa mắt bọn hắn, bên trong lọ sứ chứa đầy bạc trắng chói mắt. Đời này bọn hắn cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, ngay cả Lưu quản sự và mấy lão già gần đất xa trời, đều lộ ra vẻ ham muốn.

Lý Thanh Sơn đẩy bọn họ ra, bọn họ nhất thời muốn nổi giận, người hèn nhát như thế nào đi nữa, cũng có thể vì của cải, khiến cho đỏ mắt tim đập nhanh hơn, bắt đầu trở nên hung ác, nhưng khi thấy Lý Thanh Sơn, thì lại không dám làm gì.

Lý Thanh Sơn sao lại không biết tâm tư của bọn họ cơ chứ, hắn đem cái lọ sứ kia lấy ra để ở một bên, ở dưới lọ sứ, có một bộ hài cốt nho nhỏ xuất hiện ra. Từ lâu huyết nhục của bộ hài cốt đã biến mất, hiện ra màu sắc xám trắng, không biết đã bị chôn bao nhiêu năm.

Tiểu An rốt cục cũng gật đầu, Lý Thanh Sơn khe khẽ thở dài, nhìn hai bên trái phải, đem bạc ở bên trong lọ sứ đổ ra toàn bộ, rồi xếp bạch cốt vào trong đó.

Nén bạc lăn khắp nơi trên mặt đất, xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Lần này, hết thảy mọi người khi nhìn thấy đều trợn cả mắt lên, thậm chí cũng không lo tới những thi hài kia.

Lưu quản sự là từng lăn lộn kiếm tiền trong xã hội, tính toán trong chốc lát, thì núi bạc này có tới mấy trăm lượng, ngay cả hắn thấy cũng đỏ cả mắt, huống chi là người bên ngoài.

Đống bạc này ở trong sơn thôn nhỏ như vậy, thật có thể xưng tụng là một khoản tiền lớn.

Lý Thanh Sơn cũng không ngờ tới bà cốt những năm này lại dám vơ vét và cướp đoạt nhiều bạc như vậy. Cái gọi là "Tiền tài làm động lòng người", hắn cũng không phải Tiên Nhân không dính khói bụi trần gian, đối với khoản tài phú này tất nhiên cũng sẽ rất động lòng, dù sao tương lai cũng phải dùng đến nhiều tiền!

Chỉ nói riêng việc ăn thịt, hắn cũng không muốn ỷ lại Thanh Ngưu mãi. Nếu Thanh Ngưu muốn hắn độc lập, thì hắn sẽ độc lập cho nó nhìn, hơn nữa hắn cũng muốn thay đổi khẩu vị, hay là có thể mua thêm vài hũ rượu ngon.

Nhưng hắn cũng biết rõ đạo lý "Người chết vì tiền chim chết vì ăn", nếu là mang đi toàn bộ số bạc trắng này, hiện tại những người này lo ngại uy thế của hắn nên sẽ không dám nói gì thêm, nhưng trong lòng tất nhiên sẽ sinh ra oán thán, gieo xuống mầm tai hoạ không nhỏ, thậm chí ngay cả cái chết của bà cốt cũng chưa chắc đã có thể ổn định.

- Lý trưởng thôn, ông là người đức cao vọng trọng nhất trong thôn, nên làm gì với số bạc này, ông hãy nói cho mọi người nghe một chút đi.

Lý Thanh Sơn lau sạch vết máu trên thân cương đao, rồi thu đao vào vỏ, nhìn qua thì có vẻ như muốn Lý trưởng thôn làm chủ, nhưng khi nói tới bốn chữ "Đức cao vọng trọng" thì cố gắng nhấn mạnh.

- Đâu có đâu có, đây là công lao của Nhị Lang, chặt đứt được một mầm họa lớn trong thôn, số bạc này phải do ngươi xử trí mới đúng.

Trước đó vài ngày Lý trưởng thôn vừa mới đóng vai không mấy vẻ vang, lại cảm thấy trong lời nói của Lý Thanh Sơn tràn đầy sự đe dọa, nào dám đáp ứng.

Lý Thanh Sơn nhìn mọi người chung quanh, những người bị hắn nhìn tới, đều vội vội vã vã gật đầu:

- Nhị Lang, ngươi hãy xử trí đi!

Lúc này hắn mới chậm rãi gật đầu, hắn không ngại phân chia số bạc này, nhưng nếu thật sự có người nào không muốn cho hắn làm chủ chiến lợi phẩm, vậy thì phải hỏi trước thanh đao trong tay hắn có đồng ý hay không.

Một đám người, không ai là không lớn tuổi hơn Lý Thanh Sơn rất nhiều, nhưng lại phải nghe lời một tuổi thiếu niên mười lăm sắp xếp, tuy nhiên cũng không có ai có cảm giác không cam lòng. Lý Thanh Sơn bây giờ đã không phải là Lý Thanh Sơn lúc trước nữa rồi, hiện tại hắn có thể rút đao giết người mà không run tay chút nào, đã chấn nhiếp bọn họ.



Lý Thanh Sơn chuẩn bị phân tiền, một tay cầm lấy lọ sứ chứa bạch cốt, một tay chống đoản đao, một đám lão nhân cúi đầu dựng thẳng tai nghe hắn nói.

Khi người người thứ nhất được phân tiền, lại làm cho tất cả mọi người có chút bất ngờ.

-Phú Quý thúc, bà cốt hại ngươi cửa nát nhà tan, lẽ ra nên nhận một phần bồi thường mới đúng, số bạc này thúc mầy cầm lấy đi, sau này ta không muốn thấy thúc say rượu nữa, lúc đó mới có thể an ủi người đã khuất.

Lý Thanh Sơn dùng vỏ đao đâm vào đống bạc xếp thành ngọn núi nhỏ kia rồi rút ra một chút bạc.

- Chuyện này... Chuyện này làm sao được!

Lý Phú Quý cũng không ngờ rằng Lý Thanh Sơn lại nói như vậy, khiến cho tay chân y không khỏi luống cuống mọt phen.

- Cầm lấy đi!

Lý Thanh Sơn cũng vì muốn được mọi người cảm tạ, tán dương hắn nên mới đứng ra đảm nhận việc này, cảm giác đó còn thoải mái hơn khi giết người.

Lý Phú Quý cảm kích không thôi, tiến lên thu hồi bạc.

Lý Thanh Sơn lại bắt chuyện với hai tên lưu manh kia:

- Chỗ này cho các ngươi.

Nói rồi liếc mắt nhìn tên lưu manh đã chết đang nằm trên đất một cái:

- Còn có phần của gã nữa, trở lại đem hắn đi an táng đi, sau đó cố gắng kiếm lây một nghề nghiệp gì đó, đừng tiếp tục làm những việc thấp hèn như trộm gà bắt chó nữa, bằng không sau này cũng sẽ có tai hoạ ập đến đấy.

Hai tên lưu manh vừa mừng vừa sợ, thu hồi lại bạc, Lý Thanh Sơn bảo bọn họ mang tên đồng bạn đi, tuy rằng sắc mặt của bọn họ đều hơi trắng bệch, nhưng là bộ dạng thì không có vẻ gì là thương tâm. Bọn họ có dùng dùng số tiền vừa nhận được để an táng đồng bạn hay không, cũng chỉ có trời mới biết.

Cuối cùng Lý Thanh Sơn đi về phía Lưu quản sự, Lý trưởng thôn và một đám lão nhân trong thôn ôm quyền nói:

- Trước đó vài ngày, đối với chư vị có bao nhiêu đắc tội, số bạc này coi như là bồi lễ, mong rằng mọi người tha thứ tuổi trẻ không hiểu chuyện này, chẳng qua nếu như lại có thêm người già có tư cách không đứng đắn, ỷ mạnh hiếp yếu bắt nạt người trong thôn...

Tuy miệng hắn nói như vậy, nhưng trên mặt lại không có chút ý tứ tạ lỗi nào, nói đến đoạn sau thì lại thả sát khí ra bên ngoài.

- Không có không có!

Đám người lật đật lên tiếng.



Lý Thanh Sơn gật đầu, rút ra một đống bạc để bọn họ tự mình phân phối.

- Còn những người khác trong thôn?

Tuy Lý trưởng thông lấy được phần bạc thuộc về mình nhưng nhìn một đống lớn bạc còn sót lại, nếu Lý Phú Quý là người bị hại có thể đạt được một phần bồi thường, thì những người bị hại trong thôn đều phải được nhận chứ, có thể nói người người nhà nhà đều cho bị bà cốt trấn lột.

Lý Thanh Sơn nhìn lão một chút:

- Các vị còn có cái gì dị nghị sao?

Hắn tuy rằng đồng tình người trong thôn bị lừa, nhưng hắn không có ý định ngu xuẩn là trả nợ thay người khác. Nếu không phải hắn giải quyết bà cốt nhanh chóng, những người này bị bà cốt đe dọa sợ tới mức quay lại đối phó mình cũng nên.

Hơn nữa chia làm sao, nhà ai nhiều nhà ai ít, tuyệt đối không thể công bằng được, đến cuối cùng hắn có thể không chỉ không nhận được chỗ tốt nào, trái lại còn trở thành đối tượng để mọi người oán hận.

Lý trưởng thôn cũng nhìn thấu điểm này, cho đến này danh tiếng của mình đã bị thiếu niên làm sụp đổ, nói trắng ra là, lợi ích của thôn dân thì mắc mớ gì đến lão. Đúng là người trước mắt này càng ngày càng uy hiếp đến quyền uy của lão ở trong thôn, nói không chừng chỉ cần qua mấy năm, chờ đến khi hắn chân chính trưởng thành, vị trí trưởng thôn của chính mình đã giữ không được nữa rồi.

Nhưng cũng không ngờ tới Lý Thanh Sơn tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã là kín đáo như vậy, phảng phất nhìn thấu ý nghĩ của lão, càng làm cho lão kinh hồn bạt vía, không dám nói cái gì nữa.

Lý Thanh Sơn đem số bạc còn lại bọc lại:

- Vậy thì mời chư vị giải thích cho mọi người trong thôn chuyện này đi, việc nơi đây nếu có người nói lung tung, truyền tới tai ta thì… Hừ!

Một đám người lật đật thưa dạ đáp ứng, ở trước đao kiếm, cũng đã đạt được lợi ích thực tế, còn ai dám ăn nói lung tung.

Lấy Lý trưởng thôn dẫn đầu, mọi người đi ra ngoài cửa, giải thích với người trong thôn một phen, đại khái khen ngợi Lý Thanh Sơn có nghĩa khí vì dân trừ hại. Vốn còn có một số người là tín đồ của bà cốt cảm thấy không phục, nhưng khi từng bộ từng bộ hài cốt được mang ra, đã hoàn toàn bịt được miệng của mọi người, trong hậu viện chôn nhiều bộ xương người như vậy, sẽ là người tốt lành gì sao?

Hơn nữa ai nguyện ý vì một kẻ đã chết đắc tội với tên cường đạo như Lý Thanh Sơn, còn có cái kia một đám lão nhân "đức cao vọng trọng" nữa chứ.

Lý Thanh Sơn cũng không hề ra mặt, mà chỉ nhặt lấy cái chuông đồng trong cánh tay bị đứt đoạn của bà cốt, mơ hồ có thể cảm giác được nó có một chút linh tính không giống với những vật tầm thường, hỏi Tiểu An:

- Mụ ta dùng thứ đồ chơi này để khống chế ngươi sao?

Tiểu An gật đầu, nhìn chiếc chuông đồng kia cực kỳ căng thẳng.

Lý Thanh Sơn nắm chặt chuông đồng dùng sức bóp méo chiếc chuông đồng đến, cỗ linh tính kia lập tức biến mất, sau đó hắn đi ra ngoài cửa, dùng hết toàn lực ném ra ngoài, quay đầu lại cười nói:

- Ngươi tự do rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play