Những năm gần đây, Chu Văn Tân đầu tư mấy trăm vạn lượng bạc vào thành Gia Bình, tích cực xây dựng mới có được một thành Gia Bình phồn hoa như hiện nay. Thân là tri huyện một phương, gã không những không tham tiền thu nhận hối lộ, mà ngược lại còn lấy tiền của chính mình đầu tư vào thành Gia Bình, giúp cho nơi đây ngay cả một đứa trẻ ăn xin cũng không có.
Cũng chính vì lý do đó, khi gã vừa bước vào Vân Vũ lâu thì đã nhận được sự kính trọng của tất cả mọi người. Đương nhiên, gã làm như vậy, chắc chắn không chỉ đơn giản là làm theo sách thánh hiền trở thành một vị quan tốt của dân chúng, mà là có sự suy tính kỹ lưỡng của một người Luyện Khí sĩ.
Tất nhiên dưới sự cai quản như vậy, thì sẽ có rất ít gia đình chịu đem con gái bán cho chỗ không sạch sẽ như thanh lâu này. Việc này đối với thanh lâu mà nói, khi không có được nguồn cung cấp hàng đầy đủ, đương nhiên sẽ nghĩ ra đủ mọi cách, không từ thủ đoạn để kiếm về.
Vân Vũ lâu ỷ vào mối quan hệ với Trác Trí Bá, cùng xuất thân của Vân Vũ môn, trước nay vẫn không quá coi trọng đến vị Tri huyện như gã. Mỗi năm lễ tết cũng chỉ gọi là làm cho lấy lệ, gã thực ra cũng có chút nhượng bộ, không muốn gây chuyện thị phi, nên luôn cố tình lờ đi trước sự náo nhiệt ở Vân Vũ lâu. Nhưng hiện giờ có người tích cực dẫn đầu, gã đương nhiên cũng muốn mượn cơ hội này tạo chút lợi ích cho bản thân, kìm hãm thế lực của Vân Vũ lâu, tất nhiên, cũng chỉ là kìm hãm mà thôi, còn muốn tiêu diệt hoàn toàn Vân Vũ lâu thì là chuyện không thể nào.
Lý Thanh Sơn nhướn lông mày, trong lòng sớm đã tính trước, nếu như Vân Vũ lâu dễ dàng bị lật độ như vậy, thì đã không mở cửa được đến bây giờ, e rằng có đi làng chài thăm dò, cũng chỉ công cốc.
Tóm lại cứu trước được một người thì cứ cứu, giết được một tên giặc thì cứ giết, hắn cũng chưa nghĩ đến việc dẹp bỏ ngay Vân Vũ lâu. Đối với một thế lực như vậy, rõ ràng là không thể một sớm một chiều mà tiêu diệt được, mà trước tiên cần phải đả kích mạnh mẽ, hiện giờ, đả kích như vậy vẫn là chưa đủ.
Triệu Lương Thanh nở nụ cười nham hiểm nói:
- Chu đại nhân, nếu đã không có gì, mời ngài trị tội Lý Thanh Sơn lạm sát người vô tội, còn nữa, thả Phù Dung, hoa khôi của thanh lâu ta ra.
Một câu cuối cùng, lại thu hút sự hưởng ứng rầm rộ.
Lý Thanh Sơn nói:
- Đây là chuyện của Ưng Lang vệ bọn ta, không đến lượt ngươi chõ mõm vào! Mấy tên hộ vệ kia cản trở Ưng Lang vệ phá án, chết không có gì oan uổng, còn lão tặc bà kia thì trực tiếp tấn công ta, rất nhiều người đều chứng kiến, Trác đại ca đích thân dạy bảo ta những lúc như vậy thì nên làm gì, ta chỉ là làm theo mà thôi.
Trác Trí Bá rít một câu qua kẽ răng:
- Triệu lâu chủ, đây chỉ là chuyện nhỏ, ngài không cần so đo.
Y phải nhịn, nhịn đến khi làm rõ được thân thế của Lý Thanh Sơn, có thể thấy được, khi y biết rõ giữa Lý Thanh Sơn và Cố Nhạn Ảnh căn bản không có quan hệ gì, thì sẽ bùng nổ thành thế nào đây.
Lý Thanh Sơn lẽ nào lại để lãng phí quãng thời gian tốt đẹp này? Đương nhiên ghét thì vẫn ghét, nhưng cũng phải tận dụng trước rồi mới tính.
Chu Văn Tân nói với Lý Thanh Sơn:
- Ngươi cứ thả cô gái này ra trước đi!
Lý Thanh Sơn kêu lên:
- Đại nhân, không thể thả, đây là chứng cứ, tại hạ cũng có oan tình muốn báo, muốn kiện Vân Vũ lâu!
Trên trán Triệu Lương Thanh nổi đầy gân xanh, Chu Văn Tân suýt nữa bật cười thành tiếng, ngươi giết người phá phách trong Vân Vũ lâu, ngay cả tú bà cũng bị ngươi giết chết, vậy mà lại còn nói có oan tình, muốn kiện Vân Vũ lâu.
Ho nhẹ hai tiếng, gã cố nén cười nói:
- Ngươi muốn kiện Vân Vũ lâu tội gì?
Lý Thanh Sơn nhấc Phù Dung ra trước nói:
- Ta muốn kiện Vân Vũ lâu giả mạo thương phẩm, lấy giả trá thật, lừa đảo dân chúng, làm tổn hại nghiêm trọng đến tình cảm của ta!
Triệu Lương Thanh cố nén không chửi ầm lên, chân khí trong lòng bàn tay Lý Thanh Sơn vừa nhả ra, Phù Dung lập tức hôn mê, mất đi ý thức, tất nhiên không thể thi triển mị thuật, cho dù là người thường cũng có thể nhìn ra dung mạo thật của cô ả, Lý Thanh Sơn đem ả đưa cao lên cho mọi người cùng xem.
- Mời các vị xem, đây chính là hình dáng thật của hoa khôi Phù Dung, tự hỏi lương tâm mình xem, những gì ta mắng lúc nãy có đúng không.
Gần như tất cả mọi người, đều đồng thời dụi dụi mắt, sau đó ngây người ra, mộng ảo vỡ vụn. Đây, đây có thật là Phù Dung không? Vậy thì cô gái trong mộng của mình là ai? Bản thân khuynh gia bại sản chỉ vì muốn gặp được cô gái kia là vì cái gì? Bọn họ tự hỏi lòng mình, phát hiện bản thân đúng thật là ngu ngốc.
Oẹ, không ít người trực tiếp nôn mửa ra, sự chênh lệch mạnh mẽ về tâm lý khiến bọn họ có cảm giác như ăn phải hàng trăm con ruồi. Bãi nôn mửa dơ bẩn rải đầy Vân Vũ lâu, dường như đây mới chính là trạng thái ban đầu của nó.
Cũng có người không dám tin vào mắt mình, hoặc là đã chìm quá sâu vào mị thuật, quỳ rạp xuống đất, khóc rống nức nở, gào thét lên:
- Không thể nào, đây không phải là Phù Dung, đều là giả hết! Đều là âm mưu!
Triệu Lương Thanh điên cuồng bước về phía trước, chân khí đè ép, sàn gác rào rào sụp xuống một mảng lớn. Hhưng hai luồng khí tức khác cường mạnh hơn, trong chớp mắt khoá chặt gã lại, một là của Trác Trí Bá, một là của Chu Văn Tân, hai người đều là cao thủ Luyện Khí sĩ tầng sáu.
Bất kể là vì lý do mục đích gì, bọn họ đều không thể nhìn Triệu Lương Thanh ra tay với Lý Thanh Sơn. Hai người bọn họ là tượng trưng cho pháp luật của thành Gia Bình, là đại diện cho quyền uy của triều đình, loại pháp luật và quyền uy này, tuyệt đối không thể xâm phạm hay phá hoại. Lý Thanh Sơn nhìn có vẻ ngang ngược càn rỡ, nhưng hành sự trước nay vẫn đặt công lí lên hàng đầu.
Lý Thanh Sơn thậm chí không nhìn Triệu Lương Thanh lấy một cái, chỉ cao giọng nói:
- Bỏ ra cái giá trên trời, để nhìn thấy bộ mặt giả của thứ này, các người nói xem ta có oan uổng không.
Sau đó tiện tay ném Phù Dung cho Triệu Lương Thanh:
- Không cần đòi, thứ đồ chơi này, ngươi có cho ta ta cũng không thèm!
Phù Dung từ từ tỉnh lại, thấy ánh mắt mọi người xung quanh nhìn mình đều thay đổi, vội vàng thi triển mị thuật theo bản năng, nhưng vừa trải qua đả kích tinh thần nặng nề, trừ khi là những người ý chí cực kỳ bạc nhược, nếu không rất khó bị mê hoặc trở lại.
Ả điên cuồng gào thét:
- Các ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Các ngươi không thích ta sao? Ta là Phù Dung này!
Lập tức bị Triệu Khánh Lượng giữ lại, hạ lệnh cho thuộc hạ:
- Đưa cô ta về phòng đi!
Đương nhiên, theo thời gian ký ức trong lòng mỗi người sẽ dần dần mơ hồ, mị thuật của cô ả có lẽ sẽ lại chiếm được thế thượng phong, nhưng việc đó không biết sẽ phải tốn mất bao nhiêu thời gian. Loại pháp thuật ảnh hưởng đến tâm linh, không chỉ riêng người thi triển pháp thuật giữ vai trò chính, mà vừa phải có sự tác động từ môi trường, vừa phải có tác động của âm thanh cùng mùi vị, lại phải có cả sự đồn đại lan truyền làm nổi bật. Khi tất cả mọi người đều nhớ rằng ngươi là người một tuyệt thế giai nhân, thì khi đó ngươi chính là một tuyệt thế giai nhân.
Chiêu này của Lý Thanh Sơn, đồng nghĩa với việc khiến hoa khôi Phù Dung, thậm chí cả sự kinh doanh thuận lợi nhiều năm của Vân Vũ lâu, đều đổ sông đổ bể. Khó trách Triệu Lương Thanh lại mất kiềm chế đến vậy.
Chu Văn Tân khẽ mỉm cười, vuốt râu nói:
- Chuyện này vẫn là một người thì đòi đánh, một người không chịu đòn, bổn quan cũng khó mà phân xử.
Nếu như gã đáp ứng lời của Lý thanh Sơn, thì chẳng phải là một nửa số đàn ông thành Gia Bình đều có oan tình muốn kiện sao.
Sau đó nói với Khánh Tú:
- Vị cô nương này, xin mời cô theo ta về nha môn trước, ngày mai sẽ có kết quả!
Đã có một tên nha dịch, suốt đêm điều tra ở làng chài, tuy chỉ e là không có kết quả, nhưng cũng vẫn phải thử một lần.
Cuối cùng lại nói với Lý Thanh Sơn:
- Vụ án này ngươi cũng có liên quan, ngày mai cũng phải đến nha huyện một chuyến.
Rõ ràng là có chuyện dặn dò, nhưng trước mặt nhiều người, không tiện nói ra.
Lý Thanh Sơn nói:
- Tại hạ ghi nhớ rồi!
Khánh Tú chỉnh lại trang phục cúi tạ hắn, Lý Thanh Sơn lại nói:
- Không cần, nếu nói phải cảm ơn thì ta mới phải cảm ơn cô!
Khánh Tú tròn xoe mắt, không biết hắn như vậy là có ý gì, nhưng chỉ cần có thể thoát khỏi biển khổ, quả thật là không gì tốt hơn, trong lòng thầm nghĩ:
- Chu đại nhân quả như lời đồn, là một vị quan tốt. Ta nhất định phải tố giác Vân Vũ lâu, cứu những chị em đang chịu khổ ra ngoài.
Chu Văn Tân dẫn theo đám nha dịch cùng Khánh Tú rời đi, Trác Trí Bá cũng đem theo một đám Ưng Lang vệ rời khỏi. Lý Thanh Sơn thành thật theo phía cuối, còn không quên nói một câu:
- Đa tạ Trác thống lĩnh thay thuộc hạ làm chủ!
Khách khứa cũng lần lượt giải tán, không ít người hồn bay phách lạc, hoặc là than thân trách phận, thề thốt lần sau sẽ không bao giờ đến nữa.
Nhưng chuyện đời đều là như vậy, có người không vui thì sẽ có người vui. Rất nhiều oán phụ trong thành Gia Bình đều mừng rỡ ngạc nhiên khi thấy chồng mình đột nhiên quay về, không còn đam mê kỹ viện, thiên ân vạn tạ cảm kích Lý Thanh Sơn đã lột bỏ bộ mặt thật của Vân Vũ lâu. Đám đàn ông cũng phát hiện, so với Phù Dung, thì thê thiếp ở nhà mình đều thuộc hạng mỹ nhân, do đó mà vợ chồng hoà thuận, tất không cần nhiều lời.
Lý Thanh Sơn tâm trạng cũng không tồi, còn Triệu Lương Thanh thì ngược lại, nhìn thanh lâu vắng vẻ lạnh lẽo, trong lòng gầm thét:
- Ta nhất định sẽ khiến ngươi không được chết tử tế!
Đúng là vừa khéo, Lý Thanh Sơn cũng đang nghĩ chuyện giống vậy, lần này gặp chuyện bất bình, không giết được tên đầu sỏ tội ác, thì chưa được coi là kết thúc, ngươi nhớ thù với ta, ta cũng không hề quên ngươi.
Có điều hắn cũng không tiện hiện nguyên hình yêu ma để giết chết Triệu Lương Thanh. Hai bên vừa kết thù với nhau, hôm sau đã chết không rõ nguyên cớ, chỉ e sẽ bị người khác nghi ngờ, hắn còn muốn để cơ hội này lại cho Trác Trí Bá.
Quân bài chưa lật này, cất giữ uy lực cuối cùng, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không dễ dàng sử dụng đến, trước mắt việc cấp bách chính là phải làm mạnh thực lực của mình. Hiện giờ hắn cho dù là gặp phải Luyện Khí sĩ tầng bốn cũng đành đánh cược một phen, nhưng chỉ cần đột phá được lên Luyện Khí sĩ tầng hai, thì tin rằng hắn hoàn toàn có thể quyết chiến một trận ngang bằng.
Dọc đường, Trác Trí Bá cùng đám Huyền Lang vệ không nói một lời nào, ánh mắt nhìn Lý Thanh Sơn ngày càng thiếu thiện cảm.
Lý Thanh Sơn cũng vui vẻ tận hưởng không khí yên tĩnh, trực tiếp trở về tiểu lâu, nói với Tiểu An:
- Hôm nay may mà có nhóc nhắc nhở ta, nếu không suýt nữa đã mắc bẫy bọn chúng, sao nhóc lại biết ta trúng phải mị thuật?
Tiểu An dùng đầu ngón tay viết vào lòng bàn Lý Thanh Sơn.
Thì ra nó dựa vào một đôi hoả đồng, nhìn thấu qua lớp sứ mỏng, thấy được Phù Dung. Cái gọi là chu nhan bạch cốt, vốn chính là có thể loại trừ mọi loại mê hoặc, khiến tâm như xá lợi, không chịu sự ảnh hưởng của sắc giới, đừng nói là loại mị thuật cỏn con, cho dù là huyễn thuật cao cường, cũng đừng hòng qua được mắt nó.
“Chu Nhan Bạch Cốt đạo” vượt xa công pháp của Vân Vũ lâu, thậm chí còn vượt xa đại bộ phận công pháp trên thế giới này, còn những công pháp còn lại, cũng không thể xếp ngang hàng với nó, chỉ có thể nói là chênh lệch không xa đến thế.
Lý Thanh Sơn ngồi suốt một buổi chiều trong tàng thư lâu, không chỉ là xem những bí tịch võ công, mà còn tìm hiểu về công pháp tu luyện trên thế giới, những thứ này đều thuộc về thư tịch có tính tư liệu, không cần lên lầu hai, lầu một đã có rất nhiều rồi.
Đối với Luyện Khí sĩ xuất thân từ môn phái gia tộc chính thống mà nói, những thứ này đại khái chỉ có thể nói là kiến thức thông thường, nhưng đối với hắn mà nói, chúng lại giống như mở ra một cánh cửa thế giới mới, mỗi khi hiểu rõ được một điểm, lại là khai sáng được một điểm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT