06/08/2021

Edit: Nhật Nhật (wattpad: @yuukute)

...

"Làm gì có chuyện đó! Tôi với Ceston còn chưa từng nói câu nào với nhau!"

Hai giây sau, Nhiếp Xuyên mới phản ứng lại, nghiêng người nhìn Reese ở bên cạnh.

Bởi vì Nhiếp Xuyên nhớ rõ, sau khi làm cái hôn gió kia xong, Ceston còn nhếch môi cười, đối tượng hôn gió của anh ta là Reese!

Nhiếp Xuyên còn chưa kịp cau mày, thì trong nháy mắt, trên sân lại đã tiến vào một đợt tấn công mới khiến người ta hồi hộp nín cả thở.

Ceston dẫn bóng lao về phía trước, ngay cả đồng đội của mình cũng bị anh ta bỏ xa lại phía sau. Không còn nghi ngờ gì nữa, ngoại trừ tiền phong hàng ngoài Dane có tốc độ như vậy, cùng với Ben Robibins ở tuyến ngoài có năng lực tiếp ứng cho anh ta, thì thực lực đội hình dự bị được thay vào sân lúc này kém Ceston một đoạn dài.

Ceston nhảy lên rổ, khoảnh khắc anh ta nhảy lấy đà, bắp thịt ở chăn căng lên, tựa hồ muốn xông phá giới hạn tầm mắt của người nhìn.

Ba cầu thủ phỏng thủ anh ta cùng nhảy lên, phong tỏa, không cho Ceston có không gian để lên rổ.

Nhưng Ceston lại ở trên không xoay người một cái, cùng lúc đó nâng bóng, từ giữa khe ở của hai cầu thủ đội đối phương đưa bóng ra.

Lực eo siêu mạnh của anh ta giúp bản thân có thể tiếp tục di chuyển về phía trước, lực tay không hề giảm bớt, đưa bóng úp vào trong rổ.

Toàn bộ sân bóng đều chấn động!

Nhiếp Xuyên trợn to hai mắt, trong đầu toàn là cú úp rổ kia của Ceston, khán giả trong sân điên cuồng vỗ tay.

Ánh đèn flash của phóng viên thể thao cũng không ngừng lóe lên.

"Ôi Chúa ơi! Đây là màn trình diễn mà chỉ có những ngôi sao bóng rổ hàng đầu của NBA mới có thể làm được."

Tâm trạng Nhiếp Xuyên không tài nào bình tĩnh lại được, cậu nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Ceston.

Tuy đều là hậu vệ dẫn bóng, nhưng Ceston đã làm mở đi ranh giới giữa hậu vệ và tiền phong, ở trong tình huống bị đối thủ phong ngự sát sao mà vẫn có thể thoải mái ghi điểm, kỹ thuật không chỉ toàn diện, mà còn rất tinh tế.

Cho dù các đội mạnh trong giải đấu đều là ngọa hổ tàng long, thì thực sự có mấy người có thể ngăn lại Ceston chứ?

Mà pha bóng kia của Ceston, đã hoàn toàn khiến đội đối thủ suy sụp, phòng thủ không được chặt chẽ nữa, thậm chí chỉ cần là Ceston giữ bóng, bọn họ đã cảm thấy hốt hoảng rồi.

Nhiếp Xuyên không nhịn được nghĩ, nếu cậu trở thành đối thủ của Ceston, đứng trước mặt anh ta, có thể tưởng tượng được áp lực phải chịu sẽ kinh khủng thế nào, tựa như bản thân có cố gắng đến đâu, Ceston cũng có thể ung dung vượt qua mọi nỗ lực của mình.

Trận đấu kết thúc, AZU giành thắng lợi.

Khi ra về, tất cả mọi người đều đang bàn tán về Ceston.

Mà ba người Nhiếp Xuyên thì vẫn ngồi yên trên ghế.

Ceston mặc lại áo khoác của mình, chậm rãi đi lên. Hai tay anh ta nhét trong túi áo, dáng đi vô cùng thoải mái, tự như năm phút thi đấu kia với anh ta chỉ là màn khởi động làm nóng người.

Lúc này Reese đứng dậy, vỗ vỗ vai Nhiếp Xuyên: "Đi thôi."

"Nhưng mà..." Ceston đã đi tới rồi!

"Đúng vậy, đi nhanh lên." Raven cũng xoay người rời khỏi chỗ ngồi, giả vờ như hoàn toàn không thấy Ceston đang tới.

"Cậu cố ý dẫn theo nhóc cưng của mình tới à? Cậu không nghĩ là bây giờ vẫn còn quá sớm để cậu ta biết đến thực lực của tôi, khiến cậu ta mất đi tự tin à?" Ceston đứng cách đó một khoảng không xa hỏi.

Rất nhiều sinh viên AZU cùng fan của Ceston đều đứng lại, nhìn anh ta.

"Em ấy sẽ không." Reese hờ hững đáp.

"Vậy tôi mỏi mắt mong chờ. Cả Reese Reddington nữa, mong sẽ sớm được gặp lại cậu trên sân bóng, một ngày không có cậu, quả thực rất tẻ nhạt."

Cho nên cái hôn gió ban nãy quả nhiên là gửi cho Reese đúng không?

Reese không đáp lại một tiếng nào, đi ra khỏi sân.

Nhiếp Xuyên vội đuổi theo anh. Cậu có cảm giác, năm phút cuối trận này, là Ceston đang khiêu khích Reese.

Đó là một trận đấu ở trình độ hoàn toàn khác, những người khác căn bản không thể tham gia vào.

"Muốn ăn cái gì?" Reese đột nhiên quay lại hỏi.

Nhiếp Xuyên ngớ ra, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ: "Thật sự đúng như anh nói, xem Ceston thi đấu xong, cái gì cũng không muốn ăn nữa."

Reese vươn tay ra, ngón tay búng nhẹ lên mũi Nhiếp Xuyên một cái: "Lần đầu tiên tôi thấy em, tài nghệ của em chỉ được có nhiêu đây."

Reese dùng ngón trỏ và ngón cái ước lượng một khoảng cho Nhiếp Xuyên xem, giữa hai ngón tay chỉ cách nhau có một cái khe bé xíu.

"Này, chỉ có ít vậy thôi á?"

Thế có khác gì nói cậu là tay mơ, không có trình độ đâu?

"Nhưng bây giờ, em lại có nhiều như vậy." Reese kéo giãn khoảng cách giữa hai ngón tay, "Cho nên, em lo lắng làm gì? Từ giờ đến March Madness thời gian vẫn còn nhiều. Chờ đến lúc đấy, biểu cảm trên mặt Ceston nhất định sẽ rất thú vị."

"Vậy thì sao nào? Không phải người khiến anh ta cảm giác dâng trào là anh à?" Nhiếp Xuyên lành lạnh nói.

"Hả?"

"Hôm nay anh ta còn hôn gió với anh còn gì?"

"Nên là em đang ghen à?" Reese nghiêng đầu hỏi.

"Không." Reese huých vai đối phương, hậm hực đáp một tiếng rồi đi thẳng về phía trước.

Reese đi đến bên cạnh cậu: "Không thì tối nay em để tôi làm đi. Hoàn toàn biến mình thành của tôi, sau này em sẽ không cần lo lắng gì nữa."

Nhiếp Xuyên rùng mình một cái: "Như vậy em càng lo lắng hơn thì có!"

Đúng lúc đó, có mấy cô gái chạy tới: "Anh là Reese Reddington của DK đúng không?"

"Đúng thế." Biểu cảm trên mặt Reese rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn mấy cô nàng có chút lạnh lẽo.

Điều này khiến mấy cô gái vừa tới có hơi sờ sợ.

Nhưng thấy Reese không quay người bỏ đi ngay thì mấy cô lại như được tiếp thêm can đảm.

"Bọn em... Bọn em đều là fan của anh!"

"Bọn em tin người có thể đánh bại Ceston chỉ có mình anh thôi!" Một cô gái có mái tóc nâu uốn xoăn sóng lớn nói.

Nhiếp Xuyên nhìn trời, trợn trắng mắt, xem đi xem đi, "Người có thể đánh bại Ceston chỉ có mình anh", chuyện này ngay cả fan của anh cũng biết, khác gì nói "Thế giới này là của hai người" chứ!

"Có thể ký tên cho em không!" Cô nàng tóc nâu lấy ra một cây bút ký.

"Ký ở đâu?" Reese hỏi.

"Ở đây!" Cô nàng hưng phấn kéo cổ áo của mình ra.

Nhiếp Xuyên trợn mắt muốn lọt tròng! Ký ở đó? Có nhầm không vậy, sao lại ký ở đó?

Có tên ngốc nào mà không biết, lấy độ cao của Reese, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy hết trơn của cô nàng kia chứ!

Nhưng Reese thế mà thật sự nhận lấy bút, cúi đầy, ký tên lên cổ áo đối phương, sau đó đưa trả bút lại, không nói câu nào đi về phía Nhiếp Xuyên.

Đậu má!

Nhiếp Xuyên không muốn nói chuyện với Reese nữa.

"Trưa rồi, em không thấy đói bụng sao?"

Nhiếp Xuyên mặc kệ, đút tay vào túi đi thẳng về phía trước.

"Em làm sao vậy?" Reese lại hỏi.

"Em buồn ngủ, muốn về đi ngủ."

Nhiếp Xuyên tiếp tục đi thẳng, không thèm nhìn Reese, nhưng Reese lại kéo cậu lại: "Em rốt cuộc là làm sao vậy?"

Mày Reese nhăn lại.

Cái tên này thực sự quan tâm đến cảm xúc của cậu.

Thôi được rồi, có chuyện gì thì phải nói ra, đặc biệt là với kiểu người như Reese, chứ chờ đến lúc anh phát hiện ra tại sao Nhiếp Xuyên không vui, kiểu gì cũng phải lôi ra đâm chọc một lần cho xem.

"Em không thích anh quá thân thiết với nhưng cô gái khác như vậy, anh ký tên lên trên cổ áo của cô ấy, đây là hành vi rất mập mờ, anh có hiểu không?" Nhiếp Xuyên đáp.

Khóe môi Reese chậm rãi cong lên: "Nghĩa là bây giờ em đang ghen đúng không?"

Nhiếp Xuyên nhìn thẳng vào mắt Reese, không chút lảng tránh: "Đúng, em đang ghen đó."

Cậu biết rõ một điều, ngoại hình của Reese rất xuất sắc, kỹ thuật chơi bóng tốt, lại còn rất thông minh nữa, chỉ cần anh muốn anh có thể rất dễ dàng có được trái tim của một người, cho nên Nhiếp Xuyên biết, nếu như cứ ai tiếp cận Reese hoặc là tỏ ra yêu thích anh, cậu cũng coi họ thành tình địch của mình hết, thì chính là tự tìm phiền não cho bản thân.

Nhưng mà chuyện ký tặng cho fan nữ như vừa rồi chắc chắn là không được phép có thêm lần nữa.

"Vậy tôi cũng ghen." Reese đáp.

"Anh ghen? Anh ghen cái gì?"

"Ghen vì em cười trước mặt những cô gái khác còn tự nhiên hơn lúc cười trước mặt tôi. Ghen vì em dễ dàng dang tay cho các cô ấy ôm, nhưng lại rất ít khi chủ động ôm tôi. Ghen vì khi em nhận đồ ăn vặt hoặc là quà tặng mấy cô ấy đưa thì dù tôi có đứng ngay bên cạnh, em cũng giống như không biết tôi tồn tại vậy."

"Cái gì? Này mà anh cũng ghen được á hả? Cười hay là ôm đều như nhau, nhận đồ ăn vặt mấy cô ấy đưa cũng thế, đó là vì phép lịch sự thôi! Em đâu có nhận lời đi ra ngoài chơi với mấy cô ấy, cùng không nhìn chằm chằm vào trong cổ áo phông của họ!"

"Nhưng với tôi mà nói, em như vậy cũng rất mờ ám." Reese trả lời.

"Sao anh lại cảm thấy mờ ám?"

"Bởi vì cả người em đều tỏa ta tin tức 'Mọi người có thể theo đuổi tôi'. Nhưng cho dù tôi có ký tên lên cổ áo của mấy cô ấy, tôi cũng không tạo cho họ bất cứ ảo tưởng nào."

Nhiếp Xuyên há miệng, đột nhiên không biết nên nói thêm gì.

"Em có để tôi làm không?" Reese lại hỏi.

Câu này anh dùng tiếng Anh để hỏi, quả nhiên mấy khán giả đang ra về xung quanh họ lập tức nhìn lại.

"Anh tự đi mà làm với chính mình!" Nhiếp Xuyên nghẹn một búng máu trong ngực.

Nhưng khoảnh khắc khi cậu xoay người, trái tim cậu lại đang điên cuồng nảy lên.

Lúc ăn cơm trưa, Nhiếp Xuyên thậm chí không thèm nói với Reese một câu nào.

Buổi chiều, họ lái xe quay về DK.

Phong cảnh bên đường giống hệt nhau trên đường cao tốc xuyên Mỹ khiến Nhiếp Xuyên buồn ngủ díu cả mắt, chả được bao lâu, cậu đã lệch đầu, dựa lên cửa sổ ngủ thiếp đi.

Trong đầu cậu, cảnh tượng khi Ceston thi đấu cứ lặp đi lặp lại không ngừng như một cơn ác mộng. Anh ta nhảy lên không trung, tư thế trên không của Ceston tựa như một lưỡi dao sắc bén xẹt qua tầm mắt Nhiếp Xuyên.

Mà Nhiếp Xuyên phát hiện, cậu đã trở thành một trong ba người nhảy lên phòng thủ đối phương, cảm giác Ceston lướt qua bên người cậu giống y như thực, cảm giác vô lực trong nháy mắt đó khiên thái dương Nhiếp Xuyên toát cả mồ hôi hột.

Cậu không cản được anh ta... Làm sao bây giờ? Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

Lúc này, toàn bộ thế giới dường như chấn động, sau đó vỡ vụn thành từng mảnh, tiếng của Reese truyền tới: "Này, em đừng ngủ nữa, dậy nói chuyện với tôi."

"Hả? Cái gì?" Nhiếp Xuyên mở choàng mắt ra, lúc này cậu mới để ý, lưng áo mình cũng đã ướt đẫm.

Lúc xem trận đâu còn chưa cảm thấy gì, nhưng nếu người phòng thủ Ceston là mình... Đáy lòng Nhiếp Xuyên trở nên lạnh lẽo.

"Tôi nói, nếu em không muốn tôi cũng ngủ gật thì dậy nói chuyện với tôi."

"... Nói cái gì?" Nhiếp Xuyên vẫn còn đắm chìm trong cảnh tưởng của giấc mơ khi nãy.

"Tùy tiện, cái gì cũng được."

Nhiếp Xuyên chống đầu, nghĩ một lúc: "Ceston là đối thủ mạnh nhất mà anh từng gặp à?"

"Không phải."

"Không phải? Vậy thì là ai? Raven? Owen? Hay là Relvin?"

"Bọn họ đều không phải." Reese trả lời.

Nhiếp Xuyên ngẫm nghĩ một lúc, bống nhiên tỉnh ngộ, nói: "Em biết đối thủ mạnh nhất của anh là ai rồi!"

"Ồ, em nghĩ đó là ai?" Reese hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Nhiếp Xuyên.

"Chính anh. Đối thủ có thể nhìn thấy, nhưng vượt qua chính mình mới là khó nhất."

Đương nhiên, là vẫn còn nửa câu đằng sau, Nhiếp Xuyên nhịn xuống không nói nốt. Dựa theo kiểu logic của Carlo, Reese tự luyến như vậy, người không thể chiến thắng chi có chính anh mà thôi.

Reese im lặng không nói, điều này khiến Nhiếp Xuyên không khỏi nghĩ liệu có phải Reese đoán được ra nửa câu cậu còn chưa nói kia rồi hay không?

Khi bọn họ đến trạm xăng, Reese dừng xe lại.

"Nhiếp Xuyên, đối thủ mạnh nhất của tôi không phải là những người mà em vừa nói."

Hai tay Reese vẫn đặt trên vô lăng, trọng giọng nói của anh có cảm giác rất nghiêm túc.

Nhiếp Xuyên nhìn về phía đối phương, trong lòng không hiểu sao bắt đầu cảm thấy mong chờ với câu trả lời của anh.

"Vậy thì là ai? Đừng nói là người mà em chưa từng nghe nói nhé?"

"Người kia bây giờ đang ngồi bên cạnh tôi."

"Cái gì?" Nhiếp Xuyên cảm thấy cậu nhất định là nghe nhầm rồi, "Anh đang nói em đấy à? Tài nghệ của em so với anh kém một trời một vực mà!"

"Đối thủ mạnh nhất của tôi, có lẽ mãi mãi cũng chỉ có mình em thôi."

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi muốn em vĩnh viễn dõi theo tôi, muốn nằm ở vị trí ưu tiên, dễ nhìn thấy nhất trong thế giới của em. Nhiếp Xuyên, có lẽ chính em cũng không phát hiện, em rất dễ bị thu hút bởi những thứ đẹp đẽ, hoặc là bắt mắt, chính bởi như vậy, tôi nhất định phải vượt quả tất cả những người khác, không cần biết đó là Relvin, Owen hay là Ceston. Nhưng kể cả khi tôi đã vượt qua được tất cả bọn họ, em sẽ lại nhanh chóng tìm được một mục tiêu khác hấp dẫn sự chú ý của mình. Nếu như tôi muốn bảo vệ vị trí của mình trong lòng em, tôi nhất định phải một lần nữa vượt qua nó."

Reese vẫn nhìn thẳng về phía trước, mà viền mắt Nhiếp Xuyên lại nóng lên.

"Em không lăng nhăng như anh nghĩ đâu."

"Lui mười ngàn bước, cho dù em không lăng nhăng, nhưng em của hôm nay, đã khác biệt một trời một vực với tên nhóc mà lần đầu tiên tôi gặp được ở sân bóng công cộng rồi. Rất nhanh, tôi sẽ không còn gì có thể dạy em nữa, mà em cũng sẽ tự tìm được phương hướng của mình. Em trưởng thành quá nhanh, cứ theo khuynh hướng này, nếu tôi không thể theo kịp tốc độ trưởng thành của em, thì chẳng mấy chốc tôi sẽ bị em vượt qua. Em khinh thường nhìn tôi, mà tôi lại chỉ có thể mệt mỏi đuổi theo phía sau em."

Nhiếp Xuyên hoàn toàn không thể ngờ được, Reese cũng có lúc thiếu tự tin như vậy.

"Em muốn trở nên càng nhanh hơn, càng mạnh mẽ hơn. Không phải vì vượt qua bất cứ một ai, cũng không phải vì muốn tìm kiếm một mục tiêu khác cao hơn, mà chỉ vì muốn được sóng vai với anh thôi."

Nhiếp Xuyên nói.

"Vậy khi nãy lúc em nằm mơ, em đã mơ thấy gì?"

Nhiếp Xuyên chớp mắt một cái: "Sao anh biết em đang nằm mơ?"

"Lông mày của em cứ nhíu cả lại. Bình thường em ngủ luôn rất ngon, cho dù tôi liếm em đến mức bắn ra, em sẽ vẫn tiếp tục ngủ."

"Từ đã, anh nhân lúc em ngủ, liếm em lúc nào!"

"Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là vừa nãy em mơ thấy gì?" Reese nhìn sang.

Ánh mắt của anh như xuyên thấu qua cậu, làm Nhiếp Xuyên không tài nào nói dối cho nổi.

"Em mơ thấy mình đang phòng thủ Ceston... Nếu như anh ta dùng động tác tương tự như trong trận đấu ngày hôm nay để vượt qua, em căn bản không thể ngăn cản."

"Động tác đó của cậu ta, là muốn nhằm vào tôi. Nhưng mà tôi không nghĩ tới, nó sẽ ảnh hưởng tới em." Reese trả lời.

"Nhằm vào anh? Tại sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play