09/05/2021

Edit: Nhật Nhật

Tính bù chương hôm qua cho mấy cô, nhưng mà nay tôi đi ăn sinh nhật nên không kịp làm xong. Mai mà beta kịp thì tôi bù ha.

...

"Rầm ——"

Nhiếp Xuyên vừa mới giơ tay lên, bóng đã bị Black Mount đánh rơi.

Cơn giận của Ewing bùng lên: "Này —— Cậu có nhầm hay không vậy! Có biết ném rổ hay không thế! Vượt qua được Black Mount rồi thì phải lập tức ra tay chứ! Chân cậu dài bằng chân cậu ta chắc! Sức bật cũng không được như người ta! Tại sao lại muốn để cậu ta có thời gian truy cản mình!"

Nhiếp Xuyên há miệng, cậu thật sự rất muốn trả lời Ewing là: Tôi thực sự không biết ném rổ...

Nhưng mà cậu sợ nói thế mình sẽ bị Ewing đánh chết.

Nhiếp Xuyên thở dài một hơi, xem ra cậu phải tìm cách khác.

Lần này, Black Mount càng tỏ ta thận trọng hơn trong khâu phòng ngự, không cần biết Nhiếp Xuyên làm động tác giả kiểu gì, bước chân linh hoạt ra sao, Black Mount hầu như đều theo sát cậu.

Nhiếp Xuyên không tài nào hiểu được, Black Mount to con như vậy, rốt cuộc làm thế nào có thể nhạy bén được như này chứ.

Cậu nên làm gì? Cậu không thể vượt qua Black Mount...

Trong đầu cậu chợt hiện lên hình ảnh ngày đó trên sân bóng rổ, khi Reese Reddington vượt qua chính mình, từng động tác đều như đang được tua chậm.

Cơ thể Nhiếp Xuyên chuyển động theo nhịp điệu đó, nhanh chóng, dứt khoát.

Black Mount vội di chuyển theo, nhưng bước chân vẫn không thể theo kịp tốc độ đổi hướng đột ngột của Nhiếp Xuyên, cậu xoay người một cái, vượt qua Black Mount, muốn nhảy lên ném rổ. Black Mount ở phía sau cũng nhảy lên, Ewing điên tiết, há to miệng muốn chửi, nhưng Nhiếp Xuyên lại thu bóng về, vừa tiếp đất lại lần thứ hai lấy đà nhảy bật lên.

Thời gian cậu ngừng lại trên không vượt qua dự liệu của tất cả mọi người, thân hình nhẹ bẫng như lông chim bị gió thổi lên, không chút trọng lượng.

Rất nhanh, cậu đã vượt qua độ cao khi Black Mount tiếp đất, bóng sắp ra khỏi tay.

Nhiệt huyết của Black Mount bùng lên, lần thứ hai lấy đà nhảy, từ phía sau Nhiếp Xuyên đập bóng một cú thật mạnh.

Lần này Nhiếp Xuyên thực sự bị chấn động, cậu ngã bệt xuống đất, ngước đầu ngẩn người nhìn Black Mount.

Thật... Thật là đáng sợ...

Nhiếp Xuyên có cảm giác đầu của cậu đã bị Black Mount đập cho chấn thương sọ não!

Carlo vội vọt tới, quơ quơ tay trước mặt Nhiếp Xuyên: "Hey, Allen! Cậu không sao chứ? Làm sao vậy? Có phải bị thương chỗ nào rồi không?"

Nhiếp Xuyên nuốt nước miếng, chậm chạp không dám bắt lấy tay Carlo.

Thay vào đó, vẻ mặt Black Mount vô cùng áy náy, anh ta cúi người xuống, khoác tay lên vai Nhiếp Xuyên.

Một mảnh tối om om tự nhiên ập tới, làm Nhiếp Xuyên sợ đến nỗi hai vai rụt cả lại.

Black Mount nhẹ nhàng đỡ Nhiếp Xuyên đứng dậy, lúc này Ewing mới hùng hùng hổ hổ xông tới.

"Nhóc con, cậu rốt cục có thể ném rổ không thế hả! Có thể hay không! Uổng phí độ cao vừa rồi! Nếu người nhảy vừa nãy là ông đây, ông đã lập tức dứt khoát ném bóng ra rồi! Cậu vậy mà còn để Black Mount có cơ hội lật ngược tình thế? Cậu rốt cục nghĩ cái gì thế hả? Bộ cậu là bánh pudding hả? Cậu nghĩ Black Mount là ai? Cậu ta là trung phong top ba trong giải đấu toàn quốc đấy! Phá bóng từ phía sau cậu còn dễ hơn đập một con ruồi nữa!"

Nhiếp Xuyên giật giật khóe miệng, cậu chỉ muốn nói một câu thôi "Đánh ruồi cũng cần có kỹ thuật rất cao đấy", lấy chuyện phá bóng từ phía sau ra so sánh với việc đánh ruồi chính là bôi nhọ Black Mount!

"Ewing! Ewing đừng kích động mà! Allen chưa từng tham gia thi đấu, không có kinh nghiệm! Cái gì cũng phải từ từ!" Carlo vội vàng ngăn Ewing lại.

Nhiếp Xuyên bất lực thở ra một hơi.

Cậu thực sự chịu đủ lắm rồi. Lần trước ở sân bóng công cộng trong khu phố, không hiểu kiểu gì bị bắt đánh cùng Reese Reddington thì thôi không tính đi, tới trường học rồi lại chả hiểu ra sao lần nữa bị cái tên to con này liên tục phá bóng từ sau tới ba lần liền! Quả thực là giận muốn tím người mà! Sau lại còn thêm một tên điên gọi là Ewing mắng cậu muốn to đầu nữa chứ.

"Một đám thần kinh." Nhiếp Xuyên bực mình nói bằng tiếng Trung.

"Hả, cái gì?" Ewing nhướng cao mày, cậu ta biết chắc chắn lời Nhiếp Xuyên nói không phải lời gì hay ho.

"Cậu ta nói gì đó?" Carlo nhìn về phía Reese.

Reese quay đầu lại, trên môi kéo lên một nụ người hết sức lạnh lẽo, khiến từng lỗ chân lông trên người Nhiếp Xuyên như có gió lạnh lùa qua.

Chẳng lẽ Reese Reddington biết tiếng Trung hả?

Không thể nào?

Từ vựng Tiếng Trung vừa nhiều vừa lắm nghĩa, chắc không có mấy người nước ngoài thông thạo đâu nhỉ?

"Cậu ta nói, các cậu là một đám thần kinh." Reese nhìn vào măt Nhiếp Xuyên, dịch ra không sai một chữ nào.

"Cái gì ——" Ewing lập tức muốn nhảy dựng lên.

"Cái gì?" Carlo nghe thế cũng không muốn cản Ewing lại nữa.

Nhiếp Xuyên giật bắn mình, vội kéo Chu Bân bỏ chạy.

"Tôi còn phải đến thư viện! Gặp lại sau!"

Tốt nhất là đừng có bao giờ gặp lại nhau nữa!

Nhìn bóng lưng đã chạy xa của Nhiếp Xuyên, Ewing giận muốn tím người: "Cậu ta dám nói chúng ta là một đám thần kinh? Tôi bỏ thời gian ngủ trưa quý báu của mình đến xem cậu ta chơi bóng mà lại bị nói thành thần kinh!"

"Nếu như nói, chưa được sự đồng ý đã tự động khiêng người từ nhà ăn của trường đến sân bóng rổ, thậm chí không thèm hỏi người ta xem có muốn chơi một trận không là người có thần kinh bình thường, thì đúng là Nhiếp Xuyên đã sai rồi." Reese lạnh nhạt nhìn về phía Carlo.

"Hóa ra là như vậy!" Ewing điên tiết mắng Carlo. "Ông rốt cuộc có biết lễ phép là gì hay không hả! Ông đúng là đồ con lợn! Cậu ta nhất định nghĩ chúng ta không phải là người tốt, muốn nhân cơ hội chơi bóng để bắt nạt mình!"

"Ông còn dám nói đến lễ phép với tôi? Là ai mắng cậu ta từ đầu đến cuối hả?"

"Nếu tôi mà biết là ông ép cậu ta đến đây, tôi nhất định sẽ không văng một từ thô tục nào ra cả! Tôi sẽ kiên nhẫn cổ vũ cậu ta! Dạy cậu ta ném rổ!"

Thấy Ewing và Carlo còn đang mải cãi lộn, Black Mount đi đến trước mặt Reese, hờ hững nói: "Đứa nhỏ kia hình như chưa từng được huấn luyện bóng rổ chuyên nghiệp. Tuy rất linh hoạt, nhưng lại thiếu tính ổn định."

"Ừ." Reese nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

"Nhưng khả năng phản xạ của cậu ta thực sự rất đáng kinh ngạc. Giây trước còn phạm sai lầm, giây sau đã có thể phát hiện, tự mình điều chỉnh lại. Hơn nữa... Lần lừa bóng cuối cùng của cậu ta, khiến tôi nghĩ đến cậu." Black Mount nói.

"Tôi?" Đuôi lông mày của Reese chậm rãi nhướng lên.

"Tốc độ nhồi bóng, khả năng nắm bắt thời cơ để chuyển hướng."

Reese không trả lời lại nữa.

"Chúng ta mất Connor... Trong đội bóng cũng có rất nhiều đồng đội ưu tú khác để lựa chọn, nhưng mà muốn để cho Ewing cùng Carlo, thậm chí là bản thân tôi tiếp nhận người đó, thực sự rất khó. Chúng ta đã quen có Connor, so người bất kỳ ai khác thì càng tín nhiệm cậu ấy hơn. Đặc biệt là cậu. Nhưng tôi nghĩ, bất luận là ai được chọn vào đội hình chính cũng tốt, chúng ta không nên từ chối bất cứ một khả năng nào khác."

Reese vẫn im lặng, không có ý định trả lời.

Mà lúc này, Nhiếp Xuyên thấy đã lôi Chu Bân chạy đi được một quãng xa rồi mới dám dừng lại.

Cậu dùng sức vỗ vỗ ngực mình: "Cái đệch —— Mẹ nó chứ, làm tôi sợ muốn chết! Ông có biết cái tên Black Mount kia đáng sợ thế nào không? Thiếu chút nữa là đập gãy xương tôi luôn rồi! Còn cả cái tên Ewing kia nữa, cậu ta muốn đánh tôi! Ông có thấy không? Cậu ta muốn đánh tôi!"

Chu Bân chả biết phải làm sao chỉ đành gật đầu đồng tình, cậu ta vỗ lưng cho Nhiếp Xuyên, nói: "Tôi biết! Tôi biết! Đối mặt với một người to cao như Black Mount, chắc chắn cậu thấy rất áp lực! Nào! Nhanh ăn miếng sô cô la tự an ủi bản thân đi!"

Chu Bân cẩn thận lấy sô cô la từ trong ba lô của Nhiếp Xuyên ra, tận tình mở giấy gói, dâng lên tận miệng cho Nhiếp Xuyên.

"Xí! Một viên sô cô la sao có thể an ủi được tôi? Ít nhất phải một hộp!"

Chu Bân toét miệng cười, bá vai Nhiếp Xuyên nói: "Ông đừng có nói nữa, lúc ông lừa bóng được qua Black Mount, tôi thấy ông lúc đó đẹp trai cực kỳ! Nếu pha ném rổ lúc sau mà cũng ổn nữa thì Celine nhất định sẽ mê ông như điếu đổ cho xem!"

"...Celine chắc càng thích cái loại ngầu lòi như Reese Reddington kia đi..." Nhiếp Xuyên hậm hực nói.

Chu Bân ôm vai Nhiếp Xuyên, dùng giọng điệu y như một nhà thông thái nói: "Tôi tin là... Rồi sẽ có một người, yên lặng dõi theo ông, vì ông mà hi sinh, muốn dành mọi điều tốt đẹp nhất cho ông. Trong đêm tối soi đèn, để ông tìm được phương hướng. Còn có thể... Giúp ông hiểu được thế nào là phấn đấu quên mình, không quản ngại gian khổ khó khăn."

Nhiếp Xuyên đứng lại, ngậm thanh sô cô la nhìn Chu Bân: "Đại Bân này? Có phải khai giảng áp lực quá lớn không? Hay là thầy giáo làm khó ông? Hay là ông nóng quá phát sốt rồi?"

"Này —— Ông đúng là cái đồ chỉ biết phá hoại bầu không khí!"

Lúc này, rốt cục Ewing và Carlo cũng đã được Black Mount tách ra.

Reese hờ hững đi qua giữa hai người bọn họ.

Ewing hô lên: "Reese! Ông nhớ phải quản kỹ Carlo, bắt cậu ta đi xin lỗi Allen đấy!"

"Xin lỗi? Allen rõ ràng là bị Black Mount dọa sợ mà, tại sao người phải đi xin lỗi lại là tôi?"

"Được rồi, được rồi, tôi đi xin lỗi." Black Mount bất lực đứng ra hòa giải.

"Black Mount không thể đi được! Allen vừa mới bị ông dọa sợ, cần phải để cậu ấy có thời gian bình tĩnh lại đã!"

Khi mấy người bọn họ vẫn còn đang bận xoắn xuýt xem ai nên là người tới xin lỗi Nhiếp Xuyên thì Reese đột nhiên dừng bước, xoay người hất cằm hỏi: "Có ai trong các cậu chơi "Bearking Dawn" không?"

"Hả? Tôi có chơi này, sao thế?" Ewing hỏi.

"Cấp mấy rồi?"

"... Cấp sáu... Trò chơi kia quá hack não, hơn nữa còn phải kiếm trang bị, nếu không thì không thể qua ải được. Làm sao vậy?"

"Vừa nãy tôi thay Carlo đồng ý với Nhiếp Xuyên, nếu cậu ta có thể lừa bóng qua được Black Mount, sẽ cho cậu ta một bộ trang bị vượt ải mười 'Breaking Dawn'."

Reese nói xong, thoải mái xoay người rời đi.

Ewing với Carlo thì cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu một hồi, sau đó Ewing đột nhiên chỉ vào mũi Carlo nói: "Ông nhanh chóng kiếm ra trang bị vượt ải mười 'Breaking Dawn' cho tôi! Nếu không chúng ta không có bạn bè gì nữa hết!"

"Này, không phải ông đang chơi cái trò đó rồi à! Ông kiếm không phải nhanh hơn à?" Carlo bày ra vẻ mặt hoàn toàn suy sụp.

"Tôi kiếm? Sao ông không thử chơi trò đó đi, nghĩ dễ lắm chắc! Với lại đây là chuyện do ông gây ra, tại sao tôi phải chạy theo chùi đít cho ông!"

Ewing giơ ngón giữa với Carlo rồi nghênh ngang rời đi.

Tối hôm đó, Carlo xách máy tính đến phòng ký túc xá của Reese, tỏ vẻ tối nay sẽ ngủ lại ở đây.

"Cậu muốn làm gì?" Reese đứng chắn ngoài cửa, mặt mũi lạnh tanh, hoàn toàn không hề có ý định nhường đường cho Carlo vào phòng.

"Này! Cái đó còn phải hỏi nữa hả? Chỗ ông có máy pha cà phê! Tôi cần thức đêm cày game!" Carlo nói một cách hết sức đương nhiên.

"Cậu có thể để mấy fan nữ của mình pha giúp."

Reese nói xong lập tức muốn đóng cửa, Carlo thấy thế vội nhanh chóng duỗi một chân, chặn lại.

"Coi như tôi cầu xin ông đấy! Nếu không nhanh chóng kiếm được trang bị đưa cho Allen, tôi nhất định sẽ bị Ewing bóp chết!"

Reese cúi đầu nhìn Carlo, lạnh nhạt nói: "Tôi muốn đi ngủ, cậu chơi game ở đây sẽ ảnh hưởng đến tôi."

"Tôi sẽ tắt tiếng đi!"

"Cậu nghĩ lúc cậu ấn bàn phím và con chuột thì không phát ra tiếng động?"

"Nhóc con Allen kia nếu đã thích bộ trang bị này như vậy, ông không muốn kiếm cho cậu ta hả? Chờ nhận được trang bị, cậu ấy sẽ thuận lợi vượt ải! Sau đó sẽ thấy trò chơi này vô vị chán ngắt! Lúc ăn vặt lại nhớ đến, muốn luyện bóng rổ cũng nên!" Carlo cũng không biết tại sao mình lại nghĩ ra một lý do hết sức logic được như vậy.

Nhưng điều cậu ta thực sự muốn, không phải chỉ có cái máy pha cà phê trong phòng Reese, mà chính là vì sự có mặt của người này, có Reese ở đây, nói không chừng cậu ta có khi lại vượt ải được thật!

"Cậu ấy tên là Nhiếp Xuyên, nếu cậu gọi cậu ấy là Allen, cậu ấy sẽ không đáp lại."

"Hả, cái gì?" Carlo hoàn toàn không hiểu rốt cuộc tại sao Reese có thể đọc tên tiếng Trung của Nhiếp Xuyên chuẩn như vậy.

"Nhiếp Xuyên." Reese nói lại một lần.

Carlo cảm thấy đầu mình như muốn vỡ ra: "Quên đi! Trước tiên đừng xoắn xuýt cái vấn đề này, kiếm được trang bị cậu ta thích rồi hãy nói!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play