*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.02/08/2021
Edit: Nhật Nhật (@yuukute)
...
Nói thế nhưng huấn luyện viên Gordon vẫn đi đến sân bóng, giơ ngón tay nhấn mạnh lại một lần nữa: "Mười phút. Không cần biết thắng thua thế nào, sau mười phút đều phải dừng."
Ông hiểu rất rõ tính tình của Reese, một khi Reese đã quyết định chuyện gì thì rất khó để thay đổi. Hơn nữa Nhiếp Xuyên đúng là cần có thêm kinh nghiệm, Owen liên thủ với Relvin, đây là một cơ hội rất đáng quý. Nếu không phải có quá nhiều người vây xem, vị huấn luyện viên cao cấp này thực sự muốn tổ chức luôn một trận đấu giao hữu! Đương nhiên, loại chuyện này ông chỉ có thể âm thầm nghĩ trong lòng mà thôi.
"Tranh bóng à?" Huấn luyện viên Gordon mang bóng, đi ra vòng giữa sân.
"Đương nhiên."
Reese tự nhiên là sẽ đảm nhận trong trách tranh bóng, Owen nhìn về phía Relvin, Relvin cười nói: "Cái loại chuyện chân tay như nhảy lên tranh bóng này giao cho cậu đấy, tôi sẽ theo kèm Allen."
Vì thế Nhiếp Xuyên đứng cách Reese không xa, trận đấu còn chưa bắt đầu, thần kinh của cậu đã bắt đầu căng lên.
Mà Relvin cũng thu hồi nụ cười nhẹ thường trực trên môi, ánh mắt trầm xuống. Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhiếp Xuyên, giống như thợ săn đang nhìn chằm chằm chú chim cút vẫn đang hồn nhiên không biết nguy hiểm là gì qua ống nhòm súng săn.
Bóng được ném lên không, tầm mắt mọi người đều đuổi theo nó.
Reese và Owen đồng thời nhảy bật lên, sức bật mà hai người thể hiện ra khiến tất cả khán giả xung quanh nhìn mà líu lưỡi.
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Xuyên thấy Reese tranh bóng. Tốc độ khi anh nhảy lên không so với Black Mount chỉ có hơn chứ không có kém!
Độ cao hai người nhảy đến tương đương nhau, cùng lúc chạm vào bóng.
Thần kinh Nhiếp Xuyên căng như dây đàn, chỉ chực đứt phựt ra đến nơi —— Rốt cuộc ai sẽ cướp được bóng? Là người nào!
Reese giống như một ngôi sao chổi va chạm với hành tinh khác, ở thời khắc quan trọng nhất, vượt qua Owen, đánh bóng ra ngoài.
Nhiếp Xuyên nhảy lên, đóng bóng, không chút do dự tăng hết tốc lực lao về phía khung thành của đối phương.
Nhưng cậu còn chưa kịp chạy đến khu vực ba giây*, Relvin đã đuổi tới.
*Khu vực này là khu vực cấm địa trong bóng rổ, ở đây cầu thủ của đối phương không được giữ bóng quá ba giây, nên mới có tên gọi như vậy.Cái tên này rốt cuộc là quái vật gì vậy!
Nhiếp Xuyên không có thời gian để suy tính nhiều, cậu hoặc là phải vượt qua Relvin, hoặc nhất định phải tìm cơ hội tốt nhất chuyền bóng về cho Reese!
Owen không theo phòng thủ Relvin, trái cùng cùng Relvin đồng thời trước sau kèm chặt Nhiếp Xuyên.
Reese nhanh chóng phản ứng lại chạy thẳng tới, chắn sau lưng Nhiếp Xuyên, thay cậu cản lại Owen.
Mặc dù chỉ là một trận hai chọi hai, rất nhiều chiến thuật không thể triển khai, phương thức tấn công và phòng thủ cũng là kiểu đơn lẻ, nhưng đối với Nhiếp Xuyên mà nói, tình huống này còn phải phán đoán phức tạp hơn cả lúc thi đấu toàn đội!
Xung quanh đã có không ít người lấy điện thoại ra quay video, nhóm phóng viên thể thao trước đó muốn phỏng vấn Reese cũng bắt đầu dựng máy quay. Tựa như đây không phải một trận luận bàn kỹ thuật hai chọi hai, mà là một trận đấu được tất cả mọi người mong đợi trong mùa giải.
Tốc độ biến hướng cùng động tác giả của Nhiếp Xuyên từ lâu đã vượt qua trình độ khi cậu đấu với Relvin lần trước, chắc có lẽ chỉ trong vòng có một giây, cậu nghiêng vai sang trái một khoảng lớn, sau đó đột ngột dừng lại, khiến Relvin cho là cậu sẽ chuyển hướng sang phải, lại không ngờ cậu bất thình lình lùi về sau một bước nhỏ, lần thứ hai tăng tốc cắt về bên phía cánh trái của mình.
Relvin bị bất ngờ, Nhiếp Xuyên nhanh chóng vượt qua.
Pha lừa bóng này, khiến người xem xung quanh không khỏi ồ lên kinh ngạc, bởi vì động tác của Nhiếp Xuyên thực sự quá là trôi chảy, đẹp mắt, giống như một điệu Tango vậy, nhịp điệu đặc biệt độc đáo lại tràn đầy sự bất ngờ khiến người xem không kịp nhìn theo, càng làm mọi người thêm trông chờ đối với biểu hiện về sau của cậu.
Cậu dẫn bóng lên rổ, Relvin lập tức nhảy lên chặn lại.
Khả năng nhảy đánh mạnh mẽ của bản thân giúp Relvin đi sau đến trước, chỉ một giây thôi là có thể phá bóng ném của Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên không thể không thừa nhận, cậu đang hoảng sợ, bởi vì cậu hoàn toàn không ngờ tới tốc độ cùng khả năng bộc phát của Relvin lại cao đến trình độ này. Nhưng chưa cần đầu óc suy nghĩ, thân thể cậu đã phản ứng lại trước.
Cậu xoay người lại, thay đổi tư thế trên không một cách thoải mái, ngón tay linh hoạt muốn đẩy bóng tránh qua tay của Relvin.
Đó là cú Sky hook, so với lần một chọi một trước đó, kỹ thuật cùng khả năng thăng bằng của Nhiếp Xuyên lúc này rõ ràng là thuần thục hơn nhiều.
Nhưng Relvin không cho Nhiếp Xuyên có cơ hội thành công thêm lần nữa, cổ tay của anh ta chuyển lại đây, ngón tay khiến quả bóng bay chệnh hướng, cuối cùng đụng vào khung rổ rồi bật ra ngoài.
Xung quanh vang lên tiếng cảm thán, trong thời gian ngắn còn chưa đủ cho người ta thở lấy hơi, vậy mà đã liên tục mấy pha giằng co đặc sắc diễn ra, cho dù là cú Sky hook chưa hoàn thành của Nhiếp Xuyên, hay là pha cản phá kinh điển của Relvin, tất cả đều khiến người ta nhiệt huyết dôi trào.
Nếu bàn về việc bắt bóng bật bảng, Nhiếp Xuyên biết ở trước mặt Relvin cậu hoàn toàn không có ưu thế, không cần biết dưới giỏ sẽ phát sinh cái gì, cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý, sẵn sàng dốc hết tốc lực trở về phòng thủ.
Owen cùng Reese chạy về phía giỏ bóng, đồng thời nhảy lên, nhưng khoảng cách của Reese so với Owen thì xa hơn. Trong nháy mắt hai người nhảy lên, sức mạnh bùng nổ, đây cũng là lần cạnh tranh trực diện nhất giữa hai người. Reese tuy ở xa hơn so với Owen, nhưng lại trong nháy mắt đạt tới độ cao gần như không khác gì đối phương, khoảng cách giữa hai chân và mặt đất khiến khán giả xung quanh không thể không thán phục.
Nhưng lần này, Owen chiếm được ưu thế về khoảng cách, anh ta đoạt được bóng, thực hiện một động tác lắc vai biến hướng biên độ lớn, vượt qua Reese, nhằm thẳng về phía giỏ.
Nhiếp Xuyên nhanh chóng đuổi theo bên cạnh Owen, không ngừng tạo áp lực, không cho anh ta chếch về bên trái. Relvin đuổi theo, chuẩn bị tiếp ứng cho Owen bất cứ lúc nào.
Owen đổi hướng lừa bóng về một bên, cố gắng vượt qua Nhiếp Xuyên, không ngờ Reese lại hạ trọng tâm, nhanh chóng vượt qua bên người anh ta, trong nháy mắt, Owen đã nhanh như chớp chuyền bóng về phía sau, tốc độ bóng nhanh đến độ không ai ngờ được.
Mà Nhiếp Xuyên lại dừng bước chân đuổi theo Owen, thân thể nghiêng về phía sau, cánh tay duỗi ra. Khoảnh khắc đó thân thể của cậu kéo ra một đường cong vô cùng xinh đẹp, tất cả mọi người đều nghĩ là cậu sẽ mất thăng bằng ngã xuống, nhưng cậu lại chặn được đường chuyền này trước khi Relvin nhận được bóng! Không ai nhìn rõ được là Nhiếp Xuyên đã làm thế nào để điều chỉnh lại trọng tâm của mình, chỉ biết cậu lùi về phía sau một bước nhỏ, trong nháy mắt đã đứng vững, sau đó nhanh chóng dẫn bóng cắt về phía phần sân của đối thủ.
Xung quanh vang lên một tràng pháo tay, pha chặn cướp bóng này thực sự quá là đặc sắc!
Ewing đứng bên sân hơi cau mày: "Allen rõ ràng là người gia nhập đội bóng muộn nhất trong số chúng ta... Nhưng vì sao tôi lại cảm thấy mình bị cậu ta bỏ rơi một đoạn xa nhỉ?"
Carlo và Black Mount đều không nói gì, chỉ vỗ vỗ vai Ewing.
Tốc độ của Nhiếp Xuyên trong số các hậu vệ dẫn bóng đã được coi là số một số hai, nhưng cố tình Relvin vẫn có thể đuổi kịp.
Lần trước cùng Relvin chơi một chọi một, Nhiếp Xuyên còn chưa có cơ hội cảm nhận tốc độ điên cuồng của anh ta, nhưng giờ phút này trong lòng cậu vẫn có nỗi sợ hãi, không biết rốt cuộc mình phải làm thế nào mới có thể cắt đuôi đối phương?
Reese cũng đuổi theo, cùng Relvin chạy song song. Nhiếp Xuyên đang chạy phía trái sân, nhưng Owen đã chặn lại phương hướng đột phá của cậu.
Trong nháy mắt, Owen đã chạy đến trước mặt Nhiếp Xuyên, trong mắt anh ta toát lên sự lạnh lẽo, tựa như thú dữ, lúc nào cũng có thể nhào lên cắn đứt cổ của Nhiếp Xuyên.
Bình tĩnh, Nhiếp Xuyên... Bình tĩnh nào...
Tốc độ của Nhiếp Xuyên chậm lại, mà vị trí của Reese và Relvin cũng không ngừng di động theo, tìm kiếm vị trí tốt nhất để tiếp ứng cho đồng đội của mình.
Nhất định phải để tuyến đầu tiến lên phía trước!
Nhưng Owen phòng thủ thực sự quá chặt, không cần biến Nhiếp Xuyên thực hiện động tác giả điêu luyện, giống thật như thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng có thể đuổi tới, cái cảm giác bị kìm chặt này khiến Nhiếp Xuyên không hiểu sao có chút tuyệt vọng.
Reese chợt vượt qua Relvin chạy nhanh về phía dưới giỏ.
Nhiếp Xuyên đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhanh chóng hạ thấp trọng tâm, thực hiện một pha chuyền bóng chạm đất, điểm chạm của bóng lại vừa vặn chính là bên mé chân trái của Owen. Cái góc độ này vô cùng tinh vi, Owen nhất định phải lùi về phía sau điều chỉnh trọng tâm của mình thì mới có thể ngăn lại, nhưng góc độ chuyền bóng của Nhiếp Xuyên lại quá thấp, cho dù là Reese cũng không thể tiếp được.
Ngay khi mọi người đều cảm thán vì nỗ lực của Nhiếp Xuyên không đem lại kết quả gì, Nhiếp Xuyên đột nhiên nhanh chóng vọt qua Owen, đuổi bóng về lại.
Người xung quanh ai nấy đều há hốc miệng, hoàn toàn không ngờ được là Nhiếp Xuyên sẽ dùng cách này để vượt qua Owen!
Nhiếp Xuyên lập tức dẫn bóng chạy lên, phía trước cậu là Relvin, phía sau là Owen đang đuổi tới, khi tất cả còn đang lo lắng cho cậu thì Nhiếp Xuyên lại nhảy bật lên, cậu đã chạy đến vạch ba điểm.
Ewing túm chặt lấy Carlo ở bên cạnh, trợn to hai mắt: Lẽ nào Allen định mạo hiểm ném giỏ hả?
Nhưng ngay lúc Relvin nhảy lên chặn bóng, Nhiếp Xuyên lại vòng qua tay đối phương, đưa bóng ra bên ngoài.
Bóng đập xuống đất rồi bật lên, Reese đón bóng, nhảy lấy đà, nhanh chóng làm một cú dunk!
Sau một giây yên tĩnh, bên ngoài sân vang lên tiếng vỗ tay vang dội như sấm.
Pha phối hợp này thực sự quá đỉnh cao!
Bất kể là nhịp điệu tấn công hay phòng thủ cũng khiến người ta muốn tua chậm lại để thưởng thức cho kỹ!
Nhiếp Xuyên nắm chặt nắm đấm, tự huýt sáo cổ vũ cho chính mình.
Bên ngoài có không ít fan bóng rổ nữ, nhìn vậy thì không nhịn được thốt lên: "Cậu ấy đáng yêu quá đi!"
"Sao ngày trước tớ không phát hiện ra giai Châu Á cũng đẹp trai như vậy nhỉ!"
Nghe thấy tiếng của mấy cô nàng, Nhiếp Xuyên nhìn sang, cười toe toét với mấy cô.
Reese đi tới, gõ lên đầu cậu một cái.
Nhiếp Xuyên lập tức ôm đầu, không hiểu gì nhìn Reese.
Mà Owen thì nhướng nhướng mày với Relvin: "Không phải cậu nói mình sẽ kèm chặt tên nhóc kia à?"
"Cậu ta cứ y như chuột chũi đào hàng vậy, luôn thò đầu ra ở chỗ mà người ta không thề ngờ được." Relvin sờ sờ cằm, "Vậy mới thú vị chứ."
Thời gian vô cùng quý giá, lượt tiếp theo, Relvin dẫn bóng, nhanh như một cơn gió lướt qua bên tai Nhiếp Xuyên, không cần một động tác hoa lệ nào, trực tiếp vượt qua hàng phòng thủ của cậu.
Nhưng Nhiếp Xuyên rất nhanh đã hồi thần, lập tức đuổi theo.
Relvin dẫn bóng lên rổ, Reese thế mà có thể dùng một loại tốc độ kinh người cắt đuôi Owen đuổi theo, mắt thấy anh nhảy lên là có thể phá bóng của Relvin, nhưng đối phương lại ở trên không thu bóng về.
Nhiếp Xuyên khiếp vía, cái tên này tính layup ngược giữa à!
Quả nhiên lúc Relvin lần thứ hai đưa bóng lên rổ, Nhiếp Xuyên đã bắt đúng thời cơ, nhảy lên, dùng ngón tay đẩy quả bóng, khiến cú ném của Relvin chệch hướng.
Quả bóng nảy lên, Reese cùng Owen lập tức tranh bóng bật bảng, chỉ tầm có mấy giây thôi, bên dưới rổ đã biến thành một trận hỗn chiến.
Reese dùng một chút ưu thế cướp được bóng, mà đối với những cao thủ như bọn họ, chỉ một chút xíu ưu thế thôi cũng đã đủ mang đến một kết quả khác.
Reese dẫn bóng chuẩn bị tăng tốc, Relvin lợi dụng tốc độ của mình, bỏ qua Nhiếp Xuyên chạy theo Reese. Ngay trong nháy mắt khi Relvin vươn tay muốn cướp bóng, mọi người đều toát ra một tầng một mồ hôi lạnh, Reese lại nghiêng người lừa bóng quá sau lưng tránh được đối phương, nhưng không ngờ phía sau còn có chim sẻ Owen* chờ sẵn, "Rầm ——" một tiếng, đập bóng xuống.
*Chim sẻ Owen, câu này là lấy ý trong câu ngụ ngôn Trung Quốc – 'Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau' ấy. Bên mình có câu trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi cũng tương tự, nhưng mà mình thích 'Chim sẻ Owen' hơn là 'Lão đánh cá Owen', cho nên để vậy ha."Ặc ——" Mọi người đứng xem ồ lên.
Owen giảm tốc độ, xoay người chạy về phần sân của đối phương.
Reese muốn đuổi theo nhưng Relvin đã đứng chặn trước mặt, Nhiếp Xuyên lập tức đuổi tới.
Owen nhảy lên muốn úp rổ, Nhiếp Xuyên dùng hết sức bình sinh nhảy bật lên.
Má —— Cái đám này bộ là quái vật bật cao hết cả à!
Nhiếp Xuyên cắn chặt răng, đời này cậu chưa bao giờ dùng nhiều sức như vậy.
Owen tuyệt đối không ngờ được là Nhiếp Xuyên có thể nhảy cao được như vậy, nửa bàn tay của cậu gần như đã vỗ lên trên quả bóng trong tay anh ta.
Huấn luyện viên Gordon nhìn mà choáng váng, lúc bình thường luyện tập với trận đấu vừa rồi, đâu có thấy Nhiếp Xuyên nhảy cao được đến vậy đâu.
Phía sau ông, là tiếng mấy phóng viên thể thao đang điên cuồng bấm máy ảnh.
Nhưng người từng trải trăm trận như Owen, trong nháy mắt đã thu bóng về, lúc tiếp đất thì lập tức vòng qua Nhiếp Xuyên, lao về phía sau lên rổ. Reese đã nhanh chóng vượt qua Relvin bằng một động tác cực kỳ phức tạp, y như một lưỡi dao sắc bén, chạy đến dưới giỏ. Owen vừa mới nhảy lấy đà, đã bị Reese từ phía sau phá bóng.
Dây thần kinh của khán giả xung quanh dường như đều nổ tung, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Relvin và Nhiếp Xuyên đồng thời chạy đến tranh cướp quả bóng vừa bị đập xuống.
Relvin thấy ưu thế về tốc độ của mình, cướp được bóng trước khi ngón tay Nhiếp Xuyên chạm đến, sau đó nhanh chóng lùi lại, nhảy lấy đà ném rổ tại chỗ.
Nhiếp Xuyên lần thứ hai nhảy lên đà, Relvin vốn đã cao hơn cậu sẵn, Nhưng không biết có phải cú nhảy vừa nãy khiến Nhiếp Xuyên tìm được cảm giác hay không, lần này này độ cao vẫn vượt quá khỏi dự liệu của tất cả mọi người.
Nhưng khoảng cách đến bóng trong tay Relvin vẫn còn thiếu một chút.
Cú ném này thuận lợi đi vào giỏ.
Hai người tiếp đất gần như cùng lúc, Nhiếp Xuyên hung hăng trừng Relvin, mà đối phương lại còn dùng biểu tình trêu chọc, cho cậu một cái hôn gió.
Cuối cùng, kết cục đã định, khán giả xung quanh cuối cũng cũng có thể thở ra một hơi.
Lúc này, huấn luyện viên Gordon giơ tay lên hô lớn: "Được rồi, mấy đứa! Hết giờ rồi!"
"Cái gì, hết giờ rồi á?" Relvin không chịu tin nhìn đồng hồ của mình một cái, "Huấn luyện viên, thầy nhầm rồi đúng không? Giờ mới được có năm phút thôi."
Huấn luyện viên Gordon nhún nhún vai: "Nhưng xe buýt của trường tôi đến rồi. Tài xế xe lại là một ông chú nóng nảy không thích chờ đợi. Màn thi đấu đặc sắc nhất vẫn nên để dành cho giải đấu đi."
Tất cả mọi người đều phát ra tiếng thở dài tiếc nuối.
"Để bọn họ tiếp túc chơi đi mà!"
"Sao lại không cho bọn họ đánh nữa vậy!"
Tiếng oán giận, phê bình các kiểu vang lên bốn phía, huấn luyện viên Gordon lại không dao động một tí nào.
Tổ hợp giữa Reese và Nhiếp Xuyên đã hấp dẫn quá nhiều sự chú ý, ông không hi vọng có tờ báo thể thao sinh viên hay là báo bóng rổ nào đó đặc biệt đưa tin về hai đứa nhỏ này, càng không hi vọng có đối thủ sẽ chuyên môn đi nghiên cứu cách đánh và cách phối hợp của hai người bọn họ.
Nếu đã nói là thử nghiệm, vậy dừng ở đây là được rồi.
Huấn luyện viên Gordon nhìn về phía Nhiếp Xuyên, ông đã hiểu rõ được cậu.
Cái có thể giúp cậu trưởng thành, không phải là thời gian thi đấu với các cao thủ dài từng nào, mà chất lượng trận đấu ra làm sao. Đứa bé này giống như miếng bọt biển vậy, sẽ nhanh chóng hấp thu hết lượng nước xung quanh, nhưng nhất định phải có đủ không gian để nó nở ra.