*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.16/07/2021
Edit: Nhật Nhật
*Cái này là tiêu đề gốc đó....
"Quay lại xem phim đi!"
Nhiếp Xuyên giả vờ không có chuyện gì, đi về phía trước, trái tim trong ngực lại đang điên cuồng nhảy lên.
May mà Reese không nói tiếp về chủ đề kia nữa, chiếc xe bên cạnh cũng đã yên tĩnh lại.
Reese yên lặng nhìn về phía màn hình, trên mặt không có biểu tình gì, kể cả lúc màn hình chiếu mấy cảnh phim đáng sợ, Nhiếp Xuyên nhắm tịt cả mắt vào mà Reese vẫn không có tí phản ứng nào.
Nhiếp Xuyên cũng phải hoài nghi không biết thần kinh Reese làm bằng cái gì nữa.
Rốt cuộc cũng xem xong hết bộ phim, Nhiếp Xuyên như trút được gánh nặng, thở phào một hơi.
Tất cả xe trong bãi theo thứ tự rời khỏi.
Dọc theo đường đi, ánh đèn đường từng cái từng cái xẹt qua gò má Reese, Nhiếp Xuyên vô thức quay đầu nhìn về phía người này.
"Nếu tôi không ngăn cậu lại, có phải cậu sẽ đi với cô ta không?" Reese chậm rãi mở miệng hỏi.
"Làm sao có chuyện đấy được?"
Sao lại quay lại cái chủ đề này nữa vậy? Nhiếp Xuyên âm thầm ở trong lòng rơi lệ!
"Cô ta không phải là mỹ nữ à? Cậu còn nói không ngờ cũng có ngày mình được mỹ nữ lại gần còn gì?"
"Tôi chỉ nói vậy thôi mà! Sao có thể thật sự đi cùng người ta chứ! Hơn nữa anh còn đang chờ tôi mà!"
"Vậy nếu không phải tôi chờ ở đó, mà là Chu Bân hay A Mao thì sao? Có phải cậu sẽ lên chiếc xe Jeep đó không?"
"Không! Đương nhiên là không rồi!"
"Vậy tại sao cậu không đẩy cô ta ra?"
"Tôi... Tôi không dám đụng vào cô ấy!" Nhiếp Xuyên cuống quýt, vội hô lên.
Reese cười khẽ một tiếng, không phải kiểu giễu cợt, mà là cười thực sự.
"May mà cậu không đi, nếu không nhất định sẽ mắc phải mấy bệnh lung tung."
"Tôi đương nhiên sẽ không đi."
"Nếu cậu mà đi, tôi sẽ nghỉ chơi với cậu."
"Tôi biết rồi. Không có chuyện tôi nhận lời đi với họ đâu!"
Cái đề tài này cuối cùng cũng chấm dứt, hai người về tới căn hộ của Reese.
Reese đi đỗ xe xong, bèn lên lầu cùng Nhiếp Xuyên.
Mới lên được nửa đường, đèn trên hành lang đột ngột tắt phụt.
"Aaa! Làm sao vậy?" Nhiếp Xuyên đụng trúng phải lưng Reese.
"Mạch điện cũ rồi, không được ổn định lắm, chờ một lát sẽ có lại thôi." Reese đáp.
"Ồ."
"Có nhìn được không? Không nhìn được tôi dắt cậu đi." Reese đưa tay về phía sau.
Nhiếp Xuyên không chút do dự nắm lấy.
"Mỗi tầng có mười hai bậc thang."
Ngón tay Reese vừa vặn chạm vào trong lòng bàn tay Nhiếp Xuyên, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ trên đầu ngón tay đối phương.
Điều này khiến cậu cảm thấy rất an tâm.
Bọn họ về tới nhà đã rất muộn rồi, đến lúc đi ngủ.
Nhiếp Xuyên leo lên giường, bò vào phía trong, Reese ngồi lên mép giường nói: "Không phải cậu nói mình hay đi tiểu đêm, phải nằm ngoài sao?"
"Không! Đêm nay tôi nhất định sẽ không buồn vệ sinh đâu, ngủ bên trong là được rồi!"
Còn lâu cậu mới nói cho Reese biết là cậu đang sợ. Vừa xem phim ma xong, trong đầu Nhiếp Xuyên toàn là hình ảnh bóng ma mặc đồ ngủ màu trắng, tóc tai rũ rưỡi kéo lê trên đất kia.
Ngủ ở bên trong, một bên dựa vào tường, một bên dựa vào Reese, cậu sẽ không cần phải sợ nữa!
"Hôm nay không phải cậu uống hai cốc Coca liền à? Hay là ngủ ở bên ngoài đi."
"Tôi không đi tiểu đêm đâu." Nhiếp Xuyên vội vàng nằm xuống, quay mặt vào trong tường.
Reese vén chăn lên, chui vào, chân của anh đúng lúc cọ lên chân Nhiếp Xuyên, sống lưng Nhiếp Xuyên lập tức cứng đờ, vô thức muốn lưu lại xúc cảm trong nháy mắt hai người tiếp xúc kia, nhưng nó biến mất quá nhanh.
"Nhiếp Xuyên, hồi bé tôi từng xem một bộ phim, nói về một người chồng mưu sát vợ của mình, sau đó chôn thi thể của vợ vào vách tường trong phòng. Mỗi tối lúc ông ta đi ngủ, sẽ quay mặt về phía bữa tường đó."
Vai Nhiếp Xuyên run lên, tôi vất vả lắm mới nghĩ ra được cách khiến bản thân mình cảm thấy an toàn, anh có thể đừng đi phá hoại không vậy!
"Sau đó có một ngày người đàn ông kia đột tử trong nhà. Lúc thi thể của ông ta được phát hiện, trên cổ có dấu vết như bị bóp cổ đến chết."
Nhiếp Xuyên nuốt nước miếng, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh kia.
"Tôi không nhớ rõ kết cục của bộ phim đó như thế nào. Có người bảo có lẽ là ai đó muốn báo thù cho vợ của ông ta, cho nên mới giết người, hoặc là có nguyên nhân gì đó khác nữa... Nhưng tôi vẫn luôn nghĩ, đó là hồn ma của vợ ông ta từ trong vách tường đi ra, bóp chết chồng mình."
Nhiếp Xuyên chỉ muốn khóc thét lên thôi, đây là không muốn cho người ta đi ngủ nữa, có đúng không?
"Tôi thấy mình vẫn nên ngủ bên ngoài thì tốt hơn... Hình như uống nhiều Coca rất dễ đi tiểu đêm."
Nhiếp Xuyên bò qua người Reese, cậu có thể cảm giác được đầu gối Reese hơi cong lên, lướt qua chỗ eo mình.
Nhiếp Xuyên xoay người, mặt hướng về phía Reese, nhưng phía sau lưng trống không, làm cho cậu luôn có ảo giác có thứ gì đó đang đứng bên giường, nhìn chằm chằm vào mình. Cậu cố sống cố chết nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng phát ra mấy đoạn phim kinh dị ngắn, hoàn toàn không thể ngủ nổi.
"Này, cậu ngủ mà còn cau mày à?" Ngón tay của Reese ấn ấn lên giữa trán Nhiếp Xuyên.
"Đèn tắt hết cả rồi! Anh còn nhìn được là tôi cau mày hay không à?"
"Cậu mở mắt ra nhìn thử xem, là biết ngay có nhìn thấy rõ lông mày của tôi không."
Giọng điệu của Reese vừa nhẹ nhàng vừa có ý dụ dỗ, Nhiếp Xuyên chậm rãi mở mắt ra. Khuôn mặt của đối phương gần ngay trong gang tấc, rõ ràng ánh sáng rất mờ nhạt, vậy mà Nhiếp Xuyên vẫn có thể miêu ta lại đường viền mắt của người này, cả sống mũi cao thẳng của anh ta nữa. Dường như mọi thứ đều có trong đôi mắt của Reese, ngay cả thế giới này cũng là một phần của anh ta.
"Cậu thấy rõ lông mày của tôi không?"
"Ừm."
Lông mày của anh ta rất gọn gàng, đường nét rất ưu nhã, khiến Nhiếp Xuyên có loại kích động muốn hôn lên.
"Vừa nãy có phải cậu cứ nhớ đến mấy cảnh khủng bố trong phim không?" Reese hơi dịch người về phía Nhiếp Xuyên, cảm giác đến gần thì thầm nói nhỏ kia, làm trái tim Nhiếp Xuyên thoát khỏi khống chế, điên cuồng nhảy lên.
Hô hấp của anh ta lướt qua hai má cậu, thấm vào từng lỗ chân lông, ấm áp mà ướt át.
"Đúng thế! Cho nên anh đừng dọa tôi nữa!"
"Thay vì cứ tưởng tượng ra mấy thứ không tồn tại, không bằng cậu nhìn tôi cho thật kỹ." Reese giơ ngón tay, khẽ chạm lên thái dương Nhiếp Xuyên một cái.
"Tôi mà nhìn anh, thì chỉ càng tưởng tượng ra mấy thứ không thực tế thôi..." Nhiếp Xuyên nói xong, chỉ muốn cắn rớt đầu lưỡi mình cho rồi.
Reese mỉm cười, mặc kệ là Nhiếp Xuyên hoàn toàn không nhìn rõ, nhưng có lẽ là do đang ở trong bóng tối, cho nên nụ cười của người này trở nên đặc biệt thần bí, khiến người ta đoán không ra suy nghĩ thực sự của anh.
"Vậy cậu sẽ nghĩ gì?" Ngón tay Reese nhẹ nhàng vuốt ve vành tai của Nhiếp Xuyên, động tác của anh rất khẽ khàng, khiến Nhiếp Xuyên vô thức nhắm mắt lại cảm nhận.
"Sao tôi phải nói cho anh. Anh tự đi mà đoán!"
Lúc trước không phải anh để tôi đoán mình thích gì với nghĩ gì à? Hiện tại đến phiên anh đoán!
Có giỏi thì anh cứ đoán thử xem!
Tôi muốn hôn anh.
Tôi muốn ôm anh...
Tôi còn muốn... Làm những cái khác nữa, những cái còn quá đáng hơn!
Anh có đoán được không?
"Tôi biết cậu đang nghĩ gì."
"Vậy anh nói ra xem nào." Nhiếp Xuyên nhắm chặt mắt, không nhìn Reese.
Không muốn nhìn thấy bộ dạng cười nhạo mình của đối phương, mắt không thấy tâm không phiền!
"Tôi không nói cho cậu."
"Không nói thì thôi. Tôi buồn ngủ rồi!"
Nhiếp Xuyên không muốn nói tiếp về đề tài này nữa. Bởi vì nếu tiếp tục, cậu sợ cậu không quản nổi chính mình nữa, cậu sợ người thông minh như Reese sẽ nhìn ra gì đó.
Tôi sẽ cố gắng hết sức, đáp ứng mong đợi của anh với mình, sau đó... Chỉ có thể như vậy.
Trong lòng Nhiếp Xuyên không hiểu sao lại cảm thấy trống rỗng khó tả.
Lúc này, Reese đột nhiên duỗi tay sang, nhẹ nhàng ôm lấy Nhiếp Xuyên.
"Tôi ôm cậu, không cần phải sợ. Ngủ đi." Reese nhẹ giọng nói.
Ở trong ngực Reese, thế giới của Nhiếp Xuyên đột nhiên trở nên quanh co mềm mại hơn.
"Ừm..." Thần kinh Nhiếp Xuyên chậm rãi thả lỏng, hô hấp dần dần đều đặn.
Reese không nhắm mắt, anh yên tĩnh nhìn hàng mi đang rủ xuống của Nhiếp Xuyên, đôi môi của cậu vì thả lỏng mà hơi hé mở.
Mười mấy phút sau, Nhiếp Xuyên đã ngủ rất say.
Reese nghiêng người lại gần, chạm môi mình vào môi dưới của Nhiếp Xuyên, đầu lưỡi chậm rãi lướt qua khe hở giữa môi cậu.
"Ưm..." Nhiếp Xuyên khẽ nỉ non một tiếng.
Reese nằm lại xuống gối, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tai của Nhiếp Xuyên, Nhiếp Xuyên mím mím môi, đầu lưỡi liếm qua môi dưới, chỗ Reese vừa hôn.
Cậu vô thức xoay người, còn không quên kéo cánh tay Reese vòng qua người mình, giống như cánh tay Reese cũng là một phần của cái chăn vậy.
Reese nở nụ cười, hơi hơi siết chặt vòng tay, lưng Nhiếp Xuyên lập tức dán vào lồng ngực của anh.
Lúc Nhiếp Xuyên tỉnh lại, trời đã sáng trưng rồi.
Cậu dịch người, phát hiện mình đang ôm cánh tay của Reese một cách hết sức phách lối, trong lòng run lên một cái, đừng nói là nguyên cả đêm, Reese đều ôm cậu ngủ nhé?
Nhiếp Xuyên giả vờ như cái gì mình cũng không biết, tiếp tục ôm lấy tay Reese. Mặc dù có hơi ấu trĩ, nhưng mà cậu không muốn buông tay ra tí nào.
Cảm giác được hô hấp vững vàng của Reese ở phía sau, Nhiếp Xuyên cảm thấy buổi sáng như thế này thật sức quá là tốt đẹp!
Nhưng mà sự tốt đẹp này không kéo dài được bao lâu, Nhiếp Xuyên đã muốn đi tè. Đồng hồ sinh học thực sự là thứ không có cách nào điều khiển theo ý muốn!
Nhiếp Xuyên nhịn, rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn thêm được nữa, mới đành buông tay Reese ra, vọt xuống giường, chạy vội vào trong nhà vệ sinh.
Reese chậm rãi ngồi dậy, cười khẽ một tiếng.
Lúc Reese quay trở lại phòng, phát hiện Reese đã ngồi dựa lên đầu giường, đang chống cằm nhìn mình.
Bình thường, mỗi lần Nhiếp Xuyên dậy, Reese đều đã ăn mặc chỉnh tề, đây là lần đầu tiên Nhiếp Xuyên nhìn thấy Reese lúc mới tỉnh ngủ.
Tóc của anh hơi rối, nhưng lại có vẻ tự nhiên tùy ý. Càng không phải nói đến khóe môi đang cong lên, cùng cổ áo xốc xếch lệch qua một bên của người này, thực sự là gợi cảm chết người.
"Khà khà... Đây là lần đầu tiên tôi dậy sớm hơn anh đó."
"Cậu có chắc không?" Reese nghiêng đầu, trong đáy mắt có ý cười rất nhạt, tim Nhiếp Xuyên đập quá nhanh đã sớm tê rần rồi.
"Lẽ nào anh dậy đi vệ sinh trước rồi à?"
Reese lắc đầu, lấy đồng hồ đeo tay để trên tủ đầu giường lên nhìn: "Một tiếng trước tôi có làm bánh việt quất, giờ chắc nướng xong rồi đấy."
"Cái gì? Anh dậy từ một tiếng trước rồi á?"
"Chính xác là một tiếng rưỡi trước." Reese vén chăn lên, đi xuống giường.
Nhiếp Xuyên thiếu chút nữa đã mở miệng hỏi "Nếu bánh việt quất anh làm cũng nướng xong rồi, vậy tại sao còn trở về giường", nhưng cậu chỉ há miệng rồi thôi, chắc Reese chỉ quay về giường, muốn chợp mắt thêm một lát.
Reese đã đi vào bếp, đeo găng tay lấy bánh việt quất từ trong lò nướng ra,
Nhiếp Xuyên ở trong phòng mà cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của bánh.
Reese không thích ăn đồ ngọt, bánh việt quất này có thể nói là đặc biệt làm riêng cho Nhiếp Xuyên.
"Thèm quá đi! Bao giờ mới ăn được vậy?" Nhiếp Xuyên mơi ngửi thôi đã không nhịn được nữa.
"Đi đánh răng rửa mặt đi." Reese xoa đầu Nhiếp Xuyên, rổi ẩn nhẹ cậu một cái.
Nhiếp Xuyên vội đi đánh răng, phía sau còn truyền đến tiếng của Reese: "Nhớ đánh đủ ba phút."
"Biết rồi! Biết rồi mà!"
Cứ làm như đánh răng là ý nghĩa cuộc đời vậy.
Nhưng bánh việt quất thực sự quá ngon, Nhiếp Xuyên xơi một phát hơn nửa.
Vị ngọt cùng vị chua dịu của việt quất kết hợp hoàn mỹ với nhau, nếu không phải Reese nói cậu đã đủ no rồi cầm đĩa bánh đi mất, Nhiếp Xuyên nghĩ mình có thể ăn hết cả cái luôn cũng được.
Suốt cả một tuần, Nhiếp Xuyên đều ở cùng với Reese. Ban ngày bọn họ sẽ cùng chơi bóng, mệt thì nghỉ ngơi, có lúc Nhiếp Xuyên làm biếng, sẽ nằm luôn ở sân bóng đánh một giấc ngắn, Reese không chỉ tùy theo ý cậu, thậm chí còn cùng nằm xuống.
"Này... Trên mặt đất bẩn lắm đấy." Nhiếp Xuyên nhìn lên bầu trời nói.
"Biết bẩn cậu còn ngủ ở đây?"
"Bởi vì sức chịu đựng của tôi với cái bẩn tốt hơn anh chứ sao."
Vừa nói xong, Nhiếp Xuyên phát hiện, bỏ qua kỹ năng chơi bóng và chỉ số IQ, cậu cuối cùng cũng có một điểm mạnh hơn Reese.
"Đồ ngốc. Cái này có gì hay mà so." Reese gối đầu lên cánh tay, yên lặng nhắm hai mắt lại.
Mười mấy phút sau, Reese lôi Nhiếp Xuyên từ trên mặt đất dậy, hai người lại bắt đầu chơi bóng.
Không có trọng tài, cũng không quan tâm đến điểm số, quả bóng luân phiên được hai người nắm giữ, mãi đến khi Nhiếp Xuyên nhảy lên, "Binh ——" một tiếng úp bóng vào rổ.
Khung lưới chấn động, giá treo rổ dường như cũng đung đưa theo.
Sau khi tiếp đất, Nhiếp Xuyên trợn to hai mắt, cậu xoay người lại nhìn Reese: "Này —— Anh có thấy không? Tôi vừa thực hiện cú Slam dunk! Slam dunk đó!"
Reese thong thả đi nhặt quả bóng đã lăn ra khỏi sân về, cười khẽ một tiếng: "Nói cứ như sức bật của cậu không thể chạm được đến giỏ bóng vậy."
"Lực bật nhảy của tôi tốt lắm à?" Nhiếp Xuyên kích động hỏi.
"Là rất tốt. Trước đây cậu nhảy cũng rất cao, nhưng nhìn trông quá nhẹ nhàng, không có lực. Hiện giờ có thể cảm nhận được rõ ràng sức bật từ cơ bắp của cậu."
"Ha ha, tôi có thể slam dunk rồi! có thể slam dunk rồi!"
Nhiếp Xuyên vẫn còn chìm đắm trong khoảnh khắc vui sướng ấy, cậu kéo Reese: "Anh nhảy lên chạm bảng rổ một cái đi! Để tôi coi anh chạm được đến đâu nào!"
Reese đi đến dưới giỏ, dùng sức nhảy một cái, ngón tay chạm vào chỗ phía trên khung giỏ.
Nhiếp Xuyên thấy thế cùng lấy đà, cậu ngạc nhiên phát hiện độ cao ngón tay mình chạm đến so với Reese vậy mà không chênh lệch bao nhiêu.
"Oa, sao tôi giỏi dữ vậy?"
"Có thể chạm đến chỗ tôi chạm được là rất giỏi à?" Reese buồn cười hỏi ngược lại.
"Đúng thế."
Một giây sau, Reese đi đến bên cạnh Nhiếp Xuyên, một lần nữa nhảy lấy đà, dùng hết sức mình, khí thế kia tựa như sóng lớn ngoài biển đang dâng trào, chạm đến tận trời. Chỗ ngón tay anh chạm đến cao hơn vừa nãy 5cm.
Reese nhìn về phía Nhiếp Xuyên, khóe môi cong lên: "Cậu thử lại xem, xem còn chạm tới được không?"
"Được." Nhiếp Xuyên ngước đầu lên, vô cùng nghiêm túc nhìn vào vị trí kia.
Cậu muốn chạm tới.
Cậu muốn đi đến độ cao giống như Reese.
Nhiếp Xuyên lập tức dồn sức bật lên, dựa theo phương pháp Reese đã dạy, cậu duỗi tay, vỗ lên trên bảng rổ, vị trí kia có vẻ chỉ kém Reese độ 1, 2 cm gì đó thôi.
"Không tệ." Reese vỗ tay.
Không tệ chỗ nào chứ?
Nhiếp Xuyên không hài lòng, lần thứ hai dùng sức nhảy bật lên, nhưng độ cao vẫn không khác biệt gì lắm với lần đầu tiên.
Cậu thử rất nhiều lần, nhưng thể năng của Reese là kết quả của quá tình rèn luyện tích lũy trong nhiều năm, không phải kiểu nhảy dù mới tập được nửa năm như Nhiếp Xuyên có thể so sánh.
"Được rồi, kỹ thuật chơi bóng của một người không chỉ đánh giá bằng việc cậu ta có thể nhảy cao bao nhiêu."
"Tôi thử một một chút!"
Nhiếp Xuyên lại nhảy lấy đà thêm lần nữa, ngay khoảnh khắc đó, có người ôm lấy bắp đùi cậu, nâng cậu lên cao, đừng nói chạm đến vị trí ban nãy của Reese, cậu thậm chí còn có thể chạm được cao hơn nhiều.
Nhiếp Xuyên cúi đầu, thấy Reese đang ngửa mặt nhìn mình.
"Reese?"
"Cậu xem, nếu chỉ có một mình, độ cao có thể đạt tới là có hạn. Nhưng nếu chúng ta cùng nhau, thì sẽ làm được những điều mà không ai có thể làm được."
Nhiếp Xuyên từng cảm thấy chính mình đã thỏa mãn mong đợi của Reese.
Mà vào giờ phút này, cậu cuối cùng cũng rõ, Reese chỉ cho cậu một nơi để đến, sau đó lại nâng cậu lên thật cao.
"Năm nay, chúng ta nhất định sẽ giành được chức vô địch giải sinh viên toàn quốc."
Lúc Reese buông Nhiếp Xuyên xuống, cậu nói.
"Sao cậu lại khảng định chắc chắn như vậy? Trong giải đấu có rất nhiều đội mạnh."
"Nhưng tôi có cảm giác như vậy." Nhiếp Xuyên đáp.
Cậu có linh cảm, và linh cảm này rất mạnh mẽ.
"Vậy nếu như không giành được chức vô địch thì sao?" Reese hỏi.
Reese luôn rất tự tin, trong thế giới của anh không có hai từ "Nếu như". Anh ta hỏi như vậy đơn giản chỉ là muốn chọc Nhiếp Xuyên thôi.
"Nếu mà không lấy được giải quán quân... Sau này tôi sẽ không ăn sô cô la nữa!"
Trên đời này, chỉ có Reese và sô cô la là cậu không thể phụ lòng.
"Cái này có vẻ nghiêm trọng đây. Xem ra cậu đã hạ quyết tâm rồi."
Reese mỉm cười, ném bóng lại cho Nhiếp Xuyên rồi ngoắc ngoắc tay, ra hiệu tới thêm một trận nữa!
Bọn họ chơi bóng cho đến khi trời tối mịt, Nhiếp Xuyên đi ăn một bữa no nên với Reese, sau đó tản bộ trên đường.
"Này, gần đây tôi phát hiện ra một trò chơi mới, rất thú vị, buổi tối cùng chơi không?" Reese dùng ngón tay ngoắc cổ áo phía sau của Nhiếp Xuyên lại.
"Há? Thật à?" Nhiếp Xuyên đứng trước cửa hàng kem, đang dán mặt lên tủ kính, nghe thế mới hồi thần.
Cậu không ngờ được là Reese sẽ chủ động hẹn mình cùng chơi game.
"Được! Được!"
Tổ đội với Reese, nhất định là có thể đánh đâu thắng đó, vô địch thiên hạ!
"Còn kem thì sao? Cậu thích vị nào?"
"Sô cô la vị mâm xôi! Anh ăn loại nào? Tôi mời anh!"
Mặc dù biết Reese không thích đồ ngọt, nhưng mấy ngày nay được đối phương chăm sóc, Nhiếp Xuyên cũng muốn mời Reese ăn cái gì đó.
"Cậu mua của mình thôi, tôi ăn một miếng là được."
Nghe Reese nói xong, không hiểu sao Nhiếp Xuyên có chút không vui.
Nhưng cậu vẫn đi vào trong cửa hàng, mua một cây kem ốc quế, sau đó đưa đến trước mặt Reese: "Cho anh ăn trước."
Reese lắc đầu, anh đang xem tin tức trên điện thoại: "Cậu ăn trước đi."
Xem ra Reese sẽ không ăn mi rồi, Nhiếp Xuyên thất vọng liếm que kem, không ngờ Reese lại đột nhiên cúi đầu, liếm phía bên kia.
Kem bị quẹt dính lên chóp mũi và trên mặt Nhiếp Xuyên, thậm chí một khắc đó, cậu dường như có cảm giác đầu lưỡi Reese vừa cọ qua môi mình.
Nhiếp Xuyên trợn tròn mắt nhìn Reese, mà môi Reese lại đang khẽ cong lên thành một nụ cười.
"Lần sau nếu cậu tỏ tình với nhầm người, lúc sau nhớ bày vẻ ngốc nghếch này ra. Biết đâu đối phương sẽ không nỡ nhẫn tâm từ chối cậu nữa."
Nói xong, Reese đút tay túi quần, đi thẳng về phía trước.
Nhiếp Xuyên lập tức hiểu ra, Reese nói cái gì mà cho cậu ăn trước, rõ ràng là đã mưu toan muốn làm vậy ngay từ đầu rồi!
Tại sao lại muốn dùng cái cách mập mờ như vậy để trêu chọc tôi chứ?
Như vậy tôi sẽ càng mơ mộng hão huyền hơn! Tôi sẽ ở trong đầu làm anh như vầy rồi như vầy đó!
Nhiếp Xuyên đứng im tại chỗ, kem trong tay cũng sắp tan mất.
Có vẻ là không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo của Nhiếp Xuyên, Reese xoay người lại, hơi nghiêng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
"... Không có gì."
Nhiếp Xuyên đột nhiên hoảng hốt, sợ là sẽ có một lần nào đó bị Reese đùa giỡn như vậy, cậu sẽ không nhịn được nữa.
Nếu là như vậy, quan hệ giữa bọn họ sẽ biến thành thế nào?
Reese còn có thể đối xử thân thiết với cậu như bây giờ nữa không?
"Tôi nói này, anh có thể đừng có trêu tôi như vậy nữa không hả! Cẩn thận người khác nghĩ anh cong đấy!" Nhiếp Xuyên giơ một ngón tay ra trước mặt Reese, sau đó gập nó lại.
"Ồ? Nghe cũng thú vị đấy." Reese không bận tâm chút nào.
Nhiếp Xuyên cạn lời.
"A, kem chảy ra tay rồi kìa, cậu thật là lãng phí."
"Rốt cuộc là do ai làm hại hả!"
Cuối cùng Nhiếp Xuyên chỉ đành ném cây kem đi, lòng đau như cắt.
Cả hai đi vào một tiệm net, trong này có không ít thiếu niên nghiện game đang chơi. Đây cũng là lần đầu tiên Nhiếp Xuyên đi vào quán nét kiểu này, cách quản lý thiết bị đầu cuối, máy bán thẻ tự động ở đây thoạt nhìn đều rất chuyên nghiệp. Hơn nữa còn có khu vực in ấn và scan tài liệu riêng nữa.
Trò chơi Reese chọn rất khó, nhưng Nhiếp Xuyên vẫn muốn chơi. Hai người cày một buổi tối, luyện từ cấp thấp lên được đến cấp trung.
Cứ cách chừng độ mười mấy phút, là lại có thể nhìn thấy Nhiếp Xuyên dùng đầu gối mình huých chân Reese.
"Cấp cứu! Cấp cứu với!"
"Cậu cứ chết trước đi." Mỗi lần Reese đều nói như vậy.
Nhưng lần nào cũng vào đúng giây cuối cùng, Reese luôn đến kịp, cứu được Nhiếp Xuyên về.
Ngay lúc Nhiếp Xuyên bắt đầu thấy nghiện, chơi không biết trời đâu đất đâu nữa, Reese lại quyết đoán logout.
"Ơ này? Làm sao vậy?" Nhiếp Xuyên ngoái đầu lại hỏi.
"Hơn chín giờ rồi, về nhà, uống sữa, đi ngủ." Reese gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn của Nhiếp Xuyên.
Ầy, anh có thể đừng tự chủ như thế được không vậy!
Nhiếp Xuyên không thể làm gì khác hơn là logout, đuổi theo Reese.
Cậu vừa đi vừa cầm điện thoại nhắn tin trên WeChat cho Chu Bân.
Chu Bân: Ở cùng Reese có vui không?
Nhiếp Xuyên: Tốt lắm! Ngày nào bọn tôi cũng chơi bóng, sung sướng cực kỳ!
Chu Bân: Ông đây là đang ghét bỏ trình độ chơi bóng của tôi với A Mao đấy à?
Nhiếp Xuyên: Đúng vậy, rất là ghét.
Lúc này, Nhiếp Xuyên và Reese đi tới ngã tư đường, Reese ấn đèn cho người đi bộ.
Ngay lúc Nhiếp Xuyên thò chân định bước tiếp, Reese tóm cổ áo sau của cậu lại, lôi người về, tiện thể tịch thu điện thoại của cậu.
"Lần sau mà cậu còn vừa sang đường vừa chơi điện thoại, tôi sẽ đập cho cậu một trận, đảm bảo Chu Bân cũng không nhận ra cậu là ai."
Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Reese, Nhiếp Xuyên vội vã gật đầu.
Về đến căn hộ của Reese, Nhiếp Xuyên nhận được điện thoại của mẹ. Chớp mắt một cái, cậu đã ở với Reese gần hai tuần lễ rồi, mẹ Nhiếp cằn nhằn, con trai nghỉ lễ mà không ở yên trong nhà, mới được mấy ngày đã chạy đi biệt tích.
Nhiếp Xuyên không thể làm gì khác hơn là hứa với mẹ ngày kia sẽ mua vé máy bay trở về.
"Ối... Tôi đến đây lâu vậy rồi mà vẫn chưa đi thăm ba của anh nữa!" Nhiếp Xuyên lúc này mới phát giác, cậu chơi với Reese vui quên trời quên đất, ném cả chuyện quan trọng nhất ra sau đầu.
Cậu ngồi xếp bằng ở trên giường, nhìn Reese đang gấp quần áo sạch.
"Ông ấy rất khỏe." Reese tiện tay ném một tờ báo qua cho Nhiếp Xuyên.
______________________
Bánh việt quất