09/06/2021

Edit: Nhật Nhật

...

"Hả? Em và Allen chơi à? Được thôi!" Biểu tình nghiêm túc trên mặt Carlo nháy một cái đã biến thành vẻ ngáo đá trên mặt mấy con Husky, anh ta khoác tay lên vai Nhiếp Xuyên, "Allen, anh đảm bảo sẽ đối xử tốt với cậu hơn Reese!"

Nhiếp Xuyên nhìn về phía Reese, biểu tình của đối phương vẫn lạnh nhạt y như cũ, tựa hồ đối với chuyện huấn luyện viên Gordon có khả năng sẽ sắp xếp người khác làm huấn luyện cho Nhiếp Xuyên hoàn toàn không có dị nghị gì.

"Vậy bây giờ bắt đầu luôn đi. Allen, thời gian giữ bóng là ba mươi giây, trong vòng ba mươi giây, trò nhất định phải đột phá qua Carlo, ghi được điểm. Tôi chỉ cho trò một cơ hội duy nhất, hi vọng trò có thể đột phá hàng phòng ngự của Carlo."

"Cái gì? Chỉ có một cơ hội duy nhất ạ?"

"Allen, trên sân thi đấu, mỗi đối thủ chúng ta tình cờ gặp, mỗi một bóng, đều chỉ có một cơ hội duy nhất, không có lần thứ hai. Trò nên học cách thích ứng với chuyện này, cơ hội đã mất rồi sẽ không quay trở lại nữa."

Nhiếp Xuyên gật đầu, trong lòng lại hồi hộp không thôi.

Kiến thức căn bản cùng khả năng bộc phát của Carlo hoàn toàn vượt trên Peter, mà sự nhạy bén của anh ta lại trội hơn Black Mount. Một đối thủ như vậy, cậu thật sự có thể đột phá ư?

Từ giây phút Nhiếp Xuyên bắt đầu nhồi bóng, huấn luyện viên Gordon đã bắt đầu tính giờ.

Nhiếp Xuyên nhanh chóng lừa bóng, đối đầu trực diện với Carlo, trong nháy mắt tăng tốc khiến Carlo hết sức kinh ngạc, ngay sau đó là hai động tác giả chuyển hướng vai về bên phải, khả năng phản ứng nhanh chóng của Carlo hoàn toàn nằm trong dự liệu của Nhiếp Xuyên, cậu cắt bóng trước khi Carlo kịp ra tay, chuyển bóng qua phía sau lưng, sau đó nghiêng người, mặt đối mặt với Carlo tăng tốc, xoay người đột phá cánh phải của Carlo, quyết tâm nhất định phải vượt qua được đối phương.

Tất cả nhưng thứ này chỉ phát sinh trong vòng hai giây, thần kinh Nhiếp Xuyên căng lên như dây đàn, cậu biết không chỉ có huấn luyện viên Gordon đang nhìn mình, mà cả Reese cũng đang nhìn. Thời gian này, Reese đã dành rất nhiều tâm huyết cho cậu. Có lẽ Reese cũng không để ý chuyện huấn luyện viên sắp xếp người huấn luyện khác cho cậu, nhưng Nhiếp Xuyên hi vọng, ít nhất cậu cũng phải có được sự tán thành của Reese!

Cậu nhất định phải nắm lấy cơ hội... Không, cậu nhất định phải chế tạo ra cơ hội, vượt qua Carlo!

Carlo nhanh chóng đổi hướng, nhưng Nhiếp Xuyên lại bất ngờ lùi chân về, đồng tử của Carlo giãn rộng, anh ta hoàn toàn không thể ngờ Nhiếp Xuyên đã đạt đến góc độ đó rồi mà còn có thể lùi trở về, năng lực khống chế quán tính này không phải là cái người bình thường có thể làm được.

Carlo nhanh chóng điều chỉnh lại trọng tâm của mình, nghiêng người quay về ngăn cản, Nhiếp Xuyên lại đổi hướng về cùng một phía hai lần, giống như điệu nhảy Tango [1] của người Argentina, khiến người ta không thể theo kịp, sau đó từ một bên khác vượt qua người Carlo, nhanh chóng dẫn bóng chạy về phía rổ.

Carlo không chút do dự đuổi theo, bật người nhảy lên.

Huấn luyện viên Gordon nhếch môi nhìn cảnh tượng đang diễn ra, ông biết trọng điểm thực sự nằm trong thời khắc này.

Độ cao Nhiếp Xuyên nhảy tới vượt quá sức tưởng tượng của Carlo, nhưng Carlo có ưu thế về chiều cao, vậy cũng đủ để anh ta có thể cho Nhiếp Xuyên hưởng một cú phá bóng đang ném rồi.

Ngay cả huấn luyện viên Gordon cũng nghĩ quả này không có cơ hội tới gần rổ hơn, thì không ngờ là Nhiếp Xuyen vậy mà ở trên không nhanh chóng chuyển bóng từ tay phải sang tay trái, ném bóng một tay qua vai.

Lúc Carlo rơi xuống đất, không khỏi ngẩng đầu lên, chuẩn bị làm một cú đập bảng, nhưng trái bóng đã vững vàng rơi vào trong rổ.

Nhiếp Xuyên ngây ngốc nhìn theo trái bóng, khoảnh khắc đối mặt với cú phá bóng của Carlo, cậu thật sự chẳng nghĩ được gì cả, chỉ biết là đối mặt với Carlo, cậu chỉ có thể được ăn cả ngã về không, cú ném một tay đó hoàn toàn là dựa vào cảm giác, nhưng... Thế mà nó lại vào rổ?

"Oh my God..." Trong đầu Carlo vẫn còn đang phát lại hình ảnh trong nháy mắt khi Nhiếp Xuyên chuyển bóng trên không trung, "Reese, ông có cho Nhiếp Xuyên ăn gì đặc biệt à?"

Reese vẫn khoanh tay dựa người vào cột đèn bên cạnh sân bóng, đuối lông mày khẽ nhếch lên một chút: "Sô cô la."

Nhiếp Xuyên rốt cục ý thức được là quả mình vừa ném đã thật sự vào rổ, cậu mừng như điên, dang tay chạy về phía Reese, nhảy chồm lên: "Anh thấy không! Anh thấy không! Tôi vừa cướp được điểm của Carlo đấy!"

Cậu hầu như là lao thẳng vào trong lồng ngực Reese, đối phương cũng không tránh né mà vững vàng đỡ được Nhiếp Xuyên.

"Ừ, thấy rồi."

Nhiếp Xuyên thấy được ý cười nhàn nhạt trong mắt Reese.

Sau đó... Cậu phát hiện mình gần như là bị Reese ôm vào trong ngực...

Cậu vội vàng lùi về phía sau một bước, gãi đầu gãi tai cười khúc khích.

Huấn luyện viên Gordon vỗ tay đứng lên, ông hơi cụp mắt xuống, trên môi là một nụ cười hết sức thâm sâu khó dò: "Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà trò có thể tiến bộ nhiều như thế. Xem ra Reese đã bỏ rất nhiều tâm huyết lên người trò. Nhưng mà Allen, quả vừa rồi kia, trò nghĩ nó trúng rổ là do năng lực của mình hay chỉ là do trùng hợp? Nếu tình huống như vậy phát sinh một lần nữa, trò có thể làm được như vậy nữa không?"

Lời nói của huấn luyện viên Gordon khiến Nhiếp Xuyên đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng, nháy mắt nguội xuống. Bị đôi mắt màu xanh xám của huấn luyện viên Gordon nhìn chằm chằm, Nhiếp Xuyên nhất thười thấy xấu hổ chết được.

"Em... Không chắc mình có thể làm được như thế nữa."

Huấn luyện viên Gordon vỗ vỗ vai Nhiếp Xuyên: "Nhưng khả năng bật nhảy cùng tốc độ phản ứng của trò so với lần đấu tập trước đó thì cao hơn rất nhiều. Lực bộc phát trong nháy mắt cũng tăng lên, đây chính là cái mà tôi hi vọng nhìn thấy. Tôi luôn lo lắng, nếu thể năng của trò cùng với tốc độ chuyền bóng không thể kéo dài suốt cả trận đấu, vậy trò không thể trở thành một hậu vệ dẫn bóng ưu tú được. Nhưng hôm nay thấy được sự tiến bộ của trò, tôi rốt cuộc cũng có thể an tâm rồi."

"Cảm ơn thầy."

Nhiếp Xuyên biết, coi như lần này cậu may mắn cướp được điểm trong tay Carlo, thì chênh lệch thực lực giữa cậu và đối phương vẫn cách nhau rất xa.

"Tôi sẽ điều chỉnh lại một chút phương án huấn luyện giai đoạn sau của trò. À, đúng rồi, Carlo, tôi nghe nói các trò lại liên hệ với CBU hẹn đấu tập à?"

"À, vừa đúng lúc trong đội bóng rổ CBU có một thành viên là bạn học cấp hai của em thôi. Hơn nữa còn hẹn sang giữa học kỳ sau mới đấu, huấn luyện viên không cần lo sẽ ảnh hưởng đến việc học của bọn em đâu."

"Vậy thì tốt." Huấn luyện viên Gordon sửa sang lại ống tay áo vest của mình, "Phụ đạo hôm nay đến đây thôi. Ellen, trò có thể cùng Carlo tập thêm với nhau một chút, Reese, tôi có chuyện muốn nói riêng với trò."

"Vâng, huấn luyện viên."

Nhiếp Xuyên nhìn bóng lưng rời đi của Reese và huấn luyện viên Gordon, trong lòng không hiểu sao có hơi thấp thỏm.

Carlo vẫy vẫy tay trước mặt cậu, cười toe toét: "Đừng lo, biểu hiện vừa rồi của cậu thực sự rất tốt. Anh đã sâu sắc nhận ra quyết tâm không chấp nhận chuyện anh làm tập huấn cùng của cậu rồi."

"Không phải đâu!"

"Không phải à?" Carlo chớp chớp mắt một cái, "Vậy xem anh vượt qua cậu đây!"

Huấn luyện viên đứng bên cạnh hàng rào sắt quanh sân bóng, tự châm cho mình một điếu thuốc.

Còn Reese thì hai tay nhét túi quần, hai người trầm mặc độ mười mấy giây, sau đó Reese rốt cuộc lên tiếng trước: "Tại sao thầy lại nói với cậu ấy, quả cậu ấy ném trúng kia chỉ là trùng hợp."

"Trò đang nói về cú ném một tay đổi bên trên không kia à?"

"Đó không phải là trùng hợp."

"Tôi biết, bởi vì cú nhảy của Nhiếp Xuyên có một đặc điểm, đó chính là thời gian cậu ấy dừng ở trên không so với người bình thường dài hơn, cảm giác thăng bằng của cậu ấy cũng rất mạnh, điều này góp phần cho sự thành công của cú ném đổi tay vừa rồi. Ngoài ra, còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn, cậu ấy giống như một đứa trẻ đang tập nói vậy, dùng tốc độ nhanh nhất tiếp thu, học tập kỹ xảo cùng năng lực của người bên cạnh. Mà khoảng thời gian này, người gần gũi với cậu ấy nhất chính là trò. Nếu lực eo cùng khả năng bộc phát của cơ bắp không theo kịp, vậy lần sau cậu ấy mô phỏng lại bất cứ động tác trên không nào của trò, cũng sẽ rất dễ làm tổn thương đến chính cơ thể của mình."

"Em hiểu rồi. Vậy nhờ thầy lập ra kế hoạch một tập luyện thích hợp."

"Còn nữa, cảm giác bóng của cậu ấy rất tốt. Trong tình huống căng thẳng như vậy mà còn có thể ném bóng một tay qua vai thành công, thì đúng như trò đã nói, đó không phải hoàn toàn chỉ là do may mắn. Vì vậy, chúng ta phải đảm bảo cậu ấy giữ vững được khả năng này của mình."

Reese hơi nhíu mày: "Hình như thầy rất không cam lòng để Nhiếp Xuyên chỉ làm hậu vệ khống chế bóng."

"Lấy thiên phú của cậu ấy lúc này, tại sao lại chỉ muốn làm hậu vệ dẫn bóng? Năng lực khống chế vòng ngoài của Ewing rất xuất sắc, đây là điều không thể bàn cãi. Trong vòng hai năm muốn Nhiếp Xuyên đạt đến trình độ ghi điểm của Ewing là rất khó khăn. Nhưng những hậu vệ khống chế bóng đã thực sự chơi đến vòng tứ kết trong giải đấu toàn quốc, bọn học đều có thể đảm nhiệm cả vị trí hậu vệ ghi điểm thậm chí là tiền phong hàng trong, căn cứ tình huống thực tế, mà tùy thời thay đổi vị trí đảm nhiệm của mình."

"Thầy muốn Nhiếp Xuyên làm Swingman*?"

* Swingman: người chơi được ở cả hai vị trí tiền phong hàng ngoài và hậu vệ ghi điểm.

"Trò thấy không thể sao?" Huấn luyện viên Gordon cười hỏi.

"Chúng ta cần cải thiện tốc độ cùng lực bộc phát của cậu ấy thêm nữa. Hơn nữa chiều cao của cậu ấy vẫn chưa đủ."

"Cái đầu tiên em đồng ý... Còn cái thứ hai, chúng ta chỉ có thể hy vọng là cậu ấy vẫn còn có thể cao thêm."

"Nhưng mà trước tiên phải bắt đầu từ một hậu vệ khống chế bóng tốt đã."

"Đương nhiên." Huấn luyện viên Gordon vỗ vỗ vai Reese, "Tưởng tượng một chút xem, nếu trò và Nhiếp Xuyên cùng nhau liên thủ tấn công, hai thanh kiếm mạnh mẽ cắt tới dưới giỏ của đối thủ, không cảm thấy thực chờ mong à?"

"Đợi đến khi cậu ấy trở thành một hẫu vệ dẫn bóng ưu tú rồi nói sau đi."

Huấn luyện viên Gordon tán gẫu xong thì thoải mái rời đi trước.

Mà lúc đấu tập phía sau, Carlo phi thường sắc bén, phá bóng đang ném của Nhiếp Xuyên tận ba lần, trái cuối cùng còn đập thẳng lên mặt cậu, Nhiếp Xuyên che mũi, máu mũi từ trong kẽ tay chảy ra.

"Ôi má! Allen, cậu không sao chứ?" Carlo vội vàng kiếm giấy ăn rịt lại cho Nhiếp Xuyên.

Nhiếp Xuyên ngẩng đầu lên, đau đến nỗi nước mắt lưng tròng.

"Tôi có phải nợ anh mấy triệu không trả đâu, anh đánh mạnh vậy làm gì!"

"Bởi vì cậu lợi hại hơn rồi, cho nên anh đấu với cậu hơi tập trung quá thôi mà!" Carlo không tự chủ nói ra, xong lại bổ sung thêm một câu, "Cậu cao hơn một chút là được rồi, như vậy bóng sẽ không đập phải mặt cậu nữa!"

"Tôi đã cao hơn rồi đấy nhé!"

Lúc này, Reese đi tới chỗ hai người họ, đút tay túi quần, hờ hững nói: "Nhiếp Xuyên, tampon của cậu đâu?"

"... Tôi không mang."

Cái gì mà "Tampon của cậu đâu"?

Tôi mỗi tháng đều không có mấy ngày đặc biệt đó, tôi còn lâu mới cần dùng tampon!

Hộp tampon lần trước Reese bảo Nhiếp Xuyên mua đã bị cậu nhét vào trong hộp giày để dưới gầm giường rồi, nhỡ mà bị tên Chu Bân phát hiện ra, cậu sẽ bị cậu ta cười nhạo đến chết luôn!

"Carlo, chúng ta đi McDonald xin một ít đá cho cậu ta đắp."

"Há, được thôi!"

Nhiếp Xuyên ngửa mặt lên, được Carlo đỡ đến tiệm McDonald ở gần đó, Reese đi xin một ít đá vụn, lấy túi nilon bọc lại áp lên mũi cho Nhiếp Xuyên.

"Allen, lỗ mũi của cậu đỏ hết lên rồi, trông đáng yêu thật đấy, y như nai con ý." Carlo cười nói.

Nhiếp Xuyên đạp cho anh ta một cái thật mạnh dưới gầm bàn, không nghĩ lại xem là tại ai mà cậu bị như này à, còn ở đó mà cười nhạo cậu giống nai con nữa chứ.

"Đừng tức giận mà, anh mời cậu ăn gà rán nhé!"

"Muốn ăn kem nữa!"

"Vậy... không thì gọi một xuất ăn trẻ em nhé?"

"Anh gọi xuất trẻ em làm gì? Hoàn toàn ăn không đủ no!"

"Anh nghĩ cậu sẽ thích mấy món đồ chơi được tặng kèm!"

"Anh tự đi mà ăn! Ăn cho no chết luôn đi!"

Nhiếp Xuyên đang muốn đạp Carlo thêm cú nữa thì anh ta đã nhanh chóng đứng dậy đi gọi đồ.

Đợi đến khi chỉ còn Reese ngồi lại với cậu ở bàn ăn, Nhiếp Xuyên mới phát hiện, từ nãy đến giờ Reese vẫn im lặng cầm túi đá, chườm mũi cho cậu.

"...Cám ơn."

Nhiếp Xuyên ngửa đầu về phía đằng sau, từ góc độ này có thể nhìn thấy biểu tình trầm tĩnh trên mặt Reese một cách hết sức rõ ràng.

"Cậu thật sự không muốn đổi người làm huấn luyện cùng mình à?"

Một khắc lúc Reese mở miệng nói, trái tim Nhiếp Xuyên giống như là bị cào nhẹ một cái.

"... Bởi vì... Bởi vì anh rất nghiêm túc... Cũng rất xuất sắc."

"Thực ra tôi cũng không nghĩ là cậu có thể lấy được điểm trong tay Carlo. Trình độ của cậu ta không hề kém hơn Raven."

"Có thật không?"

"Cho nên cú ném đó rất đặc sắc."

Nhiếp Xuyên mở to mắt nhìn đối phương chằm chằm, Reese đây là đang khen cậu hả?

"Có thể đó là do trùng hợp thôi..."

"Tiểu Xuyên, không có gì là tuyệt đối trùng hợp cả."

Thanh âm của Reese kéo ra rất dài, Nhiếp Xuyên nhìn đôi môi đang khép mở của anh ta, cảm thấy thời gian dường như cũng bị thanh âm của Reese kéo theo, trở nên thật chậm.

"Ừm."

"Cậu biết lúc cậu chạy về phía tôi, tôi muốn làm cái gì không?" Reese nhích lại gần.

Nhiếp Xuyên có một loại ảo giác đối phương đang muốn chạm vào mình.

"Cái gì?"

"Tôi muốn hôn cậu."

Nhiếp Xuyên trợn tròn mắt.

Cái gì? Reese mới nói cái gì cơ?

Nhiếp Xuyên gần như có thể cảm nhận được hơi thở của Reese phả vào giữa hai cánh môi mình.

Một khắc đó, cậu sợ đến nỗi lập tức né sang một bên, túi đá chườm trong tay của Reese cũng rơi cái bịch một tiếng, Nhiếp Xuyên trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn đối phương.

"Anh... Anh nói gì cơ?"

Khóe môi Reese chậm rãi cong lên, hơi nhướng mày, thốt ra mấy chữ: "Thật là ngu ngốc."

Nhiếp Xuyên lập tức phản ứng lại: "Anh thế mà lại giỡn như vậy? Sao anh có thể lấy chuyện đó ra để trêu chọc tôi chứ?"

"Tại sao không thể lấy cái này ra để chọc cậu?" Reese lia túi đá chườm lên trên mặt bàn.

"Nếu nhỡ tôi tưởng thật thì biết làm sao bây giờ?"

Ai biết, Reese lại chống tay lên bàn, một lần nữa tiến lại gần chỗ Nhiếp Xuyên, hơi nghiêng mặt qua một chút, cái góc độ này thực sự khiến trái tim Nhiếp Xuyên như muốn vỡ làm đôi.

"Nếu cậu nghĩ là thật, vậy tôi sẽ hôn cậu."

"Này! Anh trêu tôi thành nghiện rồi đấy à!"

Ngón tay của Reese nhẹ nhàng gõ lên chóp mũi còn đang đỏ bừng của Nhiếp Xuyên một cái: "Đúng thế đấy, trêu cậu thành nghiện rồi."

Nhiếp Xuyên choáng váng, người này thực sự là Reese à?

Thực sự là cái tên Reese lạnh lùng cool ngầu mọi khi à?

"Hê, hai người đang nói chuyện gì đấy?"

Carlo bưng khay đồ ăn ngồi xuống chỗ đối diện Nhiếp Xuyên.

"Không, không có gì cả! Tôi đói rồi! Chúng ta mau ăn thôi! Ăn đi ăn đi!"

Nhiếp Xuyên vơ bừa một cái hamburger cho lên miệng cắn.

"Này, cái hai tầng bò đó là của anh mà..."

Tối hôm đó, Nhiếp Xuyên đứng dựa lên cửa phòng đánh dấu chiều cao của mình, lấy thước dây đo lại, xong rồi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Chu Bân một cuộc.

"Đại Bân! Tôi thật sự cao lên này! Cao lên thật đấy!"

"Á há, cao lên bao nhiêu rồi?"

"1cm!"

"... Vậy thì chúc mừng ông nhé."

Ngày mai ông đi mua quần với tôi đi! Tôi cao lên rồi, phải đối lại size quần!"

"... Có 1cm thôi, có nhất thiết là phải mua quần mới không?"

"Nhưng mà tôi có linh cảm, tầm tuần này tháng sau là tôi sẽ cao đến 1m80 rồi! Ông... Có kế hoạch đi dạo phố với bạn gái rồi hả?"

"Vốn đã hẹn là sẽ cùng nhau đi dạo phố rồi, nhưng tôi mà không đi mua quần với ông kiểu gì cũng bị nói là thấy sắc quên bạn cho xem. Gọi cho cả A Mao nữa đi. Bọn mình đi ăn với nhau một bữa luôn?"

"Được, quyết định như thế nhé!"

Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Xuyên cùng Chu Bân, cả A Mao nữa, đi đến khu phố người Hoa ăn một bữa lẩu, Nhiếp Xuyên bởi vì mình cao thêm mà vui vẻ không thôi, tự mình móc túi mời Chu Bân với A Mao ăn một bữa no nê.

Khi bọn họ đi ngang qua sân bóng rổ trong khu, Mark đang chơi bóng với mấy người bạn của mình. Không biết Mark làm thế nào mà trông thấy Nhiếp Xuyên, bèn vung tay, bất thình lình ném bóng về phía cậu.

"Hey! Nghe nói cậu được tuyển vào đội bóng rổ DK, còn cùng Reese Reddington lăn lộn chung một chỗ à? Sao nào, đánh một trận không?"

Mark vẫn quấn một cái khăn đội đầu như lần trước, biểu tình trên mặt vô cùng hung dữ. Nhóm bạn của cậu ta cũng xông tới.

Chu Bân kéo áo Nhiếp Xuyên, nhỏ giọng nói: "Chúng ta không cần chấp với mấy người bọn họ."

Nhiếp Xuyên cười, vẫy vẫy tay với đối phương, nói: "Mấy người bọn tôi còn có hẹn, để lần sau đi."

Mấy người Nhiếp Xuyên chưa đi được vài bước, Mark đã đứng chắn ngay trước mặt bọn họ, một tay đưa ra cản đường Nhiếp Xuyên.

"Làm sao? Vào được đội bóng rổ DK thì vênh mặt lên trời rồi à? Tôi cũng không nói muốn bạn của cậu cùng chơi, tôi nói là tôi muốn chơi với cậu."

Mấy người đứng sau lưng Mark đồng loạt cười xấu xa.

"Sao tự nhiên cậu lại muốn chơi với tôi vậy?"

"Bởi vì lần trước bị Reese Reddington cắt ngang, chúng ta còn chưa so được với nhau. Từ bấy đến giờ tôi lại thành trò cười trong miệng bạn bè. Bởi vì Reese Reddington nói, không cần biết chơi bao nhiêu lần, cậu đều có thể dẫn bóng vượt qua tôi."

Mark đấm nắm đấm của mình lên vai Nhiếp Xuyên một cái, tuy không quá đau, nhưng sức lực không nhỏ, làm cậu lảo đảo lùi về phía sau một bước.

Xem ra hôm nay mà không so một trận với Mark thì khó mà đi khỏi đây được.

"Được rồi, bao nhiêu điểm phân thắng thua?" Nhiếp Xuyên hỏi.

Chu Bân kéo kéo tay áo Nhiếp Xuyên: "A Xuyên, nhỡ mà cậu ta..."

Nhiếp Xuyên hiểu ý của Chu Bân, nhỡ mà cậu thắng Mark, xong cái tên này đánh cậu thi biết làm sao bây giờ.

"Ba quả. Ai ném vào được ba quả trước là thắng."

"Được thôi, nhưng không được làm bất cứ động tác phạm quy nào." Nhiếp Xuyên nghiêm túc nói.

Mấy người đứng phía sau Mark phá lên cười, như là Nhiếp Xuyên vừa nói chuyện gì hất sức ngây thơ vậy. Mark vốn định mượn cơ hội chơi bóng để dạy cho Nhiếp Xuyên một bài, làm sao lại có chuyện tuân thủ luật chơi được?

Nhưng Mark lại gật đầu nói: "Đương nhiên là không thể làm trái quy tắc chơi."

"Còn nữa, không cần biết là ai thắng ai thua, chạm đến là thôi, cậu dừng tìm tôi với bạn tôi gây phiền phức nữa."

"Nhóc con, tôi cũng là người có lòng tự trọng."

Nói xong, Mark lạnh lùng quay người đi về phía sân bóng.

Nhiếp Xuyên thì cởi áo khoác trên người ra, để xuống cạnh sân bóng.

Cậu xoay xoay cổ tay và cổ chân làm khởi động, đi tới trước mặt Mark.

Mark ném bóng cho Nhiếp Xuyên: "Thử một chút, xem cậu có thể lừa bóng qua tôi không!"

Biểu tình của Mark vô cùng nghiêm túc, mà với một người nghiêm túc, Nhiếp Xuyên cũng sẽ dùng thái độ như vậy để đối mặt.

Chu Bân với A Mao đều cuống hết cả lên.

A Mao nhỏ giọng nói: "A Xuyên có được không vậy? Lần này hình như Mark đã hạ quyết tâm rồi đấy!"

"A Xuyên chắc là sẽ không thua đâu nhỉ?" Chu Bân nói.

"Sẽ không thua? Ông không nhìn thấy chiều cao với vóc dáng của tên Mark kia à? A Xuyên căn bản không cùng một cấp bậc với cậu ta!"

"Dạo này A Xuyên vẫn luôn cố gắng rèn luyện, còn tập chơi bóng nữa, tôi tin Mark nhất định không phải đối thủ của nó đâu."

Nhiếp Xuyên nhồi bóng, nhìn Mark, chập rãi di chuyển, như thể đang tìm kiếm cơ hội.

Nhưng người khác có lẽ không biết, nhưng lần trước Mark đã từng tự mình trải nghiệm, càng đến gần đối thủ, động tác chuyển hướng của Nhiếp Xuyên sẽ càng khó dự đoán.

Nhiếp Xuyên đột nhiên xông lên, tốc độ vô cùng nhanh, lúc cậu chạy, gió lùa qua, làm tóc và vạt áo của cậu bay lên theo.

A Mao đứng bên cạnh xem không khỏi trợn mắt há hốc mồm, cậu ta không ngờ tốc độ chạy của Nhiếp Xuyên lại có thể nhanh như vậy.

Khi tất cả mọi người đều cho là Nhiếp Xuyên sẽ dùng cách tăng tốc đột ngột như vậy để dẫn bóng vượt qua Mark thì cậu lại dừng lại trước mặt đối phương, Mark vốn đã chuẩn bị lùi về sau để ngăn không cho Nhiếp Xuyên phá vây, nhưng việc cậu đột ngột dừng lại đã hoàn toàn nằm ngoài khả năng dự đoán của cậu ta.

Mark rất nhanh phản ứng lại, đang muốn theo sát để phòng thủ, thì trong vòng chưa đến nửa giây, Nhiếp Xuyên đã hoàn thành động tác đổi hướng hai lần, bước một bước thăm dò, đánh lừa Mark, sau đó thoải mái xuyên qua hàng phòng ngự của cậu ta, chạy về phía dưới rổ.

"Mark! Ngăn cậu ta lại!"

Bạn của Mark vây xem xung quanh lớn tiếng hô.

Mark chạy như điên, Nhiếp Xuyên nhìn cái bóng ở dưới đất, đoán được hướng mà Mark chạy tới, lập tức làm động tác lừa bóng sau lưng, tránh được bàn tay vươn ra muốn cắt bóng của đối phương, sau đó nhảy lấy đà ngay tại chỗ. Cảm giác bóng rất ổn định, Nhiếp Xuyên biết quả này cậu chắc chắn sẽ ném vào.

Quả nhiên, bóng vững vàng rơi xuống.

Mark thở hắt ra một hơi, nhìn Nhiếp Xuyên không thể tin nổi. Chỉ có cậu ta mới biết, so với lần trước, tốc độ của Nhiếp Xuyên nhanh hơn nhiều, căn bản không cùng một cấp độ với lần hai người đấu trước kia.

Mà bạn Mark đứng xem xung quanh thì hoàn toàn sững sờ.

"Pha qua người ban nãy nhanh quá..."

"Cậu ta lừa bóng qua thế nào vậy?"

"Vừa nãy cậu ta đột nhiên dừng lại, sau đó dùng động tác giả đánh lừa Mark!"

"Tốc độ chuyền bóng nhanh như vậy, cậu ta làm thế nào mà dừng lại đột ngột được như vậy?"

"Không... Không biết nữa..."

Đến lượt Mark giữ bóng, cậu ta nhìn Nhiếp Xuyên, trong lòng suy tính làm thế nào vượt qua hàng phòng thủ của Nhiếp Xuyên để ghi điểm.

Cho dù tốc độ của Nhiếp Xuyên có nhanh hơn nữa, động tác gỉa có thuần thục, khiến người ta không kịp phản ứng đến đâu, thì cũng không có nghĩa khả năng phòng thủ của cậu cũng tốt như vậy, một khi có thể phá vây chạy đến dưới rổ, lấy chiều cao của Mark, Nhiếp Xuyên tuyệt đối không thể cản phá!

Nghĩ tới đó, Mark quyết định nhanh chóng chuyền bóng chạy về phía Nhiếp Xuyên, nhưng cậu ta hoàn toàn không thể ngờ, Nhiếp Xuyên trước sau đều chặn trước mặt mình giằng co, cho dù có thể tạm thời vượt qua cậu, Nhiếp Xuyên vẫn sẽ nhanh chóng phản ứng lại, chạy theo, mãi đến khi Mark chạy được tới dưới rổ, đột ngột nhảy lên lấy đà, mạnh mẽ đem bóng đưa vào rổ.

Bạn của Mark bên ngoài ồn ào hô hào cổ vũ, ở trong suy nghĩ của bọn họ, quả này Mark nhất định sẽ ghi điểm.

Nhưng Nhiếp Xuyên lại nhảy lên, cậu nhanh chóng lấy đà, ngón tay cỗ gắng đẩy quả bóng trong tay Mark ra.

_____________________

[1] Tango là một điệu nhảy có sự ảnh hưởng từ văn hóa Tây Ban Nha và châu Phi. Các điệu nhảy từ những buổi lễ tôn giáo của những người nô lệ gốc Phi đã góp phần hình thành nên điệu Tango hiện đại. Điệu nhảy bắt nguồn từ những khu bình dân ở thành phố Buenos Aires - Argentina. Âm nhạc của tango lại là một dẫn xuất tổng hợp từ muôn vàn thể loại âm nhạc châu Âu. Từ "tango" dường như lần đầu tiên được sử dụng vào những năm 1890. Ban đầu, nó chỉ như là một trong rất nhiều thể loại nhảy khác, nhưng tango đã sớm trở nên phổ biến rộng rãi trong cộng đồng, từ trong rạp hát cho đến trên đường phố, từ ngoại ô vào khu ổ chuột của tầng lớp lao động, nơi có hàng ngàn dân châu Âu nhập cư, đặc biệt là người dân Italia, Tây Ban Nha và Pháp.

Vào đầu thế kỷ 20, các vũ công và nhạc công từ Buenos Aires đã tới châu Âu, ở đó điệu tango châu Âu cuồng nhiệt đầu tiên đã diễn ra ở Paris, rồi sang đến Luân Đôn, Berlin và rất nhiều thủ đô khác. Cho đến cuối năm 1913, tango đã đến với thành phố New York, nước Mỹ và Phần Lan. Tại Mỹ, khoảng năm 1911, cái tên "Tango" thường được dùng cho các điệu nhảy một bước có nhịp 2/4 hoặc 4/4. Thuật ngữ này rất phổ biến và không hề có ý nhắc tới các bước nhảy tango thực sự (cho dù trong một vài trường hợp là có). Người ta đôi khi cũng chơi nhạc tango, nhưng lại ở tốc độ nhanh hơn. Thời này, điệu tango được coi là tango Bắc Mỹ (North American Tango) để đối lập với "Rio de la Plata Tango". Năm 1914, những thể loại tango gần với điệu nhảy gốc hơn được phát triển, đi cùng với nó là một vài biến thể như tango Albert Newman's "Minuet".

Tại Argentina, cuộc đại suy thoái năm 1929 và những hạn chế sau sự sụp đổ của chính phủ Hipólito Yrigoyen năm 1930 đã làm điệu tango trở nên suy tàn. Những giá trị của nó đã được bảo vệ và trở nên phổ biến rộng rãi hơn, là một trong những niềm tự hào của quốc gia dưới thời chính phủ Juan Perón. Tango lại suy tàn một lần nữa vào thập kỷ 1950 do suy thoái kinh tế và bởi chế độ quân sự độc tài đã ngăn cấm những cuộc tụ tập nơi công cộng, sau này nữa là do sự phổ biến của nhạc Rock 'n Roll.

Năm 2009, điệu tango được UNESCO tuyên bố là một trong những di sản văn hóa phi vật thể của thế giới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play