*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.03/06/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Nhiếp Xuyên quay về phòng ký túc xá của mình, trong lòng tràn đầy hứng khỏi mở tập tin trong USB ra, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa là đã phun lên màn hình máy tính!
Này là cái gì vậy trời?
Một chuỗi dài như vậy, mỗi ngày đều phải thực hiện hết sao?
Một ngày có dài ra thành bảy mươi hai tiếng, cậu cũng không thể làm xong hết cái mớ này được đâu!
Cái gì mà mỗi sáng ngủ đậy chạy bộ ba nghìn mét? Chạy xong cậu còn sức thở để mà lên lớp học sao?
Đấy là còn chưa kể đến mớ bài tập bật nhảy, bài tập chuyền bóng, ném rổ rồi còn đủ các thể loại bài tập với thiết bị thể hình khác nữa...
Nhiếp Xuyên ngả người về phía sau, đúng lúc này, Chu Bân cũng ôm sách trở về phòng.
"A Xuyên, ông lại làm sao đấy?"
"Huấn luyện viên của đội bóng rổ đưa cho tôi kế hoạch kế hoạch tập luyện hàng ngày... Tôi nghĩ mình sắp lên sao Hỏa rồi... Hoàn toàn là nhiệm vụ bất khả thi.
"Ông gia nhập đội bóng rổ của họ rồi á? Đây chính là đội bóng rổ DK đó!" Chu Bân lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, "Tôi còn tưởng ông sẽ bị đánh rớt chứ!"
"Gì?" Nhiếp Xuyên nhìn Chu Bân, "Ông như thế mà đòi là anh em của tôi à?"
"Biết sao được, tuy là mấy năm nay thứ hạng của DK có hơi giảm sút, nhưng mà năm ngoái thành tích đã có dấu hiệu tăng trở lại rồi, bọn họ chính là tuyển thủ trẻ tài năng cho giải NBA sau này đấy!"
"..."
Chu Bân đeo kính lên, nhòm màn hình máy tính của Nhiếp Xuyên xem thử, sau đó híp mắt một chút, rồi nói: "Tuy là nội dung huấn luyện có hơi hà khắc một chút, nhưng mà cũng không phải không thể làm được."
"Cái gì?"
"Các bài tập cần thiết nhất bây giờ chỉ có chạy đường dài, bật nhảy, chuyền bóng cùng ném rổ thôi."
"Ném rổ phải vào được ba trăm quả đấy!" Nhiếp Xuyên trợn ngược mắt lên.
"Ba trăm cái... Tôi hình như nghe nói có máy chuyên dùng để phát bóng mà? Nghe đâu là có thể giúp người ta ném ra được ba trăm cú trong mười phút, nhưng mà như thế tính ra là cứ hai giây phải ném vào một quả, đó là trình độ cỡ như Ewing đúng không? Nếu không thì ông đi hỏi bọn Carlo một chút, xem họ luyện ném rổ thế nào?"
"Nhưng còn mấy động tác gì mà rướn người, với lực nắm..."
"Chỗ này không phải còn có một hàng chữ à? Mỗi ngày chọn ra hai hạng mục trong những mục này là được đây thây? Chỉ là trong một tuần nhất định phải hoàn thành tất cả các hạng lục tập luyện thôi mà."
Nhiếp Xuyên dí mắt lại gần màn hình: "Có nhầm không vậy! Chữ nhỏ như thế, ai mà thấy rõ chứ?"
Chu Bân cười một cách hết sức bất lực.
"Không nói đến cái này, nhưng nếu huấn luyện viên kia thật sự muốn ông làm hết tất cả mấy cái này thì sao?"
"Ầy, thì cố gắng kiên trì thử một lần xem..." Nhiếp Xuyên thở một hơi dài thườn thượt.
"Nhiếp Xuyên, tôi thích ông như bây giờ ghê."
"Tại sao? Chẳng lẽ ông là..." Nhiếp Xuyên giả bộ hốt hoảng, vòng hai tay che trước ngực mình.
"Đồ đần nhà ông. Chưa nghe người ta có câu, khi người đàn ông nghiêm túc là người có sức hấp dẫn nhất à?"
Để đối phó với môn 'Nguyên lý thông tin' của ngày mai, Nhiếp Xuyên với Chu Bân đi thư viện học bài. Mà nói đến môn 'Nguyên lý thông tin' này, Nhiếp Xuyên lại nghĩ tới Reese.
Đây là môn học tự chọn của Reese.
Bạn gái của Chu Bân đã sớm chờ cậu ta ở thư viện. Cô bé này mặc dù ngoại hình không quá thu hút, nhưng nhìn rất thanh tú, lúc cười rộ lên còn có hai núm đồng tiền nhỏ, trông rất đáng yêu. Nhiếp Xuyên hoàn toàn có thể tưởng tượng ra là tại sao Chu Bân lại thích cô nàng.
Cậu cúi đầu, chuyên tâm chuẩn bị bài cho tiết học ngày mai, tiện thể hoàn thành một bài luận văn nhỏ.
Chín giờ, Nhiếp Xuyên mang laptop, một mình về ký túc xá trước, Chu Bân thì còn muốn ở lại, tâm sự thêm với bạn gái mình một hồi nữa.
Lúc Nhiếp Xuyên về đến cửa khu ký túc xá của mình, đã thấy Celine đang đứng ở đó, hình như là đang đợi ai. Không hiểu sao Nhiếp Xuyên lờ mờ có cảm giác, người cô đang đợi chính là cậu.
"Hey, Celine."
Nhiếp Xuyên vẫy vẫy tay với cô, tới gần nhìn mới thấy, Celine có vẻ đã trang điểm nhẹ, ánh đèn từ trên cao chiếu xuống, khiến cô như sắp hòa với màn đêm xung quanh.
"Đi thư viện à?"
"Cậu đang chờ tôi đấy à?" Nhiếp Xuyên cố ý nháy mắt một cái với cô.
Celine gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi đúng là đang chờ cậu."
"Có chuyện gì thế? Lại có party bể bơi nữa à?" Nhiếp Xuyên đút tay vào túi quần, đứng dựa lên tường hỏi.
Celine hơi ngập ngừng một chút, sau đó nói: "Không phải Party bể bơi. Là tiệc sinh nhật của tôi, cậu có tới không? Có bia trái cay, Cocacola và thịt nướng tự tay mẹ tôi ướp, ở chỗ khác không ăn được vị đấy đâu."
Nhiếp Xuyên chợt nhớ đến cái lần mình rơi xuống bể bơi hôm nọ, lúc lên đến bờ, Celine mang khăn tắm đi tới, chỉ là cái khăn đó là dành cho Reese chứ không phải là cậu.
"Chỉ tôi thôi à?"
"Nếu có thể, hi vọng cậu có thể mời thành viên của đội bóng rổ cùng đi!" Trên mặt Celine lộ ra nụ cười tươi tắn cùng với ánh mắt đầy mong đợi. Hẳn là cô đã nghe nói chuyện Nhiếp Xuyên được nhận vào đội bóng rổ DK.
Yêu thích của cô đối với Reese từ xưa đến giờ đều không hề che giấu.
Đấy không phải kiểu tình cảm nông cạn, mà là chân thật.
"Thực ra tôi cũng không phải khách mời quan trọng trong tiệc sinh nhật của cậu, nếu cậu muốn Reese đến, cậu có thể trực tiếp đi mời anh ta."
Nhiếp Xuyên không biết tại sao, cậu đặc biệt có mong muốn hủy hoại cái cảm giác mong đợi viển vông này của Celine.
Celine quả nhiên khựng lại.
Cô hiểu rõ, Nhiếp Xuyên đã sớm biết mục đích của mình.
Đôi mắt của cô đột nhiên như bị hơi nước phủ kín, ở dưới ánh đèn có vẻ càng sáng hơn.
"Tôi biết, anh ấy chưa bao giờ thực sự để ý đến tôi, tôi chỉ là muốn được cùng người mình yêu ở chung một chỗ, ở lâu hơn một chút. Tôi chưa hề nghĩ tới việc anh ấy sẽ đáp lại mình. Nếu cậu không muốn giúp tôi mời anh ấy, vậy quên đi. Nếu tiệc sinh nhật của tôi, cậu đồng ý đến, tôi cũng sẽ rất vui."
Nói xong, Celine lập tức quay người, vội vàng rời đi.
Nhiếp Xuyên hít sâu một hơi, đè lại trán của mình, cậu không biết tại sao mình lại nói ra những lời như vậy nữa. Có lẽ là cậu muốn vạch trần Celine, trả thù chuyện cô không thèm quan tâm đến mình.
Tối hôm đó, Nhiếp Xuyên lại giẫm chân lên sách, tập nâng gót chân một giờ rồi mới lên giường đi ngủ.
Trước khi đi ngủ, cậu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đứng đậy mở tủ lạnh ra.
"Này, A Xuyên, ông làm gì đấy?" Chu Bân đang đánh răng trong nhà tắm, ngó đầu ra hỏi.
"Tôi muốn uống sữa tươi! Tôi muốn cao thêm nữa!"
Chu Bân bó tay, trợn ngược mắt lên trời: "Tôi có thể cho ông một lời khuyên hết sức nghiêm túc không?"
"Lời khuyên gì cơ?"
"Ông vẫn đừng uống sữa tươi trước khi đi ngủ thì hơn. Căn cứ vào tính toán của tôi đối với đồng hồ sinh học của ông, nếu mười giờ tối mà ông uống sữa tươi, vậy thì sáng mai, tầm bốn rưỡi sáng gì đó, ông sẽ tỉnh giấc vì mắc tiểu."
"..."
Nhiếp Xuyên thả hộp sữa bò về lại chỗ cũ, trực tiếp bò lên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, lúc Nhiếp Xuyên hãy còn đang ngủ mơ mơ màng màng, Chu Bân đã đạp cậu dậy: "A Xuyên! A Xuyên, dậy đi! Hôm nay không phải ông muốn bắt đầu tập thể dục buổi sáng à?"
"Ừm..." Nhiếp Xuyên trở mình, tính ôm chăn ngủ tiếp.
"Ông có biết người đang chờ mình ở dưới lầu để tập thể dục buổi sáng là ai không hả?"
"Ai thế..."
Nếu như là Carlo, vậy để anh ta chờ thêm một chút cũng không sao đâu...
"Là Reese Reddington!"
Cái tên này khiến Nhiếp Xuyên lật người một phát, từ trên giường nhào xuống, sợ vãi tè, lao đến chỗ cửa sổ nhìn ra, quả nhiên là thấy thân hình cao ráo của cái tên kia đang nhàn nhã đứng dưới chỗ trụ đèn đường.
"Không phải chứ!" Nhiếp Xuyên hô toáng lên.
Hình như Reese ở bên dưới nghe được tiếng hô của cậu, anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, ngoắc ngoắc ngón tay với Nhiếp Xuyên đầu tóc bù xù như tổ quạ ở chỗ của sổ, khẩu hình miệng chính là: Xuống đây.
"Cái gì không phải?" Chu Bân hỏi.
"Huấn luyện viên Gordon nói đồng đội sắp xếp để tập cùng tôi là một người... Tính tình không tệ, kỹ thuật cực tốt, đối với tôi còn rất săn sóc nữa mà!"
Nhiếp Xuyên hoàn toàn suy sụp.
"Huấn luyện viên Gordon nhìn chỗ nào mà bảo tính tình Reese không tệ chứ?"
"Ừm... Đến bây giờ mà anh ta chưa đánh ông lần nào, tính tình đúng thực là rất tốt còn gì." Chu Bân nhún nhún vai, "Về phần có săn sóc ông không, thì chỉ có ông mới biết thôi."
"Ông có phải là anh em của tôi không thế?"
"Là anh em cho nên mới nhắc ông một câu, đừng có để Reese Reddington phải chờ lâu."
Nhiếp Xuyên tùy tiện tròng một bộ đồ thể thao lên người, tính cứ thế đi luôn ra ngoài, thấy vậy Chu Bân lập tức kéo cậu lại.
"Tốt xấu gì ông cũng phải đánh răng rửa mặt đi đã chứ! Ông không sợ mình vừa mở miệng nói chuyện, Reddington đã đánh cho ông bẹp dí vào tường à!"
Nhiếp Xuyên nhớ ra là Reese có vẻ rất thích sạch sẽ, bèn nhanh chóng vọt vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, sai đó mang theo cái đầu tổ chim như mới bị gió lốc cuốn qua lao xuống dưới ký túc xá.
Thêm vào cả số thời gian cậu nằm bám trên giường không chịu dậy, Reese có vẻ đã chờ cậu tầm hai mươi phút rồi.
"Hey, chào buổi sáng!"
Sáng, sáng cái con khỉ!
Reese thoạt nhìn không có vẻ gì là tức giận, chỉ lấy ngón tay khẽ nâng cằm Nhiếp Xuyên lên.
Đôi mắt xanh lạnh băng thoáng chốc như nhấn chìm Nhiếp Xuyên.
"Tôi còn tưởng cậu là cô bé Lọ Lem chuẩn bị tham gia vũ hội đấy. Dùng thời gian dài như vậy, mà cậu vẫn không kịp đi giày thủy tinh vào à?"
Mặc dù Reese đang cười, nhưng Nhiếp Xuyên biết đây chắc chắn là trào phúng! Chắc chắn chắc chắn là trào phúng! Chắc chắn chắc chắn chắc chắn là trào phúng!
Nhiếp Xuyên nuốt nước miếng, không biết Reese như vậy có tính là đang tức giận hay là không nữa.
"Bữa sáng đã ăn chưa?"
"Còn chưa ăn..."
"Không ăn thì tốt, nếu không đến lúc phun ra thì ăn cũng phí công."
"..."
Reese ném cho Nhiếp Xuyên một thanh Snickers: "Ăn đi, tăng đường huyết."
Nhiếp Xuyên nhanh chóng xé vỏ bao, nhét thanh sô cô la vào miệng.
Reese thì quay lại, nhíu mày hỏi: "Máy đếm bước chạy của cậu đâu?"
"Hả?"
"Vậy là không có đúng không?"
Nhiếp Xuyên gật gật đầu.
Reese tháo chiếc đồng hồ thể thao trên tay mình xuống, đeo nó lên cổ tay của Nhiếp Xuyên.
"Nhìn, khi nào cậu bắt đầu chạy, ấn vào cái nút này, nó sẽ chuyển sang chế độ đếm bước chân, đo lượng calo tiêu hao, thời gian vận động cùng quãng đường đã chạy được."
"Ồ, được! Chờ hết tiết học hôm nay tôi sẽ đi mua một cái mới, lúc đó sẽ mang cái này trả cho anh." Nhiếp Xuyên có cảm giác được thương mà sợ hãi.
Reese thế mà đưa đồ của mình cho cậu dùng!
"Cậu dùng qua rồi, thì cho cậu luôn đó."
Reese xoay người.
Như thế nghĩa là, Reese ghét cậu đúng không? Cái gì bị cậu dùng qua rồi, Reese đều không cần nữa?
Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm thấy cậu như vừa biến thành một con vi khuẩn đường ruột E. Coli [1] vậy...
Trên đường chạy bốn trăm mét của trường học đã có không ít người chạy bộ buổi sáng, bao gồm cả thành viên đội tuyển điền kinh của trường.
"Không cần để ý xem thời gian là bao lâu, chỉ cần cậu chạy xong là được."
Nhiếp Xuyên muốn khóc, chạy xong? Chạy xong ba nghìn mét cũng phải bảy vòng rưỡi rồi!
"Nếu chạy không nổi nữa, thì đi bộ. Chờ hô hấp khôi phục bình thường rồi, lại tiếp tục chạy."
Lời Reese vừa nói với Nhiếp Xuyên không khác gì là lách luật khai ân cho cậu!
Nếu mà không được thật, cậu chạy một nghìn mét, hai nghìn mét còn lại thì đi bộ là được!
Nhiếp Xuyên mới chạy được mười mấy mét đã bị Reese bỏ lại phía sau.
Sải chân của anh ta so với cậu lớn hơn, tốc độ đều đều ổn định, vừa nhìn đã biết ba nghìn mét đối với Reese chỉ là một chuyện nhỏ như con thỏ.
Nhiếp Xuyên chạy xong vòn thứ nhất, thể lực cũng không tệ lắm. Dù sao cũng không cần theo đuổi tốc độ mà!
Chạy xong vòng thứ hai, thực ra Nhiếp Xuyên bắt đầu thấy mệt một chút rồi, nhưng cậu mới đi bộ được hai bước, Reese hình như đã chạy đến vòng thứ ba, chạy ngang qua trước mắt cậu, ánh mắt lạnh lùng quét tới, Nhiếp Xuyên vội vứt hết tâm tư lười biếng của mình, làm bé ngoan, tiếp tục chạy.
Chạy xong vòng thứ ba, Nhiếp Xuyên cảm thấy thời điểm mình có thể đi bộ nửa vòng để nghỉ ngơi đã tới, thì Reese chạy bên đối diện lại nghiêng đầu sang, nhìn cậu chằm chằm.
Nhiếp Xuyên chỉ muốn khóc to một hồi, không phải nói là có thể nghỉ ngơi à?
Nhưng cậu thực sự cần điều chỉnh lại hô hấp, cố gắng chống đỡ áp lực mà ánh mắt Reese mang đến, Nhiếp Xuyên đi bộ non nửa vòng rồi lại tiếp tục chạy.
Lúc này Reese chạy đến bên cạnh cậu.
Sải chân của anh ta không rối loạn một chút nào, hô hấp so với lúc trước có nặng hơn một chút, nhưng người này vừa mở miệng nói chuyện là cậu biết anh ta chạy vẫn hết sức thoải mái.
"Nhiếp Xuyên."
"Há?" Nhiếp Xuyên ngẩn đầu lên, thấy trong tay Reese là một hộ sô cô la.
"Hàng gốc của Thụy Sĩ, không được tiêu thụ ở Mỹ. Sáu vị, do đầu bếp đồ ngọt nổi tiếng đích thân làm. Nếu cậu có thể hoàn thành lượt chạy ngày hôm nay, tôi sẽ cho cậu."
"Cái gì?" Hai mắt Nhiếp Xuyên sáng rực lên.
Trong trang tieba review về sô cô la, Nhiếp Xuyên từng thấy một người giới thiệu về nhãn hiệu sô cô la này. Giá của một hộp nhỏ thôi, đã đủ cho Nhiếp Xuyên mua sô cô la ăn cả năm rồi.
"Cậu muốn? Hay là không?" Reese ngừng lại một chút, rồi quay đầu sang hỏi.
"Muốn! Đương nhiên là muốn rồi!"
Đời này, Nhiếp Xuyên chưa từng nghĩ tới chuyện, có một ngày mình có thể ăn được loại sô cô la cấp bậc xa xỉ như này!
"Vậy chạy theo tôi. Nếu cậu không theo kịp, tôi sẽ ăn hết chúng nó. Cậu có thể cầm hộp không về để tưởng nhớ."
Reese xoay người, Nhiếp Xuyên không nói thêm lời nào, vội chạy theo.
"Chú ý điều chỉnh nhịp thở của mình."
"Vận động bắp đùi."
"Tốc độ vung tay."
Nhiếp Xuyên vẫn chạy cách Reese không xa, đôi mắt dính chặt lấy hộp sô cô la anh ta cầm ở tay phải.
Đây chính là hộp nhung đó, vỏ bao bên ngoài sô cô la cỏ thế sánh ngang với châu báu đấy!
Nhiếp Xuyên có chết cùng muốn ăn được một cái!
Mỗi khi cậu sắp không theo kịp được nữa, Reese sẽ thả chậm bước chân, lắc lắc hộp sô cô la trong tay mình.
"... Quá đáng quá thể!"
Nhiếp Xuyên cảm thấy mình đang bị Reese uy hiếp... Chứ không phải bị dụ dỗ.
Thế nhưng khiến Nhiếp Xuyên cảm thấy vô cùng khó tin chính là, dưới sự đồng hành của Reese, cậu thế mà có thể hoàn thành đường chạy cự li dài ba nghìn mét!
Chuyện này đúng thực là kỳ tích!
Hồi cấp ba thi chạy đường dài của nam cũng chỉ có 1500 mét thôi, cậu thế mà có thể hoàn thành đường chạy ba nghìn mét.
Khi Nhiếp Xuyên dừng lại, trái tim trong lồng ngực cứ như đang dộng thẳng vào sương ức, toàn bộ thế giới đều xoay mòng mòng theo.
Ngay lúc cậu muốn đặt mông ngồi xống đất, thì Reese lại xách cậu lên.
"Không được ngồi."
"Tôi đứng không nổi..."
"Đứng không nổi cũng phải đi về phía trước, cho đến khi nhịp tim cậu hồi phục như cũ thì thôi, nếu không thì không được ngồi."
Trong đầu Nhiếp Xuyên trống rỗng, chỉ nghe có tiếng ong ong.
"Tôi... Sô cô la của tôi đâu!" Nhiếp Xuyên không quên chiến lợi phẩm cậu liều sống liều chết để có.
"Cho cậu."
Reese rất thoải mái ấn chiếc hộp vào trong tay Nhiếp Xuyên.
"Sao lại nhẹ như vậy?" Nhiếp Xuyên lắc lắc cái hộp, một chút tiếng vang cũng không có, lúc cậu mở hộp ra thì chợt phát hiện, bên trong thế mà trống không, "Sô cô la đâu!"
"Sáng nay đã ăn hết rồi." Reese nói như chuyện đương nhiên.
Nhiếp Xuyên tức giận đến độ vung nắm đấm, trước mặt Reese, đời này, cậu chưa bao giờ dũng mãnh được như vậy!
Đáng tiếc, nắm đấm của cậu bị bàn tay to của Reese dễ dàng bao lại, đối phương rất có kiên nhẫn, tách từng ngón, từng ngón tay của cậu ta.
"Anh đùa bỡn tôi đấy à..."
Nhiếp Xuyên nhìn thân hình không chút lay chuyển của Reese, nhận ra hành động vung quyền của mình với người này là hành vi tìm chết đến mức nào!
Reese không trả lời cậu, mà móc một viên sô cô la khác từ trong túi ra, bất thình lình ném vào miệng Nhiếp Xuyên, làm cậu tí thì sặc chết.
Hương vị ca cao đậm đà, dịu ngọt, mềm mại bọc lấy đầu lưỡi của Nhiếp Xuyên, cậu híp mắt lại.
"Đây là loại sô cô la gì thế?"
"Godiva [2]."
Mắt Nhiếp Xuyên sáng rực lên. Cậu nhớ Chu Bân từng nói, Godiva còn được mệnh danh là Rolls Royce trong giới sô cô la!
"Ăn ngon dã man!"
"Nói thừa."
"Còn nữa không?"
"Nếu ngày mai cậu có thể kiên trì tiếp như hôm nay, tôi sẽ đưa cậu nguyên hộp."
"Thật không! Tôi nhất định có thể kiên trì tiếp!"
"Không vấn đề gì, dù sao một hộp cùng chỉ có tám viên."
Reese nhướng mày, ý trong lời nói là "Cậu cũng không ăn được bao lâu".
"..."
Mãi đến khi bị Reese lôi đi bộ vòng quanh sân hai vòng, nhịp tim của Nhiếp Xuyên mới bình thường lại như cũ.
Cậu nhàn nhã nằm trên bãi cỏ ở trung tâm sân tập, cảm thấy mục tiêu trong ngày của mình đã thực hiện được rồi.
Nhưng cậu vẫn biết, mình hãy còn bài tập bật nhảy với tập ném rổ nữa.
Cậu bày tỏ mình chỉ muốn chết luôn cho rồi đời. May là hai bài tập này có thể chờ kết thúc buổi học hôm nay rồi mới làm cũng được.
"Ngày mai, cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn hôm nay."
Thanh âm lành lạnh của Reese khiến Nhiếp Xuyên nhận ra, ngày hôm nay không phải kết thúc, mà là bắt đầu cho một chuỗi ngày dằn vặt.
Không biết có phải ảo giác hay không, Nhiếp Xuyên cảm thấy như có cái gì đang giật giật ống quần bóng rổ của mình, chậm chậm, như thể đang vuốt ve, trêu chọc, làm trái tim Nhiếp Xuyên cứ như bị gãi ngứa vậy.
Ây... Má ơi, cái tên nào đang giở trò lưu manh thế?
Nhiếp Xuyên hí mắt trái ra nhìn, tất cả suy nghĩ kiều diễm trong đầu đều tan thành mây khói, cậu sợ đến nỗi đau sốc cả hông!
Chỉ thấy Reese đang đững giữa hai chân dang rộng của cậu, nhấc chân trái, dùng mũi chân vén ống quần của cậu lên.
Reese nghiêng đầu, đuôi lông mày nhướn lên, giọng nói thì lại lạnh hơn cả băng: "Cậu mặc quần bóng rổ mà bên trong không mặc quần bảo hộ sao?"
Nhiếp Xuyên nuốt nước miếng, lúc này mời nhớ ra, hình như Reese, cả bọn Carlo nữa đều mặc một loại quần bó sát màu đen.
"À... Nó rơi ra khỏi quần lót." Reese dùng ngữ khí hết sức bình thản nói.
"Cái gì... Cái gì rơi ra khỏi quần lót cơ?" Nhiếp Xuyên vội vàng ngồi bật dậy, kéo ống quần của mình xem thử, trong nháy mắt đó, cậu quả thực xấu hổ đến mức không muốn sống thêm nữa mà làm gì.
Cậu vươn tay che lại chính mình, đỏ mặt quát: "Anh đừng có nhìn!"
"Tại sao lại không được nhìn? Trông đáng yêu đấy chứ."
Reese nói câu này bằng tiếng Trung. Thanh âm của anh ta lành lạnh, âm cuối lại hơi cao hơn, nghe như đang cười, lại có mấy phần trêu tức bên trong.
Khóe môi anh ta chậm rãi cong lên, ánh mắt vẫn dừng ở chỗ Nhiếp Xuyên đang che rịt lấy.
"Đáng yêu cái đầu anh ý!" Nhiếp Xuyên lần đầu tiên hét vào mặt Reese bằng tiếng Trung.
Biểu tình trên mặt Reese vẫn không hề thay đổi, chỉ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Xuyên: "Cho nên cậu không mặc quần bảo hộ thể thao, không phải là vì muốn người khác chiêm ngưỡng 'trứng' của mình."
"Phí lời, làm sao có chuyện đó được! Chỉ là... Chỉ là quần bảo hộ của tôi giặt chưa khô thôi!"
Nhiếp Xuyên 囧 muốn chết luôn, cậu muốn khép hai chân mình lại, nhưng hiềm nỗi Reese đang ngồi xổm ở ngay giữa, cậu muốn làm gì cũng không được.
"Thật sự không phải là để người khác chiêm ngưỡng à?" Mi mắt Reese chậm rãi cụp xuống.
Anh ta có một đôi mắt hết sức xinh đẹp, nhưng khi mi mắt cụp xuống, lại khiến Nhiếp Xuyên cảm giác như đang có một luồng sức mạnh vô danh.
"Làm gì có chuyện để cho người khác chiêm ngưỡng chứ!"
Không dưng ai lại đi để 'trứng' của mình lòi ra khỏi quần lót cho người khác nhìn chứ a a a a!
"Vậy cậu nhớ kỹ cho tôi, lần sau còn không mặc quần bảo hộ nữa, cẩn thận tôi bóp nát 'trứng' của cậu."
Từng câu từng chữ đều tràn đầy sức mạnh.
Nơi đó của Nhiếp Xuyên ẩn ẩn như đang phát đau.
Cậu sợ đến mức dùng cùi chỏ chống người lên để lùi về phía sau, vừa rời khỏi phạm vi của Reese một cái bèn lập tức đứng thẳng dậy.
Sau đó, viền môi Reese khẽ cong lên, không biết có phải ảo giác của Nhiếp Xuyên hay không, cậu thấy Reese như là đang trêu mình vậy, muốn nhìn bộ dạng xấu hổ tột cùng của cậu.
Nhưng mà Nhiếp Xuyên hoàn toàn không dám mở miệng hỏi người này là "Anh có phải đang đùa giỡn tôi không".
"Đi theo tôi." Reese giơ tay lên, túm lấy cổ áo phía sau của Nhiếp Xuyên, kéo cậu đi khỏi sân tập.
Trong lòng Nhiếp Xuyên bồn chồn không thôi, Reese sẽ không thật sự tìm một chỗ vắng vẻ, rồi bóp nát trứng của cậu đâu ha?
Nhưng rõ ràng là Nhiếp Xuyên nghĩ nhiều rồi, Reese chỉ dẫn cậu về phòng ký túc xá của mình, lôi hai cái quần lót bảo hộ thể thao màu đen của nam trong tủ quần áo của mình ra.
"Cầm mặc đi."
Reese ném chúng nó cho Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên nhận lấy rồi mới phát hiện, mác trên quần còn chưa được cắt xuống, là đồ mới 100%.
"Đồ mới hết à?"
"Ừ." Reese đi vào trong bếp, bắt đầu nướng bánh mì sandwich và chiên trứng.
Nhiếp Xuyên nhón chân xem, phát hiện động tác của Reese rất thành thạo, ngay cả động tác đập trứng lên thành chảo cũng mang theo vẻ quý tộc tao nhã.
Khi Reese xoay người lại, Nhiếp Xuyên vội vàng ngồi xuống ghế sa lông, giả vờ cúi đầu xem nhãn mác in trên quần.
"Ơ? Sao lại là size nhỏ?"
Nhiếp Xuyên nhìn kiểu gì cũng không thấy là Reese sẽ mặc quần size nhỏ! Càng không cần nói đến chỗ kia của anh ta 'Hoành tráng' như vậy, size nhỏ hoàn toàn không nhét vừa được đi?
Sẽ bị thít hỏng đó...
Chẳng lẽ anh ta mua nhầm size, cho nên mới trực tiếp vứt cho cậu mặc.
"Đương nhiên phải là size nhỏ." Reese đẩy đĩa đồ ăn đến trước mặt Nhiếp Xuyên, "Vừa với cậu còn gì."
Nhiếp Xuyên có ngốc nữa thì cũng biết mấy lời này của Reese chính là đang cười nhạo người anh em của cậu – "Nhỏ".
Cái gì cũng có thể nhịn, chỉ riêng chuyện này là tuyệt đối không thể.
Nhiếp Xuyên vừa định phản bác, Reese đã để một cốc sữa nữa vào bên cạnh khay đồ ăn: "Ăn sáng đi. Lượng vận động ngày hôm nay của cậu khá lớn."
Gì? Không phải cậu đang nằm mơ đó chứ? Reese nấu bữa sáng cho cậu hả?
Lúc này, Reese hoàn toàn không có dự định cùng cậu tiếp tục thảo luận về vấn đề "To nhỏ" nữa, mà mở tờ báo sáng nay ra, đọc tin tức ở trang đầu.
Nhiếp Xuyên cầm miếng sandwich lên, cắn mạnh một miếng.
Mẹ của con ơi! Ăn ngon thật đấy! Hoàn toàn khác hẳn với bánh mì mà mấy cửa hàng tiện lợi làm!
Xúc xích hình như cũng được rán bằng bơ, thơm quá!
"Ơ, còn có cả thịt bò nữa à?" Nhiếp Xuyên là lần đầu tiên ăn được thịt bò bên trong bánh sandwich.
"Thịt bò có rất nhiều albumin [3]. Cậu cần bổ sung năng lượng."
Reese một tay chống cằm nói, tầm mắt cũng dời khỏi tờ báo trước mặt. Một khắc đó, Nhiếp Xuyên cảm thấy toàn bộ âm thanh trên thế giới đều như đã dừng lại.
"Tại sao nhìn tôi như vậy."
Bởi vì anh đẹp trai.
Đương nhiên là lời như vậy, Nhiếp Xuyên không thể nói ra miệng được rồi.
______________________
Editor có lời muốn nói: Chương này dài dã man con ngan, bình thường là không có nhanh như vầy đâu nhé, nhưng mà dạo này dịch dã, tôi đang bị cắt giảm giờ làm, cho nên mới xong kịp thôi. Hu hu, nghèo đói dã man.
______________________
[1] Vi khuẩn đường ruột E. Coli (
Escherichia coli) hay
trực khuẩn lị là một loài vi khuẩn Gram âm, phân bố rất rộng trong môi trường sống trên Trái Đất, hay có mặt ở thực phẩm, nguồn nước, thường kí sinh trong ruột già của người và hầu hết các loài Thú đẳng nhiệt. Đa số các chủng
E. coli là vô hại mặc dù kí sinh, chỉ một số dòng có thể gây ngộ độc thức ăn, gây bệnh đường ruột. Trong những trường hợp nhất định, chúng còn giúp vật chủ nhờ sản xuất vitamin K2, và chống sự xâm lấn của một vài mầm bệnh khác, tạo nên một mối quan hệ cộng sinh.
[2] Govida là một nhà sản xuất sô cô la Bỉ, được thành lập vào năm 1926 tại Brussels, Bỉ bởi gia đình Draps, những người đã mở cửa hàng đầu tiên của họ tại Grand Place ở Brussels với tên hiện tại để tôn vinh truyền thuyết về quý bà Godiva. Govida là thương hiệu dẫn đầu cả thế giới về chocolate thượng hạng. Được truyền cảm hứng từ những giá trị tinh tuý nhất của Quý bà Godiva – niềm đam mê, lòng quảng đại, và tinh thần tiên phong của bà – tên gọi huyền thoại Govida đã trở thành biểu tượng của dòng chocolate sang trọng, chất lượng, mang hương vị tuyệt mỹ bậc nhất.
Tôi tìm được hộp này tám viên như Reese nói nè. Các cô cứ tưởng tượng đây chính là hộp mà anh ý đưa cho bạn Xuyên đi ha.
Còn đây là bức tranh Lady Govida, liên quan đến các truyền thuyết về quý bà này, các cô có thể search gg nhé, tôi lười chú thích thêm.
Quần bóng rổ đây, cái quần bên trong mà nó thò ống ra phía dưới chính là cái quần mà Reese bảo bạn Xuyên phải mặc ấy, tôi chả biết để nó là gì, trên mạng nó ghi là quần lót, mà thế thì dễ nhầm với quần lót thường lắm, nên tôi để luôn nó là quần bảo hộ thể thao, thím nào biết gọi là gì ngắn gọn xúc tích hơn thì hú tôi nhé.
[3] Albumin là một trong những thành phần protein quan trọng nhất của huyết thanh, chiếm tới 58 – 74% hàm lượng protein toàn phần. 40% Albumin nằm ở huyết tương và 60% nằm ở dịch ngoại bào. Albumin máu có nhiều chức năng quan trọng như:
· Duy trì áp lực thẩm thấu keo trong máu, giữ cho nước không rò rỉ ra ngoài mạch máu;
· Cung cấp acid amin cho quá trình tổng hợp protein ở ngoại vi;
· Đảm nhiệm vai trò liên kết, vận chuyển một số chất sinh ra trong quá trình chuyển hóa của cơ thể như acid béo, bilirubin, hormone steroid và các hoạt chất khác,... đi khắp cơ thể.