"Đang nghĩ... Đến động tác layup ngược của anh." Nhiếp Xuyên nào dám nói là cậu đang nghĩ tại sao trên người Reese không có mùi mồ hôi.
"Cậu biết muốn hoàn thành động tác layup đó cần có cái gì không?" Reese hỏi.
Nhiếp Xuyên thành thật lắc đầu.
"Lực eo, khả năng bật nhảy, khả năng phán đoán và kiểm soát bóng, cùng với quyết tâm 'Lần ném này nhất định trúng rổ'."
Thanh âm của Reese lúc này vô cùng bình tĩnh, tựa như người vừa rồi đột phá hoàn thành động tác layup ngược rổ, giành điểm từ tay Raven không phải là anh ta vậy.
"Ừ."
Những cái đó Nhiếp Xuyên đều không có.
"Thực ra quả đó, tôi vốn có thể thực hiện Slam dunk, nhưng tôi lại lựa chọn cách phức tạp hơn, cậu biết tại sao không?"
Nhiếp Xuyên lắc lắc đầu.
Reese đột nhiên dừng xe lại ven đường, anh ta nhìn về phía Nhiếp Xuyên: "Vì để cậu có thể nhìn được rõ ràng."
"Hả? Tại sao lại muốn để tôi nhìn rõ?"
"Vì để cậu biết, có rất nhiều chuyện trong mắt chúng ta là chuyện không thể làm được, nhưng thực ra chúng ta vẫn có thể làm được nó. Vì để cậu cảm thấy chấn động, vì để cậu cảm thấy chơi bóng rổ là một chuyện vô cùng có ý nghĩa, vì để cậu, bắt đầu từ lúc này, bắt đầu có những ảo tưởng về bản thân."
Không hiểu sao, viền mắt Nhiếp Xuyên bắt đầu nóng lên.
Từ sáng sớm nay, lúc Reese cùng cậu tập các bài tập rèn sức bật, cho đến trận đấu lúc chiều, thực ra anh ta đều đặt hết tâm tư lên người Nhiếp Xuyên.
Đây là chuyện mà Nhiếp Xuyên không tài nào nghĩ tới.
Cậu vốn cho là kiểu con cưng của ông trời như Reese, trong mắt sẽ chỉ có bản thân, chắc chắn không lãng phí thời gian cho những người khác.
Nhưng thực tế lại không phải như thế.
"Xin lỗi." Giọng Nhiếp Xuyên rất nhỏ, nhưng lại hết sức chăm chú nói.
"Tại sao lại nói xin lỗi với tôi?"
"Bởi vì sáng nay tôi cắn anh."
"Mặc dù Chúa có nói, nếu có người đánh vào má phải của con, hay đưa luôn cả má trái cho người đó. Nhưng mà nếu cậu dám cắn tay kia của tôi thật, tôi nhất định sẽ đánh gãy răng cậu.
"Ha ha..." Nhiếp Xuyên bật cười.
Ngay khoảnh khắc đó, cậu nhìn thấy khóe môi của Reese cũng nhẹ nhàng cong lên.
Đó là một độ cong hết sức vi diệu, khiến người ta muốn cẩn thận suy đoán hàm ý trong đó, cùng thưởng thức nó.
"Này, Reese... Anh nói, nếu tôi nỗ lực tập luyện như vậy, liệu có một ngày nào đó, tôi trở nên mạnh mẽ như anh không?"
"Cậu không thể mạnh mẽ như tôi được." Reese đáp.
Mặt Nhiếp Xuyên xụ xuống.
"Bởi vì cậu là Nhiếp Xuyên, không phải Reese Reddington. Cậu có cách mạnh mẽ của riêng mình. Cho nên, nếu cậu nỗ lực hết sức như cậu nói, cậu sẽ trở thành một Nhiếp Xuyên mạnh mẽ."
Nhiếp Xuyên nhoẻn miệng cười.
"Vậy thì Reese, trong giải đấu các trường đại học, còn có ai lợi hại như anh không?"
"Đương nhiên là có."
Nhiếp Xuyên cứ nghĩ Reese sẽ trả lời cậu là "Không có". Nhưng hiện tại, Nhiếp Xuyên cuối cùng cũng rõ, Reese tuy kiêu ngạo, nhưng quyết không phải kẻ tự phụ.
"Còn có vấn đề gì không?"
"Vậy anh cảm thấy tôi sẽ có tác dụng, có thể giúp mọi người chiến thắng những đối thủ đó à?"
"Nếu cậu không tác dụng, Carlo sẽ không quấn lấy cậu như vậy."
Nhiếp Xuyên cảm thấy trong lòng mình vừa ấm áp vừa rạo rực.
Raven đã rất mạnh rồi, nhưng trong giải thi đấu sẽ có nhưng đối thủ so với anh ta còn mạnh mẽ hơn.
Reese đã thừa nhận bọn họ cần có cậu, đây đối với Nhiếp Xuyên đã là chuyện hết sức khó tin rồi.
"Còn câu hỏi gì nữa không?"
"Tạm thời không có."
"Vậy cậu có thể tiếp tục ăn sô cô la."
"À! Phải rồi! Ối mẹ ơi, sô cô la của tôi! Nó bị tôi cầm sắp chảy hết ra rồi!"
Tối hôm đó về đến nhà, Nhiếp Xuyên dựa theo phương pháp Reese dạy cho mình, để sách đệm dưới mũi chân, nhét laptop lên trên giá sách, vừa xem trận đấu năm ngoái của DK trong mùa giải, vừa tập nâng gót chân.
Lúc đó, Connor vẫn còn đang chơi trên sân.
Mà Nhiếp Xuyên cuối cũng cũng hiểu được, tại sao bọn Reese tin tưởng Connor như vậy. Cậu ta không thì có thể thành thạo phòng thủ, cướp bóng một cách điêu luyện, còn có thể đồng thời tổ chức tấn công, năng lực cắt bóng của cậu ta có thể nói là cực kỳ kinh điển, khi dẫn bóng vào khu vực phòng thủ của đội đối phương, khả năng đường chuyền bóng của cậu ta bị chặn lại có xác suất rất thấp. Càng không cần phải nói đến các pha tranh chấp bóng bổng, cậu ta luôn có thể xuất hiện vào đúng lúc đồng đội cần mình nhất.
Trong suốt trận đấu, Connor hầu như không ghi được điểm nào, thế nhưng cậu ta lại có thể trợ giúp cho khả năng bứt phá ghi điểm của Reese, khả năng bắt bóng bật bảng và tranh cướp trong khu vực cấm địa của Black Mount và Carlo được phát huy một cách tối đa. Ở khu vực đường biên dọc, Connor không chỉ có thể tổ chức tấn công, mà còn là một tay ghi điểm thiện nghệ. Mặc dù khả năng ném xa ba điểm của cậu ta còn cách tiêu chuẩn bách phát bách trúng một khoảng nhất định, nhưng khả năng phát huy cũng rất ổn định.
Cậu ta như một nút thắt, liên kết tất cả các vị trí lại với nhau.
Cậu ta di chuyển rất linh hoạt, bất cứ lúc nào cũng có thể đảm nhận vị trí tiền phong hàng trong, cùng Reese triển khai hai hướng tấn công, khiến đối thủ sứt đầu mẻ trán tìm cách phòng thủ.
Xem xong hết trận đấu này, trong lòng Nhiếp Xuyên thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Connor ưu tú như vậy, thế mà bọn Carlo lại cho là cậu có thể thay thế vị trí của cậu ta...
Nhiếp Xuyên lần đầu tiên cảm thấy có một áp lực to lớn đang đè nặng lên mình.
Buổi tối, Nhiếp Xuyên chơi game online nửa giờ.
Chỉ là trò chơi trước giờ luôn khiến cậu thấy không dứt ra được, giờ phút này lại trở nên nhạt nhẽo vô vị, thậm chí còn không nhấc lên được một tí hứng thú nào của cậu.
Nhiếp Xuyên tắt máy tính đi, ôm đầu, nhắm mắt hồi tưởng lại cảnh tượng lúc Reese đang quyết đấu với Raven.
Cái cảm giác căng thẳng đó tựa như thuốc phiện, khiến cậu phát nghiện.
Nhiếp Xuyên bất đắc dĩ mỉm cười, có lẽ đây chính là hiệu quả mà Reese muốn đạt được đi.
Cả ngày hôm nay liên tục luyện tập đã hao hết thể lực của Nhiếp Xuyên, đầu của cậu vừa chạm gối, ba giây sau đã ngủ say.
Bất trí bất giác, bên tai cậu vang lên tiếng nhồi bóng, cùng với tiếng giày thể thao ma sát với mặt đất.
Cậu mở mắt ra, phát hiện mình đang chuyền bóng, liên tục vượt qua hàng phòng ngự của hai người, chạy đến dưới giỏ.
Giờ khắc này, tất cả đồng đội của cậu đều bị đội đối thủ kèm chặt, mắt thấy trung phong của đội kia đã sắp chạy đến chặn Nhiếp Xuyên lại, thì một bóng người nhanh chóng vọt vào trong tầm mắt cậu, là Reese!
Nhiếp Xuyên thực hiện một động tác giả, chuyền bóng qua, Reese đón bóng, trung phong đối phương vội lùi về phòng thủ, nhưng tiền phong hàng trong đã nhảy lên, truy cản Reese một cách quyết liệt.
Reese vừa nhảy lên, lại bất thình lình thu động tác dunk đang định thực hiện về, ném bóng cho Nhiếp Xuyên vừa chạy đến.
Cậu lấy đà, nhảy lên ghi điểm!
Nhiếp Xuyên siết chặt nắm đấm, ở giữa không trung nở một nụ cười tươi rói.
Tiếng chuông báo hiệu vang lên, trận đấu kết thúc.
Nhiếp Xuyên mừng rỡ như điên, dang hai tay chạy về phía Reese, rồi đột nhiên nhảy dựng lên!
Reese thuận thế bế cậu lên, mà Nhiếp Xuyên vẫn giơ hai tay lên, nhắm mắt lại cảm thụ từng đợt hoan hô của khán giả.
Thật sự quá hạnh phúc!
Hạnh phúc đến nỗi bên tai Nhiếp Xuyên truyền đến một tiếng "Rầm ——", cậu lăn từ trên giường xuống đất.
"A a a! Đau đau đau!" Nhiếp Xuyên chống người ngồi dậy, lúc này mới phát hiện tất cả những gì phát sinh vừa nãy chỉ là một giấc mơ.
Cậu vội vàng cúi đầu, nhìn vào chỗ giữa hai chân của mình một tí... May quá, may quá! Vô cùng khô ráo thoáng mát! Cậu không cần phải giặt quần ngủ rồi!
Nhưng mà hai chân của cậu lại vừa đau vừa mỏi, như là bị liệt rồi vậy.
Chắc đây là tác dụng phụ mà bài tập tăng sức bật do Reese thiết kế mang đến, đúng không?
Nhiếp Xuyên dùng tay đấm đấm lên đầu mình mấy cái, cậu thế mà lại mơ thấy mình trở thành đồng đội hợp tác với Reese!
Ừm, thực ra cái tên này có vẻ cũng không đáng ghét như vẻ bề ngoài.
Trái lại, đối với mục tiêu đã xác định, thái độ của anh ta so với bất cứ ai khác cũng nghiêm túc, kiên trì hơn nhiều.
Mà Nhiếp Xuyên biết, cái mà tính cách cậu còn thiếu, vừa vặn chính là sự kiên trì.
Cuối tuần cứ thế trôi qua, Nhiếp Xuyên thu dọn đồ đạc của mình quay về trường học.
Vào cuối giờ học của ngày hôm thứ hai, Carlo lại đến trước cửa phòng học của Nhiếp Xuyên chặn người.
"Hey, Allen, anh biết hôm ở tiệc bể bơi, anh đã đoạt danh tiếng của cậu, nhưng cậu cũng đừng tức giận với anh mà! Đi tập luyện với anh đi, được không? Black Mount mới hẹn cho chúng ta một buổi đấu giao hữu, đối thủ chính là đội nằm trong top bốn mươi sáu của mùa giải năm ngoái, tuy là kém chúng ta không ít, nhưng mà đấu tập với họ cũng rất có giá trị so sánh! Đây không phải là thi đấu giao hữu chính thức, xác nhận thành viên tham gia có bốn người bọn anh rồi, nhưng mà bọn anh hi vọng lần này cậu cũng có thể tham gia cùng!"
"Cái gì?" Nhiếp Xuyên thiếu chút nữa đã sặc nước bọt mà chết, "Tôi đi làm cái gì?"
"Cậu cảm thấy bây giờ mấy người bọn anh còn thiếu cái gì nào?" Carlo nhìn Nhiếp Xuyên, ánh mắt vốn có vẻ biếng nhác, đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc và áp bách.
"Hậu vệ dẫn bóng."
"Đúng thế! Chính là hậu vệ dẫn bóng." Carlo che tay lên trán.
"Nhiếp Xuyên! Nếu như khoảng cách quá xa, vậy tiến gần từng bước từng bước là được rồi! Huống hồ chúng ta chỉ cùng đấu tập một trận mà thôi! Không phải thi đấu chính thức! Đây là cơ hội để bồi dưỡng cảm giác ăn ý của cậu với cả đội! Tới đi! Nhiếp Xuyên!"
Trong đầu Nhiếp Xuyên lần thứ hai nhớ đến động tác layup ngược giữa của Reese, rõ ràng mà sâu sắc, không tài nào xóa đi được.
"Reese có đi cùng không?"
"Tất nhiên là có rồi, cậu ấy là tay ghi điểm thiện nghệ trong đội đấy!" Carlo đột nhiên nhận ra điều gì đó, vỗ vỗ vai Nhiếp Xuyên nói, "Cậu đừng sợ tên Reese kia. Cậu ấy nhất định sẽ đồng ý cho nên anh mới tới tìm cậu."
"Thời gian đấu tập quyết định vào lúc nào vậy?"
"Thứ bảy tuần này."
Không còn nhiều thời gian...
"Đi đi mà! Nhiếp Xuyên! Đảm bảo là sẽ chơi rất vui, cùng đi đi!"
Nhiếp Xuyên nghiêng đầu, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Carlo. Đây là trận đấu tập với một đội đã từng tiến vào vòng chung kết của giải đấu sinh viên, là cơ hội tốt để có thêm kinh nghiệm, Carlo thế mà nói sẽ chơi rất vui?
"Tôi sẽ bị đè bẹp đi?"
Nếu là đội bóng đã vượt qua vòng loại khu vực, làm gì có chuyện thực lực không ra gì? Cho dù không đạt đến trình độ như Reese hay là Raven, thì ít ra cũng vượt xa Nhiếp Xuyên.
"Có bọn anh ở đây, làm sao có chuyện để cậu bị bọn họ đè bẹp được? Với cả cậu phải tin tưởng vào anh, chắc chắn cậu sẽ khiến mấy tên đó giật hết cả mình cho xem." Carlo đối với chuyện này rất có tự tin.
Nhiếp Xuyên có cảm giác như nhảy vào hố lửa.
"Được rồi, tôi sẽ tới thử xem. Nhưng mà mọi người tốt nhất tìm thêm một người dự bị đi, lỡ mà tôi thật sự gây cản trở, các anh cũng không đến nỗi thua quá thảm."
Mặc dù cảm thấy rất áp lực, cảm thấy đó là một thế giới không thuộc về mình, nhưng nghĩ đến có thể cùng Reese kề vai sát cánh chiến đầu, đáy lòng Nhiếp Xuyên lại có một cảm giác chờ mong không rõ.
"Không đâu! Quá tốt rồi!" Carlo đột nhiên khiêng Nhiếp Xuyên lên vai, đứng ở cửa phòng học xoay qua xoay lại mấy vòng.
Nhiếp Xuyên suýt như nhịn không được đã "huệ" ra luôn.
"Thả tôi xuống ngay! Carlo, tôi ói ra đến nơi rồi đây này!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT