*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

02/05/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Bầu không khí trở nên căng thẳng khó mà giải thích được, ánh nắng xuyên qua dãy đèn đường, để lại trên mặt đất từng cái bóng dài.

Âm thanh nhịp nhàng khi trái bóng rổ nện trên mặt đất nghe như tiếp tim đập, bơm máu đến khắp cơ thể.

Nhiếp Xuyên hơi ngửa đầu, dẫn bóng, trước mặt cậu là Mark, tên này cao phải đến 1m9, hình xăm màu xanh đen kéo dài từ cổ áo đến tận dưới cằm, nhìn vào trong mắt Nhiếp Xuyên có hơi dữ tợn. Nhưng trên đầu tên này lại đang đội một cái khăn trông rất đẹp mắt, Nhiếp Xuyên dám cá Mark nhất định là một tên hói đầu, nếu không đang lúc nắng chang chang thế này, đeo khăn đội đầu mà làm cái gì? Có phải phụ nữ đang cần ở cữ đâu!

Mark hạ thấp người, không trông khác gì một ngọn núi đen thùi lùi, che hết cả ánh sáng đang chiếu đến.

Tên này dùng ánh mắt giễu cợt nhìn Nhiếp Xuyên, tựa hồ muốn nói: "Hey, nhóc lùn, thúc ngựa đến đây đi!"

Thật lòng mà nói, Nhiếp Xuyên bây giờ đang hối hận gần chết, lẽ ra cậu không nên cùng Chu Bân và A Mao làm căng với mấy người này để tranh sân bóng. Đối phương ai nấy đều phải cao tầm mét tám, có người thậm chí còn hơn mét chín, không cần nói đến kỹ thuật chơi bóng, chỉ cần đứng trước mặt mấy người họ, boxout vân vân cũng đừng có nghĩ mà làm gì, layup* càng là "Nhiệm vụ bất khả thi".

* Boxout: Thuật ngữ trong bóng rổ, ý chỉ hành động cản không cho đối thủ đến gần rổ.

Layup: Lên rổ

Có bọn họ làm so sánh, mấy người bên Nhiếp Xuyên trông lại càng buồn cười hơn.

Không có kim cương, đòi mua đồ sứ [1] làm gì không biết?

Nhiếp Xuyên ở trong lòng thở dài một hơi, may là bên họ có mỗi ba người. Nếu không, kéo đủ bảy người là đủ diễn một vở "Bạch Tuyết và bảy chú lùn" rồi.

Nếu không thì đóng vai người lùn Gimli trong "Chúa tể của những chiếc nhẫn [2]" cũng được?

Lúc này, trí tưởng tượng của Nhiếp Xuyên đã vượt ra khỏi sân bóng, giống như một rạp chiếu phim nhỏ, tất cả phim đang phát bên trong đều là "Gulliver phiêu lưu ký [3]", cảnh tượng khi nhân vật chính đến vương quốc khổng lồ cứ lặp đi lặp lại mãi.

"Này! A Xuyên!" Chu Bân hô lên một tiếng khiến Nhiếp Xuyên giật mình hồi thần.

Nhiếp Xuyên cắn cắn môi dưới, bây giờ không phải lúc để suy nghĩ lung tung, tuy là bọn họ căn bản không có khả năng đánh thắng được mấy tên cao to, không biết ăn gì mà lớn này, nhưng ánh mắt xem thường của mấy tên đó thực sự làm cho Nhiếp Xuyên thấy rất khó chịu.

Ai nói chiều cao không đạt 1m80 thì không có quyền chơi bóng rổ?

Chả nhẽ bọn họ bao hết toàn bộ sân bóng rổ trên cả nước Mỹ này rồi chắc?

Làm người đừng có ngang ngược không nói lý như thế chứ!

Tuy là Chu Bân và A Mao đều nói họ không tranh bánh bao cũng phải tranh một ngụm khí*, nhưng Nhiếp Xuyên thà không có bánh bao, về nhà ăn thêm mấy miếng củ cải còn hơn...

*Đây là một câu ngụ ngôn Trung Quốc ý chỉ những người có cốt cách cứng cỏi, không đầu hàng trước khó khăn gian khổ.

Bên tai là tiếng trái bóng rổ nện xuống mặt sân rồi lại nhịp nhàng nảy lên, Nhiếp Xuyên thở ra một hơi, ánh mắt xuyên qua dưới nách Mark, khóa chặt vị trí của đối thủ cùng với Chu Bân và A Mao.

Con bà nó, Đại Bân với A Mao đều bị người của đội kia chặn lại hết rồi, trận bóng này còn đánh cái khỉ gì nữa! Đã nói với hai người này từ trước rồi, phải chăm chỉ tập thể thao, uống nhiều canh xương, giờ thì hay chưa? Chu Bân thì không nói, "A Mao" chỉ mới hơn 1m70 được có tí, bị đối thủ chặn lại như vậy, ngay cả mấy cọng lông trên đỉnh đầu A Mao, Nhiếp Xuyên cũng chả trông thấy đâu nữa rồi!

Bên cạnh sân bóng đã đứng không ít người, ngay cả mấy thành phần nhảy breakdance ở đầu phố cũng bu lại đây. Đáy mắt bọn họ mang theo sự giễu cợt, nụ cười trên mặt tựa như đang xem vua hài Chaplin [4] tấu hề vậy.

Nhiếp Xuyên nghiêng đầu sang nhìn, thấy cạnh sân chính là Celine. Trong lòng cậu nhất thời cảm thấy khổ không để đâu cho hết, chả lẽ cậu lại phải mất hết mặt mũi trước mặt nữ thần của mình à?

Ngay khi Mark, tên to con đang chặn Nhiếp Xuyên muốn lướt qua, cướp trái trong tay cậu thì Nhiếp Xuyên hạ thấp bả vai hết mức có thể, dẫn Mark về phía bên trái, trọng tâm dưới chân dời đi, trong nháy mắt đã lừa bóng sang hướng khác. Động tác thuần thục như nước chảy mây trôi, nhanh đến nối khiến tất cả những người đang đứng xem đều trợn tròn hai mắt, trên mặt là vẻ kinh ngạc không thôi.

Mark ngây ra, còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì vừa xảy ra, Nhiếp Xuyên đã nghênh ngang rời đi.

Đồng đội của cậu ta hô to một tiếng, Mark lúc này mới xoay người, đuổi theo Nhiếp Xuyên.

Ngay khi Mark hạ thấp người muốn cướp bóng của Nhiếp Xuyên, Nhiếp Xuyên lại đập bóng vòng qua hai đùi về phía sau, lần thứ hai bỏ qua đối phương, làm một cú lên rổ.

Giữa lúc tất cả mọi người đang chờ mong quả đầu tiên của Nhiếp Xuyên vào rổ, thì quả bóng lại đập trúng bảng, bật ra ngoài.

Ngoài sân bóng vang lên một tràng thở dài tiếc nuối.

Nhiếp Xuyên nói thầm trong lòng: "Các người xùy cái gì mà xùy! Ông đây còn tưởng mình có thể làm một màn lội ngược dòng siêu đẹp mắt chứ! Các người có đau lòng được bằng ông đây không?"

"A Xuyên! Ông ném bóng kiểu quái quỷ gì vậy!"

A Mao bị đối thủ chặn đường chạy, không làm sao thoát ra được giơ tay lên che mặt.

"Có bản lĩnh ông chạy ra đây mà ném?" Nhiếp Xuyên tức giận nói.

Cậu nhìn về phía Celine đang đứng ở ngoài sân, ánh nắng rơi trên lọn tóc màu nâu nhạt của cô, đẹp như một thước phim nghệ thuật. Cô có vẻ không để ý lắm đến chuyện Nhiếp Xuyên vừa ném bóng không vào, vẫn cười đùa cùng bạn học nữ bên cạnh.

Ngoài sân bóng có một chiếc Mercedes màu đen đang đỗ, người thanh niên ngồi ở ghế lái, chống cằm nhìn thân ảnh đang không ngừng lừa bóng vượt qua đối thủ rồi chạy qua chạy lại trên sân, sắc mặt vốn hờ hững lúc nhìn thấy Nhiếp Xuyên vòng qua người chặn đường chạy của mình thì lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, y hệt như là Columbus phát hiện ra châu lục mới vậy, anh ta dùng sức vỗ cật lực lên vai người đang ngồi cạnh mình: "Này! Reese! Ông có thấy cách đứa nhỏ kia lừa bóng không? Điểm rơi bóng vừa khít tạo thanh một đường cắt chéo, lần chuyển hướng thứ hai thực sự rất đẹp mắt! Nó làm tôi nhớ đến Allen Iverson! Đường chuyền của Chúa [5]!"

Người thanh niên ngồi ở ghế phụ có một gương mặt tuấn tú, lông mày tao nhã, nhưng lại toát ra vẻ lãnh đạm, lạnh như băng. Mái tóc màu nâu đậm càng làm anh ta có nét giống những quý tộc Châu Âu thời trung cổ.

Đường bóng vừa nãy, anh ta cũng nhìn thấy.

Anh chỉ hơi cong khóe môi, nở một nụ cười hờ hững, giọng nói lạnh nhạt không có chút nào là có vẻ đồng ý với đối phương: "Carlo, không phải người nào có thể lừa bóng qua đối thủ của mình thì đều được gọi là "Đường chuyền của Chúa". Bởi vì không phải ai cũng có thể đóng vai Thượng Đế."

Lúc này, Nhiếp Xuyên đang chạy theo sát phía sau người tên to con, chân đối phương so với cậu thì dài hơn nhiều lắm, Nhiếp Xuyên dốc hết toàn lực mới miễn cưỡng đuổi kịp. Cậu nhìn chằm chằm vào trái bóng rổ, nhìn nó rời khỏi tay tên to con, chạm lên mặt đất, sau đó lần thứ hai bật lên...

Chính là lúc này!

Cậu đột ngột vươn tay, đẩy quả bóng ra khỏi quỹ đạo vốn có của nó.

Đám đông lần thứ hai sôi trào, Nhiếp Xuyên lần thứ hai lên rổ, nhưng tên to con cũng nhảy bật lên theo cậu, hoàn toàn chặn kín phía trước của Nhiếp Xuyên. Ngay khi tất cả mọi người còn đang bận cảm thán Nhiếp Xuyên lại ném bóng thất bại, thì cậu đã truyền bóng sang một bên khác.

Đó là vị trí của Chu Bân.

Nhiếp Xuyên vừa tiếp đất, lập tức chạy về phía Chu Bân, thành viên chịu trách nhiệm phòng thủ Chu Bân của bên đối phương cũng chạy về, Chu Bân nhân cơ hội truyền lại bóng cho Nhiếp Xuyên, trong chớp mắt cậu nhận được bóng, tên to con đã lần thứ hai chặn trước mặt cậu.

Nhiếp Xuyên ngửa mặt lên, nhìn chằm chằm về phía đối thủ. Cái tên này rõ ràng không có ý xem thường cậu, thậm chí còn có mấy phần tư thế sẵn sàng nghênh địch. Nhiếp Xuyên âm thầm điều chỉnh lại hô hấp của bản thân, lập tức hạ thấp bả vai hết mức có thể, ngay khi tất cả mọi người đều cho là cậu sẽ vòng qua bên trái của tên to con, thì trọng tâm của cậu lại đột ngột chếch về phía bên kia, nhạy bén vòng qua đối phương.

Trong chiếc Mercedes, Carlo vỗ lên cửa xe một cái: "Làm tốt lắm! Thằng nhóc này thật là lợi hại! Lần chuyển hướng thứ hai của cậu ta làm vô cùng thuần thục! Đẩy bóng về phía trước để đổi hướng vậy mà không hề làm lộ bóng! Hoàn toàn tránh được tay của đối thủ! Tính vị trí bóng nảy lên cũng làm rất tốt!"

Vẻ mặt Reese đang ngồi bên cạnh vẫn thản nhiên y như cũ: "Nếu là cậu, cậu ta sẽ không lừa bóng qua được."

"Này, cái đó thì cũng không chắc đâu!" Carlo xoay người, trên khuôn mặt đều là vẻ nghiêm túc, "Cậu ta đột nhiên khiến tôi nhớ đến Connor..."

Ý thức được không ổn, Carlo không tiếp tục nói nữa, bầu không khí trong xe cũng lạnh xuống.

"Không nên tùy tiện lấy Connor ra so sánh với người khác." Reese mở cửa xe, đôi chân dài bước xuống.

"Ây này? Reese? Ông định làm gì thế?" Carlo cũng bước ra khỏi xe.

"Đi nhìn thử một chút, xem nhóc ranh mà cậu thấy lợi hại kia có thật sự có được 'Đường chuyền của Chúa' không."

Reese cởi áo khoác ra, cánh tay vung lên, ném áo về phía mặt Carlo đang đứng dựa vào cửa xe một cách đầy khí phách.

"Ông trời của tôi ơi! Ông cẩn thận không đập hỏng mặt của tôi giờ!" Carlo ôm áo khoác của Reese, nhìn anh ta đi về phía sân bóng, "Này! Reese! Không phải chứ! Ông thực sự định cùng cậu nhóc kia phân cao thấp đây à? Cậu ta chỉ là một thằng nhóc thôi đó! Tôi chỉ khen đứa nhóc đó có một câu thôi mà! Tôi biết ông rất để ý đến tôi, chỉ cần tôi khen người khác một câu là ông đã không vui rồi! Nhưng ông cũng không cần đi bắt nạt trẻ con như vậy chứ!"

Carlo bày ra vẻ mặt "Tôi thực sự hiểu tâm ý của cậu", nhưng Reese không thèm quay đầu lại, chỉ vứt một câu "Câm miệng" cho anh ta.

Reese mặc áo T-Shirt thoải mái bước vào, băng qua đám người, giống như một vật phát sáng vậy, tất cả mọi người vốn đang tập trung vào diễn biến trong sân bóng rổ đều không hẹn mà cùng bị anh ta dời đi sự chú ý.

Chiều cao hơn 1m90 không hề làm cho anh ta trông có cảm giác nặng nề, trái lại, thân hình cân xứng, bắp tay lộ ra khỏi tay áo phông càng có cảm giác tràn đầy sức mạnh, đường nét cơ bắp dẻo dai mà không hề phô trương.

Hốc mắt của anh ta rất sâu, đuôi mắt mang nét đẹp rất cổ điển, khóe môi cong lên thành một nụ cười như có như không, có cảm giác thời gian tựa như đã ngưng đọng lại đây.

Anh ta trực tiếp đi đến trước mặt Nhiếp Xuyên, tách Nhiếp Xuyên ra khỏi đối thủ của mình.

Mark kéo cổ tay Reese, hung tợn trừng mắt về phía anh: "Hey —— Thằng này, mày muốn làm gì!"

Hai người bạn khác của cậu ta cũng đồng loạt xông tới.

Reese chỉ lạnh nhạt hất tay của đối phương ra, hờ hững hỏi ngược lại một câu: "Cậu là đối thủ của cậu nhóc này à? Thực ra cậu rất rõ ràng, không cần biết là bao nhiêu lần, cậu ta đều có thể dẫn bóng vượt qua cậu."

Bên tai Nhiếp Xuyên dường như nghe được âm thanh băng đá đang vỡ vụn.

"Này! Thằng khốn, mày nói cái gì ——"

Mark vung nắm đấm lên, muốn đánh về phía mặt Reese, nhưng tay lại bị đối phương thoải mái bắt lại: "Cho nên, vẫn là để tôi giải quyết cậu ta đi."

"Cái gì?" Cổ tay tên to con bị Reese nắm đến mức trắng bệch, cậu ta không ngờ sức lực của người trước mặt này lại lớn đến thế.

"Tôi nói, để tôi giải quyết tên nhóc này."

Ánh mắt của Reese từ trên cao nhìn thẳng vào mắt Mark, trong nháy mắt khiến thần kinh cậu ta tê dại, không còn nghĩ được gì nữa.

"Này! Mark! Tôi biết anh ta, anh ta là Reese Reddington của đội bóng rổ đại học DK!"

"Cái... Cái gì? DK..."

Ý thức được đối phương là ai, Mark lùi về phía sau một bước.

Đội bóng rổ đại học DK? Nhiếp Xuyên vẫn không hiểu rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra nữa. Cậu cũng học đại học DK, hình như nghe nói đội bóng rổ của trường tham gia giải đấu gì gì đó, thuộc liên minh gì gì đó, nhưng mà cụ thể thế nào thì cậu chả có chút ấn tượng gì hết.

Celine, người vẫn luôn nói chuyện với bạn mình suốt từ đầu tới giờ cũng nhìn về phía này, trên mặt là vẻ kinh ngạc không tài nào tin nổi, ngay sau đó là biểu tình phấn khích, muốn lập tức nhào lên. Cô lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, mọi người xung quanh cũng dồn dập hô vang cái tên "Reese Reddington".

Mà người tên Reese Reddington kia lại xoay người, từ từ hạ thấp trọng tâm, làm một động tác "Tới đây" với Nhiếp Xuyên.

__________________

[1] Câu gốc là "Không có kim cương, không có đồ sứ": Câu này đề cập đến một nghề thủ công dân gian cổ xưa - là sửa chữa đồ sứ bị vỡ bằng vàng hoặc bạc. Sứ cứng, chịu mài mòn, sử dụng được lâu, nhưng điểm yếu chết người của sứ là dễ vỡ, khi mảnh sứ bị vỡ sẽ không làm được gì, thời xưa sứ lại là loại đồ dùng đắt đỏ trong nhà, bỏ nó đi thì thật đáng tiếc, cho nên những người thợ thủ công bắt đầu nghĩ cách sửa lại đồ sứ bị vỡ. Có hai công cụ chính cho những người thợ thủ công này, một là kim cương và hai là đinh được làm bằng bạc hoặc vàng. Khi sửa chữa đồ sứ, đầu tiên bạn dùng mũi khoan kim cương để khoan một lỗ nhỏ trên đồ sứ, sau đó dùng đinh xuyên qua, cố định và cuối cùng là đánh bóng để sửa chữa vết rò rỉ. Sau một bộ quy trình như vậy, tuy sứ không còn tốt như trước, nhưng cũng đủ để khôi phục lại có thể sử dụng bình thường.Chính vì kim cương là dụng cụ cần thiết để sửa đồ sứ, nên đời sau mới có câu: Không có kim cương thì không có đồ sứ! Ban đầu, câu này chỉ giải thích rằng kim cương chiếm vị trí quan trọng nhất trong việc sửa chữa đồ sứ, tuy nhiên, do người ta truyền từ đời này sang đời khác, sau khi đồ sứ biến mất, câu này còn thể hiện một nghĩa mở rộng, có nghĩa là: nếu bạn không giỏi xuất sắc, thì đừng làm những điều vượt quá khả năng của mình.



[2] Chúa tể của những chiếc nhẫn: là bộ phim giả tưởng của đạo diễn Peter Jackson ra mắt lần đầu tiên năm 2001. Nó mở đầu cho Chúa tể của những chiếc nhẫn (bộ 3 phim) và dựa theo tập đầu cùng tên trong bộ tiểu thuyết giả tưởng 3 tập The Lord of the Rings của nhà văn người Anh J. R. R. Tolkien. Lấy bối cảnh vùng Middle-earth, bộ phim kể về cuộc hành trình tiêu diệt Chiếc nhẫn quyền lực (One Ring) của một người Hobbit tên là Frodo Baggins.







[3] Gulliver phiêu lưu ký (tiếng Anh: Gulliver's Travels) hay Những cuộc phiêu lưu của Gulliver (1726, chỉnh sửa năm 1735), tên chính thức là Travels into Several Remote Nations of the World. In Four Parts. By Lemuel Gulliver, First a Surgeon, and then a Captain of Several Ships (Những cuộc phiêu lưu đến một vài quốc gia xa xôi trên thế giới. Gồm bốn phần. Bởi Lemuel Gulliver, đầu tiên là một nhà giải phẫu, và sau là thuyền trưởng của một vài con tàu), là một tiểu thuyết của Jonathan Swift, một tác phẩm trào phúng nhằm phê phán bản tính của con người và tiểu thể loại văn học "phiêu lưu ký". Đây là tác phẩm nổi tiếng nhất của Swift, và một tác phẩm kinh điển của văn học Anh.

Quyển sách trở nên cực kỳ nổi tiếng ngay khi nó được xuất bản (người ta nói rằng nó được đọc ở khắp nơi, từ hội đồng nội các cho tới nhà trẻ, câu trích dẫn được cho là hoặc của John Gay hoặc Alexander Pope), và rất có thể là chưa từng bị cho ngừng in từ đó.

[4] "Charlie" Chaplin (16 tháng 4 năm 1889 – 25 tháng 12 năm 1977; thường được biết đến với tên Charlie Chaplin hay Vua hề Charlot - Sác-lô) là một diễn viên, đạo diễn phim hài người Anh trở nên nổi tiếng trong kỷ nguyên phim câm. Chaplin trở thành một hình tượng toàn cầu thông qua nhân vật Tramp (Gã lang thang, hay còn có tên là Charlot trong tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha và vài ngôn ngữ khác), thường được xem là một trong những nhân vật quan trọng nhất trong lịch sử ngành công nghiệp điện ảnh.Sự nghiệp của ông kéo dài trên 75 năm, từ tuổi thơ trong kỷ nguyên Victoria cho đến một năm trước khi qua đời ở tuổi 88, đem lại nhiều lời tán dương cũng như tranh cãi.



[5] Đường chuyền của Chúa: Tôi search thì ra tên một bộ phim về đề tài bóng rổ đường phố của Trung Quốc. Nhưng tối đoán nó giống kiểu nước đi của chúa trong cờ vậy ý.

Tên gốc đây: 晃过上帝. Còn ở dưới là cái phim tôi tìm ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play