*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

29/08/2021

Edit: Nhật Nhật

Khiếp hãi với độ dài của mấy chương cuối.

...

Nhiếp Xuyền cùng đồng đội đi vào phòng nghỉ của sân vận động, mọi người thay áo thi đấu ở đây, sau đó sắp xếp lại đồ đạc của mình.

"Ông có thấy hồi hộp không?" Carlo dí mặt lại gần chỗ Ewing.

Biểu cảm trên mặt Ewing so với Nhiếp Xuyên thì trông bình tĩnh hơn nhiều. Trước đây, cứ trước mỗi một trận đấy quan trọng, lúc ở trên xe buýt, cậu ta sẽ rung chân hoặc là bẻ khớp tay gì đó, nhưng hôm nay, Ewing nếu không phải nhắm mắt trầm tư thì cũng chính là đang nghe nhạc.

"Tôi không hồi hộp." Ewing nắm chặt tay, đấm Carlo một cú: "Chúng ta đã tới tận đây rồi, đạt được thành tích mà mười mấy năm rồi những người tiền nhiệm cũng không làm được... Tôi chỉ thấy, còn kém một bước nữa, chúng ta có thể viết nên một trang sử khác, tôi muốn dốc toàn lực ứng phó, nếu không thực sự rất không cam lòng."

Trái tim Nhiếp Xuyên dường như bị lời Ewing nói đả động, Carlo cũng hơi giật mình.

"Trước ông cứ luôn nói mình là tay ném top ba trong các đội bóng rổ tham gia giải, nhưng tôi luôn nghĩ ông chính là số một." Carlo nói.

Ewing mỉm cười, cúi đầu chỉnh lại bao cổ tay của mình, giống như chiến sĩ lau chùi thanh đao sắc bén của mình trước khi ra chiến trường.

Carlo không hài lòng nói: "Lúc này không phải ông cũng nên nói là 'Tôi cũng nghĩ ông là tiền phong hàng trong đỉnh nhất trong các đội tham gia giải' sao?"

Ewing đưa tay, búng lên trán Carlo một cái: "Chờ trận ngày hôm nay kết thúc, nó sẽ thành sự thực."

Carlo cũng bật cười theo.

Khi bọn họ đi dọc theo hành lang, tiến vào sân, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc từ bốn phương tám hướng truyền tới khiến máu Nhiếp Xuyên như sôi trào.

Nhiếp Xuyên của trước đây, không biết sự cuồng nhiệt này là bắt nguồn từ đâu, dưới cái nhìn của cậu, một trận đấu bóng rổ có hấp dẫn đến đâu thì cũng chỉ là một cuộc tranh tài mà thôi.

Tất cả những khoảnh khắc tuyệt vời rồi cũng sẽ trôi qua, ngay cả lịch sử chói lọi rồi cũng sẽ bị niềm vui mới vùi lấp.

Nhưng khi cậu bước từng bước, đi đến bây giờ, cậu dường như cũng đã hòa vào sự cuồng nhiệt này.

Quan trọng nhất là, cậu biết mình cũng là một trong những người tạo nên sự điên cuồng này.

Sân bóng rổ rộng rãi, sáng ngời, tựa như chiến dịch Infinite Reach [1] bao trùm cả thế giới, phong phú lại toàn diện, bày ra vô số khả năng.

Nhiếp Xuyên ngẩng đầu, đối diện bọn họ lúc này chính là các cầu thủ cùng huấn luyện viên của AZU.

Ben Robbins đang duỗi cơ, cậu ta quay mặt sang, lúc thấy Nhiếp Xuyên thì lập tức toét miệng cười với cậu.

Ceston cũng nghiêng người nhìn về phía DK, nụ cười trên môi anh ta giống y đúc với hôm đấu cùng UFR.

Mấy vị bình luận viên đã không kìm được nội tâm kích động của mình nữa.

Robert lên tiếng trước: "Trời ơi, trời ơi! Trận đấu mà người người nhà nhà đều mong chờ cuối cùng cũng đến rồi! Thành thật mà nói, tôi đã sớm đoán được AZU sẽ góp mặt trong trận chung kết, nhưng thực không ngờ đối thủ của bọn họ lại là UDK!"

"Đúng vậy, có không ít tạp chí cùng các chuyên mục thể thao đều cho là DK có đủ thực lực để tiến vào vòng bán kết, nhưng trận chiến cuối cùng này thực sự đã vượt xa ngoài tầm dự đoán của rất nhiều người! Nhưng nhìn quá trình DK cùng nhau tiến lên, chứng kiến sự trưởng thành của họ, tôi bỗng dưng lại thấy thành tích như vậy vừa ngoài dự đoán lại vừa hợp tình hợp lý!" Ingrid nói.

"Thế là có mỗi mình tôi kiên định với phán đoán DK sẽ tiến vào đến chung kết thôi à? Các anh thử tượng tượng mà xem, nếu nói ai có thể chống lại sự kết hợp của cặp bài trùng Ceston Lind và Ben Robbins, thì tôi chỉ nghĩ đến mỗi Reese và Nhiếp Xuyên của DK được thôi!"

"Ha ha ha, nếu trước đó, anh mà nói với tôi là cái cậu nhóc tóc đen không chút tên tuổi kia có thể cùng tranh cao thấp với hậu vệ dẫn bóng số một của mùa giải – Ceston Lind, thì chắc chắn tôi sẽ nghĩ là anh bị chập cheng rồi. Đương nhiên, cho dù là hiện tại, tôi vẫn thấy so với Ceston, Nhiếp Xuyên còn thiếu một chút gì đó, nhưng tôi lại không nhịn được nghĩ, cậu ta có thể so tài với Ceston, thậm chí tôi còn chả biết là tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy nữa!" Robert lắc đầu, không nhịn được cười.

"Có lẽ đó là sự kỳ vọng của anh với mức độ trưởng thành của cậu ấy đi. Lúc cậu ấy thay thế Reese đảm nhận vị trí tiền phong hàng ngoài trong trận đấu với KSU, chúng ta luôn cho rằng cậu nhóc này không phải là đối thủ của Raven Harvey, DK sẽ dừng bước ở đây, nhưng cậu ta lại cố tình cướp được đến hai mười điểm từ trong tay của Raven. Khi DK gặp CBU ở trận trước, chúng ta cũng đã nghĩ, muốn phong tỏa sức mạnh của Owen, nhất định phải dựa vào Reese, nhưng Nhiếp Xuyên đã một lần nữa chứng minh được năng lực phòng ngự dưới giỏ cùng khả năng ghi điểm của mình. Cho nên tôi không khỏi nghĩ, đối mặt với một hậu vệ dẫn bóng như Ceston Lind, Nhiếp Xuyên có thể mang đến bất ngờ như thế nào, liệu cậu ta phối hợp cùng Reese có thể ngăn lại mối liên kết giữa Ben Robbins và Ceston hay không." Ingrid nói.

"Không chỉ có vậy, nếu muốn thắng trận này, chỉ dựa vào năng lực của một hai người là không đủ. Đều có cùng một chức trách, liệu khi đối mặt với Ben Robbins có danh tiếng hơn xa mình, Ewing có thể thoải mái tay chân, bảo vệ khu vực vòng ngoài của DK hay không? Carlo Brandon liệu có thể đối đầu với tiền phong hàng trong Edgar của AZU! Còn cả Bracy phía AZU nữa, là một tiền phong hàng ngoài, cậu ta có năng lực phán đoán cùng cắt bóng dứt điểm như Reese Reddington không?" Espenson làm một phép so sánh đơn giản.

"Đừng quên là còn có màn đọ sức giữa hai trung phong The Rock và Black Mount nữa. Mặc dù nói so với The Rock, Black Mount có vẻ khiêm tốn hơn nhiều, nhưng bất cứ ai tinh mắt cũng có thể nhận ra, DK đi được đến đây, không thể không kể đến công lao phòng thủ dưới rổ của Black Mount, bất kể là lực bộc phát hay là năng lực ghi điểm của cậu ta đều là hạng nhất. Màn đọ sức giữa hai trung phong có thực lực đỉnh cao cũng rất đáng xem đây. Hơn nữa, còn cả huấn luyện viên của hai đội, Gordon của UDK và 'Cá mập lớn' – Scott của AZU, bọn họ sẽ phân tích tình hình trên sân ra sao, sử dụng chiến thuật như thế nào để phát huy trình độ tốt nhất của mỗi một cầu thủ cũng là chuyện khiến người ta vô cùng mong đợi!"

Ben ngó sang chỗ Ceston: "Anh đang nhìn cái gì thế?"

"Đương nhiên là nhìn đối thủ hôm nay của chúng ta. Ben, linh cảm của em luôn rất chính xác, em cảm thấy quán quân năm nay vẫn là chúng ta sao?" Ceston cười hỏi.

"Đương nhiên là chúng ta rồi." Ben trả lời chắc nình nịch, " Hơn nữa, em cảm thấy trận này em có thể ghi được hai mươi mốt điểm!"

"Hai mười mốt điểm?" Ceston nheo mắt lại, "Anh còn đang nghĩ em sẽ tự tin vỗ ngực nói mình có thể ghi được ba mươi điểm đây."

"Này, em đâu phải kiểu người không biết tự lượng sức mình, coi thường đối thủ như vậy." Ben thu lại nụ cười trẻ con trên mặt, ánh mắt rơi lên người Reese, "Trong toàn bộ trành viên DK, người có tốc độ đủ để truy cản anh chỉ có Reese thôi. Nếu Reese theo sát anh, vậy cơ hội có bóng của em sẽ ít hơn nhiều. Còn nếu nói về khả năng kiểm soát bóng cùng cướp bóng, em không phải đối thủ của Nhiếp Xuyên, đây chính là sự thực."

Ceston cười khẽ một tiếng: "Vậy Nhiếp Xuyên thì sao? Em có cảm thấy cậu ta có thể trở thành đối thủ của anh không? Cậu ta là người có thể đối đầu trực diện với Raven Harvey, đồng thời không chỉ một lần vượt qua cái tên Owen Whishaw kia đấy."

Ben hơi ngửa đầu lên, không trả lời.

"Xem ra em rất thưởng thức Nhiếp Xuyên nhỉ." Đuôi lông mày của Ceston hơi nhướng lên.

"Thực ra... Chính anh cũng đã rất rõ ràng rồi mà, không phải à?" Ben nhìn vào mắt Ceston, hỏi ngược lại.

"Rõ ràng cái gì?"

"Rõ ràng chuyện chỉ cần cậu ấy có thể vượt qua anh một lần, hoặc là thành công cướp bóng trong tay anh một lần, vậy nhất định sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Chỉ cần để cậu ấy tìm được cách thoát ra khỏi tiết tấu của anh, cậu ấy sẽ càng chơi càng hăng. Lúc đối mặt với Raven Harvey là như vậy, mà lúc đối mặt với Owen Whishaw cũng là như thế."

"Cho nên. Anh nhất định phải đè bẹp cậu ta ngay từ giây đầu tiên, đả kích cậu ta, đạp lòng tự tin của đối phương xuống đáy vực, khiến cậu ta không nhấc nổi đầu lên, tuyệt đối không để cậu ta tìm ra bất cứ 'Linh cảm' nào." Ánh mắt Ceston lạnh xuống.

Lúc này, huấn luyện viên Gordon cũng đang tiến hành chỉ đạo cho các cầu thủ của mình.

"Tới được bước này, đối với biểu hiện của từng người trong các trò, tôi đã thỏa mãn 100% rồi. Tuy rằng rất nhiều người đều đang mong chờ chiến thắng của chúng ta, nhưng đây không phải là NBA, ngoài danh tiếng và vinh quang ra, tôi càng hi vọng các trò hưởng thụ từng phút từng giây trên sân bóng, cảm giác vỡ vụn trong nháy mắt mỗi lần ra tay. Sự phối hợp ăn ý của Ceston Lind và Ben Robbins rất nổi tiếng trong giải đấu, cho nên Nhiếp Xuyên, trận đấu này với trò mà nói sẽ là một trận vô cùng đặc biệt. Hãy đối mặt với Ceston Lind, cảm nhận cách khống chế bóng của cậu ta, cách đối phương thay đổi nhịp điệu, các cướp bóng, cắt bóng, cách mà cậu ta liên kết mỗi một cầu thủ trong đội lại với nhau, cậu ta sẽ là người thầy tốt nhất, hình mẫu tốt nhất cho trò học tập. Tôi tin là, với trò, cậu ta không phải là một đỉnh núi cao không thể vượt qua, mà là bước đệm cho sự trưởng thành sau này."

Ánh mắt của huấn luyện viên Gordon nhìn thẳng tắp vào Nhiếp Xuyên, đây là chuyện mà cậu hoàn toàn không hề ngờ tới.

Trong suy nghĩ của mọi người, người sẽ theo kèm Ceston hẳn sẽ là Reese chứ không phải là Nhiếp Xuyên.

Nhưng huấn luyện viên lại nói Ceston chính là bước đệm của cậu, đây mà chuyện Nhiếp Xuyên chưa từng nghĩ đến. Huấn luyện viên Gordon sẽ không vì giúp cầu thủ của mình củng cố lòng tin mà đánh giá sai về trình độ và thực lực của đối thủ, bởi vì khi loại khích lệ không thiết thực này bị đánh vỡ, lòng tự trọng của cầu thủ sẽ phải gánh chịu tổn thương càng lớn hơn. Thế nên, khi huấn luyện viên Gordon nói ra lời này, nghĩa là ông thực sự thấy tiềm lực của Nhiếp Xuyên vượt xa Ceston.

Điều này không khỏi khiến đầu ngón tay cậu dường như cũng nóng lên theo.

"Ewing, có lẽ trong toàn bộ các cầu thủ từng vào đến vòng loại chung kết, trò không phải là tay ném số một, trên trò còn có Owen Whishaw và Ben Robbins nữa. Nhưng trong DK chúng ta, trò chính là số một, việc ghi điểm từ vòng ngoài của cả đội, chúng ta không thể dựa vào bất cứ ai khác, chỉ có trò thôi. Đối với chúng ta mà nói, cho dù những người khác cảm thấy trò có thể vượt qua Ben Robbins hay là không cũng không quan trọng, bởi vì trò là độc nhất vô nhị." Huấn luyện viên dường như cũng biết, cứ luôn bị mang ra so sánh với Owen Whishaw và Ben Robbins, trong lòng Ewing thấy áp lực như thế nào, "Tôi không muốn trò mang theo cả xiềng xích để nhảy lên, tôi chỉ mong trò vui vẻ hưởng thụ trận đấu ngày hôm nay. Khi tất cả kết thúc, khi trò nhớ lại lúc này, sẽ cảm thấy thoải mái vui vẻ, chứ không phải áp lực."

"Vâng, huấn luyện viên." Ewing gật đầu.

"Black Mount, tôi biết trò yêu bóng rổ nhiều như thế nào, cũng biết trò rất mong mình có thể được các nhà tuyển dụng NBA thưởng thức. Nhưng trò lại kiềm chế không thể hiện tham vọng của mình, trở thành hậu phương vững chắc nhất cho toàn bộ DK. Ngày hôm nay, tôi hi vọng trò có thể thả lỏng, tùy ý mà làm, khiến mấy tay săn đầu người của NBA được chiêm ngưỡng sự lợi hại của trò!"

Black Mount hơi run run, sau đó trên mặt lộ ra ý cười: "Vâng, huấn luyện viên!"

"Carlo, bởi vì có Reese ở đây, cho nên năng lực ghi điểm và phòng ngự của tiền phong hàng trong là trò luôn bị mọi người đánh giá thấp. Ngày hôm nay, không cần nghĩ nhiều làm gì, cứ thể hiện hết ra cho mọi người thấy, con át chủ bài ghi điểm của DK chúng ta, không phải chỉ có một mình Reese mà thôi."

Carlo bật cười, dùng nắm đấm, đám nhẹ một cú lên vai Reese: "Khà khà, xem ra huấn luyện viên Gordon rất muốn tôi đoạt sự nổi bật của ông đấy!"

"Reese, năm nay, trò đã mang đến cho tôi rất nhiều bất ngờ." Huấn luyện viên Gordon giơ tay, vỗ vỗ vai Reese, "Trước đây trò như một thanh đao sắc bén không có bao kiếm, quá mức lộ liễu. Nhưng kể từ khi Nhiếp Xuyên gia nhập cùng chúng ta, trò đã thay đổi rất nhiều. Trò biết nên phối hợp với những người khác như thế nào, cũng biết cách nhận lấy càng nhiều cơ hội mà đồng đội giao cho. Đây chính là cái mà tôi thấy cảm ơn Nhiếp Xuyên nhất, cậu ấy cho trò có không gian càng thêm rộng lớn hơn."

"Vậy hôm nay, em có thể tự do tùy ý mà làm sao?" Reese hỏi ngược lại.

"Tự do tùy ý chỉ là một khái niệm tương đối mà thôi." Bàn tay huấn luyện viên Gordon đặt lên lồng ngực Reese, "Trong lòng trò biết rất rõ, bản thân mình muốn cái gì."

Mọi người đều dòm về phía Reese.

Trận đấu sắp bắt đầu, tất cả cùng nhau đi về phía sân.

Mỗi một bước đối với Nhiếp Xuyên đều vô cùng trang nghiêm. Cậu chưa từng có cảm giác đắm chìm dưới ánh đèn sáng ngời rực rỡ như vậy, ngay cả mỗi nhịp trái tim nhảy lên đều như tự mang theo một ý nghĩa đặc biệt nào đó.

Cậu hạ thấy trọng tâm, làm động tác chuẩn bị, sẵn sàng di chuyển bất cứ lúc nào.

Black Mount và The Rock đang đứng ở vạch giữa sân, chuẩn bị nhảy tranh bóng, Black Mount đã làm việc này không biết bao nhiêu lần, nhưng giây phút khi đối phương nhảy lên, Nhiếp Xuyên vẫn cảm thấy sức bật của anh ta như phá tan tầm mắt mình.

Anh ta hét to một tiếng muốn thủng màng nhĩ, cánh tay vung lên trên không, lập tức đẩy bóng về!

Nhiếp Xuyên nhanh chóng di chuyển, chặn lại trước khi tiền phong hàng ngoai Bracy cướp được bóng.

Trong khoảnh khắc Nhiếp Xuyên xoay người, cậu nghe thấy tiếng giày thể thao ma sát với mặt sân vang lên sát bên cạnh mình, trong đầu nhớ tới hình ảnh lúc DK đấu với CBU, trong nháy mắt cậu xoay người bị Owen cướp bóng ra sao. Cùng một sai lầm, cậu sẽ không phạm phải lần thứ hai!

Nhiếp Xuyên nhanh chóng chuyển hướng chếch một bên, tránh được đối phương, quay người một cái, dứt khoát lắc vai, nhanh như chớp vượt qua người này.

Trong nháy mắt kia, Nhiếp Xuyên mới nhận ra, người tới gần mình chính là Ceston!

Trái tim Nhiếp Xuyên tức thì căng lên, cậu biết chỉ có mỗi vậy sẽ không thể hoàn toàn cắt đuôi hậu vệ dẫn bóng có tốc độ nhanh nhất này.

Quả nhiên, Nhiếp Xuyên vừa tăng tốc, Ceston đã đuổi tới bên cạnh, Nhiếp Xuyên dừng lại cố gắng thoát khỏi sự đeo bám của Ceston, đối phương lại trực tiếp bước lướt một bước, vọt đến trước mặt cậu.

Trên môi Ceston vẫn là nụ cười rất nhẹ như mọi khi, ánh mắt của anh ta cũng không có cảm giác áp bách, nhưng trong lòng Nhiếp Xuyên lại có ảo giác như mình đã bị đối phương khóa chặt, không có cách nào thoát ra.

Nhiếp Xuyên biết, nếu cậu cứ cố chấp tiến lên, nhất định sẽ để Ceston cướp được bóng, Nhiếp Xuyên quyết đoán chuyền bóng về phía sau, nhưng Carlo đuổi tới tiếp ứng lại trong nháy mắt bị tiền phong hàng trong Edgar ngăn cản, lúc này Reese chạy đến, cảm xúc của khán giả cũng bị kéo lên theo, Nhiếp Xuyên chếch bóng, chuyền về phía sau, tay vừa đẩy bóng ra, Ceston đột nhiên vươn người về phía trước, sống lưng anh ta duỗi ra, có cảm giác vô cùng dẻo dai, thân thể tựa như xuyên qua dưới cánh tay Nhiếp Xuyên, đầu ngón tay chạm vào bóng, khiến góc độ bóng đi ra hoàn toàn thay đổi!

Lúc này tiền phong hàng ngoài của AZU là Bracy đã tới kịp, cướp bóng đi, trong nháy mắt Reese điều chỉnh lại phương hướng, đuổi theo Bracy, tốc độ hai người vô cùng nhanh.

Bracy vượt qua hàng phòng ngự của Ewing, Reese cũng dễ dàng cắt đuôi Ben, hai người thẳng một đường vọt đến dưới giỏ, Brace đột ngột dừng lại, đưa bóng chuyền về phía sau, mà đó chính là chỗ Ben đang đứng!

Tim vọt thẳng lên cuống họng, tất cả mọi người đều đang đoán, chẳng lẽ pha ghi bàn đầu tiên của trận đấu cũng là cú ba điểm đầu tiên sẽ là của Ben Robbins sao?

Vốn đã chuẩn bị sẵn sàng đón bóng rồi, ngay lúc cậu ta vừa giơ tay ra, thì một bóng người xẹt qua bên cạnh, liều lĩnh bật lên, Ben trợn to hai mắt, trơ mắt nhìn bóng bị chém xuống, bản thân ngay cả cơ hội chạm vào bóng cũng không có.

Khán giả ồ lên.

Là Nhiếp Xuyên, cậu đã thành công cản phá cú ném ba điểm đầu tiên của Ben!

Ben chớp mắt một cái, nhanh chóng đuổi theo truy cản Nhiếp Xuyên, nhưng tốc độ của Nhiếp Xuyên thực sự là quá nhanh, khoảng cách giữa hai người loáng cái đã bị kéo ra.

"Tốc độ của Nhiếp Xuyên hình như còn nhanh hơn cả hôm đối chiến với CBU!" Ingrid thốt lên một cậu khen ngợi.

Robert cười nói: "Không phải do tốc độ nhanh hơn, mà là do động tác dẫn bóng của cậu ấy càng thêm trôi chảy hơn trước, bất kể là lúc dẫn bóng thay đổi trọng tâm để vượt qua đối thủ, hay là lúc thay đổi phương hướng, cậu ấy đều thực hiện thành thạo điêu luyện hơn nhiều!"

Espenson cũng cười: "Thật muốn thấy cậu ấy cùng Ceston Lind đối đầu một chọi một."

Đúng lúc đó, có người băng lên, chạy song song với Nhiếp Xuyên. Tốc độ lưu loát như vậy, Nhiếp Xuyên biết, đó không phải là Reese.

Ngay lúc Nhiếp Xuyên vừa muốn chuyển bóng từ tay phải sang tay trái, Ceston đột ngột tăng tốc, cánh tay của anh ta duỗi tới, Nhiếp Xuyên biết kể cả lúc đang chạy tốc độ cao cái tên này cũng có thể giữ thăng bằng cho cơ thể, tiến hành cướp bóng, lúc này muốn đổi hướng đã không còn kịp nữa rồi, Nhiếp Xuyên đành phải nâng vai lên, đập mạnh bóng xuống đất, hi vọng có thể tránh được tay của Ceston.

Nhưng Ceston quả thực là y như quái vật, trong nháy mắt anh ta đã điều chỉnh lại trọng tâm của mình, dịch về phía trước chỗ Nhiếp Xuyên đập bóng, duỗi tay kia ra, đập bóng quay trở lại.

Thần kinh Nhiếp Xuyên như nứt toác ra, lần đầu tiên cảm thấy dù mình có cố gắng như thế nào cũng không thể thoát khỏi trói buộc của Ceston.

Nụ cười của Ceston lướt qua trước mắt Nhiếp Xuyên, cái tên này chỉ cảm thấy cậu thú vị, chứ không phải đối thủ chân chính của mình.

Bóng bị Ceston mang đi, tốc độ của anh ta hoàn toàn có thể dùng từ gió cuốn mây trôi để hình dung, chỉ trong chớp mắt, đã vượt qua Ewing, động tác giả nhanh đến nỗi khiến người khác suýt chút nữa té ngã, lách qua bên cạnh Carlo, áp sát đến dưới giỏ của DK, Black Mount nhảy lên, phong tỏa không cho đối phương lên giỏ, Ceston chỉ cười nhạt một tiếng, ở trên không chuyền bóng sang cho tiền phong hàng trong Edgar.

Carlo chạy tới phòng thủ Edgar, Edgar lại trực tiếp ra tay, nhảy lên ném rổ.

Nhưng Reese đã tới kịp, trực tiếp xông về phía Edgar, cường độ và khí thể của cú nhảy này khiến đồng tử Edgar co lại, cố gắng thu bóng về, chuyền lại cho Ceston.

Ceston đón bóng, thong dong muốn lấy đà ném rổ, lúc này Carlo chạy tới, từ phía bên phải giỏ vòng sang bên trái, tốc độ cùng sự nhạy bén của Carlo khiến người ta nhìn mà líu lưỡi.

Mặc dù như thế, động tác ném rổ của Ceston lại chỉ là động tác giả, anh ta thu bóng về, vượt qua Carlo, nhảy lấy đà.

Khi bóng sắp đạt đến độ cao của rổ, Ceston ngây cả người, không biết Nhiếp Xuyên đã quay lại phòng thủ từ lúc nào, nhảy lên thật cao.

Khoảnh khắc đó, mắt Ceston không khỏi trợn to, anh ta đã xem Nhiếp Xuyên thi đấu rất nhiều lần, biết năng lực nhảy đánh của cậu trong tình thế nguy cấp tuyệt đối không thua kém những tiền phong hàng ngoài hạng top, nhưng khi được tự mình thể nghiệm lại là một loại cảm giác hoàn toàn khác.

Ceston thu bóng về, chuẩn bị làm một cú layup ngược tay xinh đẹp.

Nhiếp Xuyên nghiến chặt răng, vặn người ở trên không, lần thứ hai che kín khung rổ trước mặt Ceston.

Nhưng Ceston rất kiên nhẫn, không vội vàng ra tay, anh ta biết rõ thời gian dừng trên không của Nhiếp Xuyên, anh ta đang chờ đợi thời khắc cơ hội của mình tới.

Quả nhiên, trong nháy mắt khi độ cao của Nhiếp Xuyên hạ xuống, Ceston quyết đoán dùng sức ở đầu ngón tay, đưa bóng xuyên qua dưới nách của Nhiếp Xuyên đẩy vào giỏ.

Vốn pha chặn bóng trên không của nhiếp Xuyên đã khiến khán giả hò hét điên cuồng rồi, nhưng pha đổi hướng trên không của Ceston lại càng tuyệt vời hơn!

Điểm đầu tiên sẽ là của AZU sao?

"Rầm ——"

Có người dứt khoát vung tay lên, đập bóng của Ceston đi.

"Ặc ——" Khán giả kinh ngạc hô lên.

Ngay cả mấy vị bình luận viên cũng duỗi cổ thật dài, cố nhìn cho rõ.

"Oh my God..."

"Là Reese! Là Reese!"

"Thật là đỉnh!"

Reese tiếp đất xong, lập tức dẫn bóng chạy đi: "Nhiếp Xuyên!"

Trong nháy mắt Nhiếp Xuyên rơi xuống đất, cậu cũng nhanh chóng chạy sát theo.

DK tổ chức một đợt tấn công nhanh.

Khán giả điên cuồng hò hét, chỉ thấy Reese giống như muốn xé toạc bầu không khí, nhằm thẳng về phía dưới giỏ của AZU.

Ceston theo sát phía sau bọn họ, các thành viên khác của AZU cũng liều mạng chạy về phòng thủ.

Nhiếp Xuyên đột ngột quay người lại, chắn trước mắt Ceston, Ceston nhanh chóng lắc vai, mặc cho Nhiếp Xuyên có phản ứng nhanh hơn nữa, cũng không thể đuổi kịp đối phương, Ceston vượt qua Nhiếp Xuyên, nhưng chỉ chậm một giây đó thôi, Reese đã thuận lợi đến được khu vực dưới giỏ của AZU!

Trung phong The Rock đối đầu trực diện với Reese, nhưng Reese vẫn rất bình tĩnh nhảy lấy đà, dáng người của anh tràn ngập cảm giác sức mạnh, cánh tay anh xẹt qua bên cạnh cánh tay của The Rock, dùng sức ở đầu ngón tay, chếch bóng đi, đưa vào trong rổ!

Nhiếp Xuyên thở ra một hơi.

Trên sân tiếng vỗ tay dồn dập không ngừng, Reese xoay người lại, đập tay với Nhiếp Xuyên.

Ceston nhìn về phía hai người, Ben đi tới bên cạnh anh ta, lành lạnh nói: "Này, bọn họ thật sự rất ăn ý đấy... Em còn chưa thành công nhận được đường chuyền nào của anh đâu!"

"Không sao. Anh sẽ khiến Nhiếp Xuyên phải khóc hận." Ceston nhếch môi cười.

Robert đánh giá rất cao về pha ghi bàn này: "Theo như tôi thấy, hàm lượng kỹ thuật trong pha bóng này của Reese rất cao. Không chỉ có tốc độ cùng kỹ thuật ghi điểm dưới giỏ của cậu ta, mà cả sự phối hợp ăn ý của cậu ta với Nhiếp Xuyên nữa, kéo chậm tốc độ của Ceston, dưới giỏ của DK thì có Carlo và Black Mount phòng thủ, thế mạnh của toàn bộ các thành viên trong đội bóng đều được thể hiện ra."

Ingrid và Espenson cũng đồng ý với ý kiến này.

Trên khán đài, Relvin đang sóng vai ngồi cạnh Owen.

Relvin cũng cùng mọi người vỗ tay hoan hô, toét miệng cười: "Không uổng công chúng ta cùng họ tập luyện lâu như vậy."

Lông mày Owen hơi cau lại: "Nhưng tôi lại thấy có chút lo lắng."

"Lo lắng cái gì?"

"Đương nhiên là lo Ceston sẽ ra tay với Nhiếp Xuyên."

"Há? Không thể nào đâu."

"Tôi không phải nói cậu ta sẽ phạm quy, mà là trong thời gian ngắn nhất triển khai toàn bộ sức mạnh của mình, tạo áp lực cho Nhiếp Xuyên, khiến cậu ấy suy sụp."

"... Không thể đâu. Nếu là Nhiếp Xuyên của trước kia, thì có lẽ còn khả thi, nhưng đối đầu với nhiều đội mạnh như vậy, cùng nhau đi tới tận đây... Nhiếp Xuyên sẽ không yếu ớt như vậy đâu."

"Có lẽ thế. Bởi vì tôi cũng từng muốn làm vậy với Nhiếp Xuyên, chỉ có điều tôi lại không đành lòng."

Nghe Owen nói xong, Relvin cũng trầm mặc.

Sau đó, Owen lại cười: "Chúng ta đang lo lắng cái vớ vẩn gì đâu. Không cần biết sẽ có chuyện gì xảy ra, Reese nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Nhiếp Xuyên."

"Bảo vệ kiểu gì?" Relvin hỏi ngược lại.

"Cho cậu ấy biết, bản thân còn mạnh hơn so với Ceston, cho nên không cần sợ hãi, chỉ cần tiếp tục trưởng thành là được rồi."

__________________

[1] Chiến dịch Infinite Reach là mật danh cho các cuộc tấn công bằng tên lửa hành trình của Mỹ vào các căn cứ của Al-Qaeda ở Khost, Afghanistan và nhà máy dược phẩm Al-Shifa ở Khartoum, Sudan, vào ngày 20 tháng 8 năm 1998. Các cuộc tấn công, do Hải quân Mỹ phát động, đã được lệnh của Tổng thống Bill Clinton, được cho là để trả đũa cho các vụ đánh bom ngày 7 tháng 8 của al-Qaeda vào các đại sứ quán Mỹ ở Kenya và Tanzaniakhiến 224 người (trong đó có 12 người Mỹ) thiệt mạng và hơn 4.000 người khác bị thương. Chiến dịch Infinite Reach là lần đầu tiên Hoa Kỳ thừa nhận một cuộc tấn công phủ đầu nhằm vào một kẻ bạo lực phi nhà nước.

Tình báo Mỹ cho rằng mối quan hệ tài chính giữa nhà máy Al-Shifa và Osama bin Laden, và một mẫu đất thu thập từ Al-Shifa được cho là có chứa hóa chất được sử dụng trong sản xuất khí thần kinh VX. Nghi ngờ Al-Shifa có liên hệ và sản xuất vũ khí hóa học cho bin Laden và mạng lưới al-Qaeda của hắn, Mỹ đã phá hủy cơ sở này bằng tên lửa hành trình, giết chết hoặc làm bị thương 11 người Sudan. Cuộc tấn công vào Al-Shifa đã gây tranh cãi; Sau các cuộc tấn công, các bằng chứng và lý do của Hoa Kỳ bị chỉ trích là sai sót, và các học giả Max Taylor và Mohamed Elbushra trích dẫn "một sự chấp nhận rộng rãi rằng nhà máy này không liên quan đến việc sản xuất bất kỳ vũ khí hóa học nào."

Các cuộc tấn công tên lửa vào các trại huấn luyện ở Afghanistan của al-Qaeda, nhằm đánh trước nhiều cuộc tấn công hơn và tiêu diệt bin Laden, đã làm hư hại các cơ sở và gây ra một số lượng thương vong không chắc chắn; tuy nhiên, bin Laden không có mặt tại thời điểm đó. Sau các cuộc tấn công, Taliban cầm quyền được cho là đã từ chối lời hứa với Giám đốc tình báo Ả Rập Xê Út, Turki al-Faisal để giao nộp bin Laden, và thay vào đó, chế độ này đã củng cố mối quan hệ với thủ lĩnh al-Qaeda.

Chiến dịch Infinite Reach, hành động lớn nhất của Hoa Kỳ nhằm đáp trả một cuộc tấn công khủng bố kể từ sau vụ đánh bom Libya năm 1986, đã vấp phải phản ứng trái chiều của quốc tế: các đồng minh của Hoa Kỳ và hầu hết công chúng Hoa Kỳ ủng hộ các cuộc tấn công, nhưng các quốc gia mục tiêu và các quốc gia khác các quốc gia ở Trung Đông phản đối mạnh mẽ họ. Thất bại trong các cuộc tấn công tiêu diệt bin Laden cũng nâng cao hình ảnh của ông trong thế giới Hồi giáo. Các cuộc đình công tiếp theo đã được lên kế hoạch nhưng không được thực hiện; như một cuộc điều tra của Quốc hội năm 2002 đã lưu ý, Chiến dịch Infinite Reach là "trường hợp duy nhất... trong đó CIA hoặc quân đội Mỹ thực hiện một chiến dịch trực tiếp chống lại Bin Ladin trước ngày 11 tháng 9."

_____________________

Editor có lời muốn nói: Tôi cũng không biết sao bà bí lại ví trận bóng rổ với cái chiến dịch này nữa. À, mà chương sau cũng dài tầm 5k rưỡi từ gì đó thôi, nhắm xong thì tối tôi đăng, không thì để mai vậy nhé. Làm mấy chương thuần bóng rổ này thực sự là đau não lắm luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play