Sinh nhật năm nay của Hàn Liên đã được định sẵn là không thể tổ chức linh đình, cậu chỉ định tối đó đi uống rượu với mấy đứa bạn cùng lớp là được.

Ngày 4 tháng 9, Hàn Liên đúng giờ xuất hiện ở phòng thi. Nhảy lớp không chỉ chăm chú vào ba môn cơ bản là toán, văn, anh mà tất cả 10 môn học đều phải hoàn thành, tất nhiên hôm nay chỉ kiểm tra 3 môn cơ bản thôi còn 7 môn kia thì để các giáo viên đánh giá.

Hàn Liên thuận lợi vượt qua bài kiểm tra. Sau đó trong lúc chờ kết quả thì gọi cho Yoona.

"Alo, anh Yoona, chắc anh cũng biết em sắp chuyển sang nước ngoài cho nên anh xem xét và chọn những tài nguyên tốt ở Los Angeles cho em nhé!".

Yoona:"...." Lần đầu thấy có đứa diễn viên thế này, bộ tưởng có tài nguyên là có hả!!!!

Trong lòng Yoona hung hăng chà đạp Hàn Liên nhưng vẫn ừ một tiếng.

Anh ta biết tài năng của Hàn Liên nên phát triển ở đâu, và anh nghĩ phát triển ở Los Angeles sẽ tốt hơn ở đây nhiều vì ở đó cạnh tranh nhiều hướng phát triển sẽ càng tốt.

Nhưng ý Hàn Liên đã quyết, không cần ý kiến nhiều.

Năm giờ chiều hôm đó, Hàn Liên theo hẹn đến một nhà hàng dùng bữa với mọi người trong lớp, ai cũng nghe việc cậu chuẩn bị đi du học, Châu Á Thành còn khóc cả lên nháo cho không khí một mảnh ưu thương.

"Được rồi, mọi người buồn cái gì cũng có phải đi luôn đâu. Các cậu cố gắng theo đuổi ước mơ, sau này chúng ta còn gặp lại". Hàn Liên vỗ vỗ vai Châu Á Thành đang ôm mình khóc lại an ủi những bạn bè xung quanh.

Lớp trưởng dụi dụi đôi mắt đã đỏ hoe:" Được rồi mọi người, hôm nay là sinh nhật tiểu Liên đừng có mà mặt chao mày ủ như vậy nữa"

Không khí cuối cùng cũng có vẻ náo nhiệt trở lại, hôm nay là sinh nhật cũng là buổi tiệc chia tay với mọi người trong lớp. Không khí có vẻ không quá vui vẻ nhưng mọi người ai cũng tận hứng tất cả đều muốn cho cậu có một đêm đầy kỉ niệm với những người bạn thời cấp hai.

Tuy trong lòng ai cũng đầy tiếc nuối nhưng tất cả đều một lòng ủng hộ Hàn Liên, họ biết nơi đây không phải là nơi phát triển tốt nhất của cậu, họ không thể níu chận cậu được, thứ mà họ có thể níu Hàn Liên lại đó là kỉ niệm.

Tám giờ tối, Hàn Liên trở về nhà, cậu không phải là không muốn ở lại lâu hơn chỉ là cong phải mừng sinh nhật với người nhà đã.

Aztecan, Mộ Thần ở nước ngoài cũng đã gửi lời chúc mừng sinh nhật đến cho cậu, ba mẹ lại càng không quên chỉ có cái tên vô tâm kia là từ hôm qua tới giờ không thấy bóng dáng. Ngay cả gọi điện cũng chỉ nói mấy câu rồi bảo có việc bận rồi cúp máy.

Hàn Liên hừ lạnh một tiếng bước vào nhà.

Bụp

Kim tuyến bay loạn khắp nơi, bay lên cả trên đầu cậu. Hàn Liên ngơ ngác nhìn Hàn Thiên đứng trước mặt, trên đầu còn đội một cái mũ sinh nhật trông vô cùng trẻ con dường như mất hết phong độ anh cả thường ngày.

Đứng sau Hàn Thiên là Hàn Ngọc Ly, Hàn Ngọc Nhu ngoài ra còn có Cao Phi. Tất nhiên là chẳng có Hàn Diệp trong đội ngũ, cậu cũng không mong nhìn thấy y.

Mọi người đồng thanh:" Chúc mừng xin nhật, tiểu Liên!!".

Hàn Liên mỉm cười cảm ơn, lại bị Hàn Ngọc Ly ra vẻ bí mật kéo về phía bàn ăn.

"Lại đây, lại đây! Tèn ten!".

Hàn Ngọc Ly chìa tay ra chỉ vào bàn ăn. Chỉ thấy trên bàn ăn lớn chứa rất nhiều các món ăn tỏa ra mùi thơm nức mũi, tuy vậy chỉ cần nhìn là Hàn Liên có thể đoán được đây là món nhà làm.

Hàn Ngọc Ly đắc ý:" Thấy sao, thấy sao? Đây là do anh hai tự tay chuẩn bị đó!".

Cao Phi nghe nói đây là do Hàn Thiên tự tay chuẩn bị, khóe mặt giật giật một tí, trong lòng âm thầm suy đoán xem nên làm thế nào để khỏi ăn thức ăn.

Hàn Thiên lại cười nói:" Được rồi, đứng đổ công, anh chỉ chuẩn bị nguyên liệu thôi, tất cả là do em và Ngọc Nhu nấu mà."

Cao Phi nghe vậy thở ra một hơi.

May quá.

Nhìn bàn thức ăn, máu tham ăn trong người Hàn Liên lại phun trào, cấp tốc ngồi vào bàn ăn, chuẩn bị không khách khí gì mà chén sạch cả bàn ai ngờ lại bị Hàn Ngọc Nhu cản lại.

"Sao vậy chị?"

Hàn Ngọc Nhu ý tứ cười một tiếng:" Còn chưa thổi nến bánh kem mà em vội cái gì?".

Lúc này Hàn Liên mới để ý cả bàn thức ăn lớn như vậy chỉ là chẳng thấy bánh kem đâu.

"Bánh kem đâu?" Hàn Liên hoang mang hỏi. Không có bánh kem thì thổi nến kiểu gì? Hong lẽ đốt cái đèn cầy xong thổi tắt? Không lẽ Hàn gia suy tàn đến nỗi bây giờ đến một cái bánh kem còn mua không nổi sao?

Lúc này Cao Phi cười cười đi tới đứng cạnh Hàn Thiên, lại quay sang nói với Hàn Liên:" Em nhắm mắt lại đi."



Hàn Liên nhắm mắt lại.

Mọi người xung quanh bắt đầu hát bài chúc mừng sinh nhật.

Hàn Liên:"..." Đm kiêu ông nhắm mắt tưởng tượng ra bánh kem sinh nhật hả?

Happy Birthday to you.

Happy Birthday to you.

Happy Birthday, Happy Birthday.

Happy Birthday to...you.

Bài hát kết thúc, Hàn Liên còn chưa kịp mở mắt ra trước mặt cậu đã xuất hiện một giọng nói.

"Chúc mừng sinh nhật, tiểu Liên của anh..."

__________________________

(つ✧ω✧)つ Hí hí

Hạp pi bớt đề tú du! Hạp bì bớt đề tú du.

Đang suy nghĩ có nên viết thêm chương nữa không? Dạo này bệnh lười bộc phát rồi các cô ạ(*꒦ິ꒳꒦ີ)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play