Cao Phi lái xe đưa Hàn Liên về nhà. Hàn Liên bước xuống xe nhìn anh
"Anh không vào nhà à? Cũng khuya rồi."
"Ừm, anh về." Cao Phi nhìn Hàn Liên dường như không nở xa mình, trong lòng vô cùng ngọt ngào. Cậu chàng này lúc nào cũng đáng yêu như vậy cả.
Nghĩ vậy Cao Phi đưa tay ra bẹo một bên má Hàn Liên, thấp giọng cười:.
Đam Mỹ Hay"Ấy chà, mền thật đấy."
"Anh.." Hàn Liên cũng nhào tới bẹo lấy hai má Cao Phi:" Còn má của anh thì cứng ngắc, sờ không đã tí nào."
"Hửm? Không phải cứng mới thích sao?". Cao Phi ý vị thâm thường nhìn Hàn Liên.
Hàn Liên há miệng đang định nói gì đó thì bị một tiếng nói cắt ngang.
"Anh Cao Phi? Là anh thật sao?".
Nghe thấy giọng nói náy nét cười trên mặt Hàn Liên liền đông lại. Không ngờ Hàn Diệp cũng xuống máy bay nhanh như vậy, cậu còn tưởng y phải mai mốt mời về cơ.
Cao Phi cũng thu lại vẻ cợt nhã, thấy Hàn Diệp đứng đó liền khách sáo trả lời:" Ừm, anh đưa tiểu Liên về."
Hàn Diệp làm như không thấy Hàn Liên nhanh chóng chạy tới bên cửa xe kéo lấy cánh tay Cao Phi lắc lắc
"Anh Cao Phi thật lâu như vậy mới trở lại, anh không vào nhà chơi sao? Cũng khuya rồi hay anh nghỉ lại một đêm đi? Nha". Giọng Hàn Diệp nhẹ nhàng, giọng nói rõ ràng lại chậm rãi nhả chứ nghe thật êm tai, nhưng Hàn Liên lại chỉ cảm thấy da gà da vịt trên người đều nổi hết lên.
Ban đầu Hàn Liên cũng muốn giữ Cao Phi nghĩ lại để bồi dường tình cảm nhưng nếu vì vậy mà để Hàn Diệp có cơ hội tiếp xúc với người mà Hàn Liên cậu đã chọn thì là chuyện không thể nào.
"Phi, nếu có việc bận thì anh đi đi, đừng để lỡ thời gian."
"Được. " Cao Phi không chừa cơ hội để Hàn Diệp nói tiếp liền khách khí tạm biệt y rời đi.
Hàn Liên nhìn theo bóng xe chạy vụt qua, lại nhìn Hàn Diệp đứng đó không khỏi cảm thấy nực cười liền xoay vào nhà không thèm để ý đến Hàn Diệp nữa, không ngờ vừa đi được ba bước liền bị cản lại.
Hàn Diệp nghiến răng nói với Hàn Liên:" Tao không cần biết mày dùng cách gì để đạt được quán quân nhưng tao nói cho mày biết không có bí mật nào mà không được đưa ra ánh sáng đâu."
Hàn Liên nhìn Hàn Diệp, bỗng nhiên khóe môi hơi nhếch lên:" Ý anh ba là việc mua danh ngạch để vó vị trí trong cuộc thi sao?".
"Mày.."
"Anh ba à... Không có bí mật nào là không được đưa ra ánh sáng đâu." Nói rồi Hàn Liên đẩy Hàn Diệp sang một bên tiếp tục đi tới.
Hàn Diệp mím môi, ác độc nhìn bóng lưng Hàn Liên.
Hàn Liên vào phòng gửi một tin nhắn chúc ngủ ngon cho Cao Phi, rồi gọi điện bàn bạc một số công việc với Aztecan:
"À tôi có việc này nhờ cậu làm giúp" Hàn Liên nói
"Cứ nói trong phạm vi của tôi, tôi liền giúp cậu honey!". Aztecan trả lời chắc chắn
Hàn Liên nói chuyện một hồi đến khi thấy đồng hồ đã chỉ đến hơn một giờ sáng Hàn Liên mới tắt máy tắm rồi đi ngủ.
Lúc này, cảnh khi nãy Hàn Liên cùng Cao Phi thân mật bẹo má nhau đã nhanh chóng trở thành bức ảnh nằm gọn trên vàn làm việc của Lãnh Phong.
Sáng dậy, Hàn Liên như thường ngày vệ sinh cá nhân chuẩn bị đi học, xuống lầu thấy Hàn Diệp còn chưa đi thì nhíu mày.
Quản gia thấy cậu xuống liền lên tiếng:" Tiểu thiếu gia có cậu Cao đến từ sớm nói muốn đưa cậu đi học."
"Thật ạ? Vậy cháu đi đây, anh ấy hắn đợi lâu rồi." Hàn Liên nhanh chóng chạy ra cổng.
"Cậu chủ còn bữa sáng!!". Quản gia gọi với theo.
"Cháu lên trường ăn!!"
Hàn Liên ra tới cổng thấy xe Cao Phi liền vô cùng vui vẻ
"Anh đợi có lâu lắm không?"
"Không lâu, anh còn không biết tình em sao? Mới đây đã ra rồi hẳn là không ăn sáng đúng không?". Cao Phi nhẹ cười hỏi, chưa đợi Hàn Liên đáp đã lên tiếng:" Vào xe đi anh có chuẩn bị cơm hộp cho em đấy."
"Thật ạ? Oa, Anh Phi vạn tuế!". Hàn Liên ngồi vào ghế phụ lấy cơm hộp ra ăn.
"Thật là..." Cao Phi nở nụ cười cưng chiều.
Ngay lúc đề máy xe, gương mặt Hàn Diệp liền hiện ra. Cao Phi nhíu mày
"Anh Cao Phi có thể cho em đi với không? Dù sao em với Tiểu Liên cũng là học cùng trường, tài xế nhà em cũng đưa anh hai với hai em đi học trước mất rồi, đợi quay lại đón em hẳn là trễ học mất." Hàn Diệp bĩu môi nói.
Cao Phi bất đắc dĩ nhìn cậu chàng bên cạnh có vẻ mất hứng, nhưng cũng không thể từ chối liền đồng ý cho Hàn Diệp đi cùng.
Trên xe Hàn Diệp luôn tìm cách bắt chuyện với Cao Phi, Hàn Liên thì chuyên tâm ăn uống, còn Cao Phi một bên lái xe, một bên đáp câu được câu không với Hàn Diệp, lại một bên canh cho Hàn Liên ăn xong chỉ cậu chổ để ca cao nóng móng uống khoái khẩu của cậu.
Hàn Diệp nhìn chằm chằm phần cơm hộp trên tay Hàn Liên mắt đanh lại, gương mặt thanh tú toát lên vẻ thâm trầm đáng sợ.
Hàn Liên nhìn qua gương chiếu hậu thấy Hàn Diệp như vậy không khỏi cười lạnh thầm nghĩ Hàn Diệp không phải là đang thèm thuồng nhìn hộp cơm cậu ăn dở đấy chứ? Là cẩu sao?.
________________________________
Thuyền nào rồi cũng chìm thoi, mấy nàng đừng ôm hy vọng, chèo vui thì được chứ đừng mong tui đổi công nháヘ( ̄ω ̄ヘ)