Tần Tư Ý nói lời ngọt ngào, Trương Cẩn Phong cũng tự động bỏ ngoài tai, sau khi bôi thuốc cho đối phương, anh thu dọn đồ đạc, nói: "Được rồi, không còn muỗi nữa, mau ngủ đi."

Tần Tư Ý ước khoảng khắc được ở bên anh kéo dài vô tận, nhưng cậu biết Trương Cẩn Phong không dễ gì có thời gian để thư giãn như hiện tại. Cho dù bây giờ cậu rất muốn có anh ở bên nhưng vẫn không nỡ làm như vậy, đành lòng nói: "Cảm ơn anh, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta còn phải đón mưa sao băng."

"Ừ." Trương Cẩn Phong gật đầu rời đi, trở về lều ngủ của anh.

Trương Cẩn Phong biết Tần Tư Ý luôn thích nói lời yêu thương ngọt ngào. Lúc trước khi hai người còn ở bên nhau, Tần Tư Ý sẽ luôn dính trên người anh, luôn miệng nói: "Anh thật đẹp trai", "Anh trai, em rất thích anh", "Anh à, cô gái đó là ai vậy, thật ghen tị, anh là của riêng một mình em."

Khi còn yêu nhau, Trương Cẩn Phong luôn chiều chuộng đối người yêu dù bất cứ ở nơi đâu. Vốn dĩ Tần Tư Ý là một thiếu gia được nuông chiều từ bé, cậu luôn rất dính người và hay làm nũng, miệng lại vô cùng ngọt. Trương Cẩn Phong đương nhiên rất thích cậu, sẵn sàng yêu thương cưng chiều cậu.

Nhưng chính người luôn miệng nói: "Em yêu anh rất nhiều" lại nói lời chia tay anh.

Vì vậy, Trương Cẩn Phong bây giờ không còn tin vào những lời đường mật của cậu nữa, một lần sa vào hố là đủ lắm rồi.

Ngày hôm sau, Trương Cẩn Phong 10h sáng mới thức dậy, đi ra ngoài mới biết mình là người dậy sớm nhất, lúc này lều trại bên cạnh không có động tĩnh gì, xung quanh cũng không có người quen thuộc. Xa xa có những lều viên khác đang bắt đầu thức dậy.

Trương Cẩn Phong cũng không đánh thức mọi người, chỉ lấy giá đỡ nồi di động sau đó đốt lửa hâm nấu cháo họ mang đến để ăn với bánh mì.

Cách đó không xa, một nhóm trại sinh ngửi thấy mùi thơm, có người đi tới hỏi Trương Cẩn Phong: "Anh gì ơi, anh nấu gì thơm quá vậy?"

"Là cháo do mọi người mang theo." Trương Cẩn Phong ngẩng đầu nói: "Mọi người muốn nếm thử một chút không?"

Trương Cẩn Phong vừa ngẩng đầu,người kia lập tức sửng sốt khi nhìn thấy rõ gương mặt của anh, sau đó mới hoàn hồn lại nói: "Tôi có mang theo bữa sáng, nhưng trong đội của chúng tôi... ờ không, bạn của tôi không mang theo, để tôi hỏi xem cậu ấy có muốn ăn hay không. "

Trương Cẩn Phong không để ý, tiếp tục nấu cháo trên lửa nhỏ. Lúc này, Chu Tinh Nghiêu và bạn gái đã thức dậy ra khỏi lều. Khương Xán Xán vẫn còn ngái ngủ. Nhìn thấy Trương Cẩn Phong đang nấu bữa sáng, cô lập tức thanh tỉnh nói: "Anh Trương để dành cho em một phần nhé, rửa mặt xong em sẽ quay lại ngay!"

Trương Cẩn Phong mỉm cười, nói: "Đừng lo, em đến ăn lúc nào cũng được"

Trong lúc nói chuyện, người đàn ông khi nãy dẫn theo bạn mình đến, trông có vẻ giống như đến cọ cơm hoặc đến náo nhiệt cho vui.

Trương Cẩn Phong đứng lên, hỏi: "Mọi người muốn ăn sao?"

Người đàn ông đẩy người bạn đi cùng lên phía trước, cười nói: "Anh cứ cho người này ăn ké, chúng tôi không ăn."

Người kia nhìn Trương Cẩn Phong một chút, lập tức đỏ mặt nói: "Nói bậy gì vậy, tôi có cầm theo bữa sáng mà!"

"Vậy... mọi người có ăn hay không?" Trương Cẩn Phong đi về phía trước vài bước, có tất cả bảy người trước mặt anh, tất cả đều cao gần 1mét8, nhưng chiều cao 1mét9 của Trương Cẩn Phong vẫn rất vượt trội so với họ.

Một người trong số họ lên tiếng: "Bạn nhỏ của chúng tôi tên là Triệu Vũ Trạch, nó tính tình hay e thẹn nhút nhát, chúng tôi muốn đưa cậu nhỏ ra ngoài để cậu ấy bớt nhút nhát trước đám đông...."

Trương Cẩn Phong liếc nhìn anh chàng tên Triệu Vũ Trạch, người nọ trông vô cùng thanh tú, dễ nhìn, dáng vẻ đúng thật là đang thẹn thùng, đỏ mặt.

Trương Cẩn Phong cười nói: "Cùng chọn đến đây nghỉ dưỡng xem như một loại duyên phận. Sau này nếu có thể thì có thể cùng nhau kết giao."

"Được rồi!" Người nào đó vỗ vai Triệu Vũ Trạch nói: "Chờ xuống núi lại cùng nhau kết giao."

Trương Cẩn Phong gật đầu, nói chuyện lâu quá sợ cháo cháy nên muốn quay lại đảo cháo, ai biết vừa quay đầu liền thấy Tần Tư Ý đã đứng ở phía sau, sắc mặc trông rất tệ.

Trương Cẩn Phong không hỏi lý do, mà chỉ gật đầu với cậu, nói: "Rửa mặt đi rồi ăn sáng"

Tần Tư Ý vẫn đứng yên tại chỗ, Trương Cẩn Phong cũng không biết cậu định làm gì, cũng không thèm để ý nữa, chỉ bưng một bát cháo lên bắt đầu ăn.

Tần Tư Ý đi tới tới gần Trương Cẩn Phong, sau đó ngồi xuống trước mặt anh: "Anh không cần cùng người kia kết giao, hắn hình như có ý đồ xấu."

Trương Cẩn Phong liếc mắt nhìn lều trại của nhóm người kia nói: "Chỉ là bèo nước gặp nhau thôi chả quen biết ai cả."

"Mới không phải." Tần Tư Ý ương ngạch nói: "Đàn anh tính tình rất tốt, lớn lên lại vô cùng soái, người khác không có lí do mà không thầm thương trộm nhớ anh cả.. "

Trương Cẩn Phong muốn nói không phải cậu đã buông bỏ tôi sao? Nhưng nói ra cũng vô nghĩa, cho nên anh không muốn nhắc tới nữa, chỉ nói: "Người ta không phải như vậy đâu."

Tần Tư Ý nói: "Tại sao không! Rađa của em rất nhạy bén! Anh không thấy ánh mắt của hắn sao, chẳng khác nào dính chặt lên người anh vậy! "

Trương Cẩn Phong ăn xong bát cháo đứng lên nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi, nếu có như vậy thì cũng liên quan gì tới tôi chứ."

Tần Tư Ý không nói nữa, Cậu sợ nói nhiều sẽ khiến Trương Cẩn Phong cảm thấy nhàm chán, nhưng cậu biết cảm giác của mình không sai, người tên Triệu Vũ Trạch vừa rồi là cảm mến đàn anh.

Sau khi cùng mọi người ăn sáng, Trương Cẩn Phong lấy SLR của mình để chụp phong cảnh, lúc rảnh rỗi anh thường thích chụp ảnh và lưu lại những hình ảnh đẹp bằng ống kính.

Nhìn thấy chiếc SLR này, Tần Tư Ý nhất thời cảm thấy buồn bực, trước kia cậu là người mẫu độc quyền của chiếc SLR này, ngoài cậu ra thì ống kính của Trương Cẩn Phong chưa từng chụp người nào khác ngoài phong cảnh. Nhưng bây giờ, Tần Tư Ý không chắc liệu có ai khác trong máy ảnh của Trương Cẩn Phong hay không.

Ý nghĩa chuyến đi của Tần Tư Ý là Trương Cẩn Phong, Trương Cẩn Phong đang chụp phong cảnh ở phía trước còn cậu đang chụp Trương Cẩn Phong ở phía sau.

Đã lâu lắm rồi mới có ảnh mới của Trương Cẩn Phong trong điện thoại di động của cậu. Hai năm qua, cậu cố gắng chống đỡ những nỗi nhớ day dứt hàng đêm bằng những hình ảnh cũ của anh. Nhưng thật trớ trêu là người đang ở trước mắt nhưng cậu không có lí do gì để có thể ôm được anh.

Họ giờ như những người từng quen biết, rốt cuộc đã từng yêu nhau nhưng hiện tại chỉ có thể coi nhau như bạn bè sao?

Làm sao làm bạn bè với một người mình vẫn còn yêu sâu đậm được chứ? Tần Tư Ý nghĩ rằng cả đời này cậu sẽ không thể làm bạn với Trương Cẩn Phong.

Chỉ có cậu mới biết cậu khao khát cái ôm và nụ hôn của Trương Cẩn Phong đến nhường nào.

Thư giãn thì không nhất thiết phải có hoạt động gì, đi dạo cũng là một cách thư giãn rất tốt, ít nhất lúc này Trương Cẩn Phong rất hài lòng, cho dù biết Tần Tư Ý đi theo cũng không hề gì, không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của anh.

Khi trời tối, Trương Cẩn Phong không thể đi quá xa, đành phải từ từ trở về, may mà mọi người còn trông chờ mưa sao băng nên vẫn chưa có ai đi ngủ.

Mưa sao băng chỉ xuất hiện vào mùa hè trong năm, không cần thiết bị chuyên nghiệp, mọi người có thể ghi lại vẻ đẹp của nó bằng mắt thường. Dường như nó đã giao ước với trái đất, cứ đến mùa hè là lại có một trận mưa sao băng thú vị như vậy.

Tin tức họ đọc trên di động cho biết, thời điểm ngắm mưa sao băng là nửa đêm đến sáng sớm hôm sau. Lúc này vẫn còn sớm, Trương Cẩn Phong quay trở lại lều trại, vừa đến nơi thấy mọi người quanh khu cắm trại đang vô cùng náo nhiệt. Mọi người cùng Cao Triết đang tổ chức đánh bài rất sống động.

Nhìn thấy anh đi tới, anh chàng mang theo Triệu Vũ Trạch lúc sáng lập tức nói: "Anh về đây rồi, mau qua đây xem náo nhiệt đi!"

Tần Tư Ý vốn dĩ không muốn tham gia nhưng liếc mắt thấy tên Triệu Vũ Trạch đang nhìn lén Trương Cẩn Phong. Nên Trương Cẩn Phong vừa ngồi xuống, Tần Tư Ý ngay lập tức ngồi bên cạnh anh, không thèm để ý đến ánh mắt kì lạ của nhóm người xung quanh.

"Chơi thế nào?" Trương Cẩn Phong nói.

"Chúng tôi đang chơi với bao búa kéo. Nếu anh đã đến thì chúng ta chơi trò khác. "Một người trong đám đông lên tiếng: "Trước tiên để tôi tự giới thiệu, tôi là Lí Chinh, là lính cứu nhưng đã giải nghệ, những người anh em khác của tôi cũng thế.

À không, tiểu Triệu không có giải nghệ, cậu ấy vẫn đang cống hiến trong đội. Chúng ta bây giờ chơi tích điểm đi, người có ít điểm nhất sẽ phải phục tùng mệnh lệnh của người nhiều điểm nhất, có thể trả lời câu hỏi hoặc tham gia thử thách trò chơi. "

Lí Chinh nói mọi người đều không có ý kiến, Trương Cẩn Phong cũng không phải là không thể chơi, vì mọi người đều đồng ý nên Trương Cẩn Phong đương nhiên không có ý kiến, chỉ gật đầu.

Vòng chơi đầu tiên, Chu Tinh Nghiêu ít điểm nhất, người cao điểm nhất là người trong nhóm đội lính cứu hỏa, người đàn ông liếc nhìn Chu Tinh Nghiêu và Khương Xán Xán nói: "Dù sao thì tôi độc thân lâu năm nên không sợ trở thành ngược cẩu độc thân. Tôi muốn nhìn anh hôn bạn gái trong vòng một phút. "

Khương Xán Xán vẫn có chút ngại ngùng, Chu Tinh Nghiêu không biết xấu hổ lập tức kéo Khương Xán Xán sát vào và bắt đầu hôn một cách mãnh liệt.

Tần Tư Ý ghen tị nhìn bọn họ, trong lòng thầm nghĩ nếu như Trương Cẩn Phong có thể hôn cậu như thế, nói cậu làm gì cậu cũng sẽ làm.

Sau khi chơi vài vòng, bầu không khí dần trở nên sôi nổi, các câu hỏi và yêu cầu cũng phát triển theo chiều hướng mới lạ, Trương Cẩn Phong có số điểm thấp nhất, Tần Tư Ý lập tức cảnh giác, chỉ hận cậu không phải là người có điểm số cao nhất.

Người có điểm cao nhất chính là Lí Chinh, Lí Chinh nhướng mày, liếc nhìn Triệu Vũ Trạch hỏi: "Anh hai, tôi chỉ hỏi một câu, anh còn độc thân không?"

Ngay khi người kia vừa mới dứt lời, Tần Tư Ý lập tức chen vào nói: "Như thế không hợp lẽ. Một người đàn ông trưởng thành đột nhiên hỏi Đàn anh của tôi còn độc thân không là có ý gì?"

Lí Chinh không để ý đến giọng điệu hung hăng của Tần Tư Ý, nói: "Trò chơi chính là như vậy, tôi muốn hỏi gì thì sẽ hỏi cái đó. "

Trương Cẩn Phong nhìn thoáng qua Triệu Vũ Trạch, sau khi đối phương nhìn thấy ánh mắt của anh, lập tức cúi đầu, nhìn qua ánh đèn mờ Trương Cẩn Phong có thể thấy tai của Triệu Vũ Trạch đỏ bừng.

Trương Cẩn Phong cười nói: "Không có vấn đề gì, tôi vẫn độc thân."

Lí Chinh có được câu trả lời như ý muốn, mỉm cười nhướng mày nhìn Triệu Vũ Trạch nói: "Được rồi, vòng tiếp theo."

Trương Cẩn Phong có bao nhiêu người mến mộ, Tần Tư Ý chính là người hiểu rõ nhất. Lúc học đại học có vô số người đuổi theo Trương Cẩn Phong, cậu là người duy nhất đập tan đội quân trên con đường đẫm máu, cuối cùng cũng thành công có được bạch nguyệt quang của đời mình, tiếc là cậu đã đánh mất bạch nguyệt quang quan trọng nhất đời cậu.

Cậu không muốn chơi nữa, trời cũng đã khuya, có người trong đám đông nói rằng sắp có mưa sao băng nên mọi người đều giải tán. Trương Cẩn Phong tìm một góc nhìn tốt, không cầm theo bất cứ thiết bị nào chỉ hơi ngẩng đầu nhìn trời.

Tần Tư Ý đứng ở bên cạnh không lên tiếng.

Đã hơn hai năm qua, bọn họ đã lâu không có được thoải mái như vậy, Tần Tư Ý không đành lòng phá vỡ khoảng khắc bình yên này.

Một lúc sau trên bầu trời xuất hiện mưa sao băng, Tần Tư Ý thoáng nhìn sườn mặt của Trương Cẩn Phong. Cậu nghĩ vào lúc này, nếu cậu và Trương Cẩn Phong vẫn ở bên nhau, cậu nhất định sẽ nép trong lồng ngực của Trương Cẩn Phong và nói: " Anh trai, em ước rằng anh sẽ hôn em dưới trời mưa sao băng. Sau đó, Trương Cẩn Phong sẽ nhẹ nhàng xoa tóc và cúi đầu hôn cậu.

Tuy nhiên, cậu không thể làm gì vào lúc này.

Tần Tư Ý hơi ngẩng đầu lên ngăn không cho nước mắt chảy ra, nhìn mưa sao băng trên bầu trời nói: "Nếu thật sự ước nguyện có thể thành hiện thực khi ước dưới mưa sao băng, tôi muốn Trương Cẩn Phong thích tôi, cho dù chỉ một chút thôi, một chút thôi cũng tốt lắm rồi"

Giọng cậu không quá lớn, nhưng chắc chắn cũng không nhỏ, ít nhất Trương Cẩn Phong bên cạnh có thể nghe rõ lời cậu.

Thời gian trôi qua mọi thứ đều đã tĩnh lặng, nếu ai đó ném đá xuống hồ thì chỉ có tí gợn sóng mà thôi. Nếu có thể, Trương Cẩn Phong thà rằng không có bất kỳ quan hệ nào với Tần Tư Ý, nhưng mọi chuyện thường không thể nắm bắt được. Lúc này anh thật sự cần nói rõ tình cảm của bản thân đối với Tần Tư Ý.

Thấy Trương Cẩn Phong không lên tiếng, Tần Tư Ý lại nói: "Anh nói xem, điều ước dưới mưa sao băng có thực sự thành hiện thực không?"

Mưa sao băng trên bầu trời đêm không còn dày đặc như lúc đầu, nhưng vẫn còn lấp lánh vài ánh sao. Trương Cẩn Phong thu lại ánh mắt nói: "Hãy tin vào khoa học, đừng mê tín."

Tần Tư Ý cười nói, "Khoa học có thể khiến anh thích em một chút không?"

Trương Cẩn Phong lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, một lúc sau mới nói: "Con người không thể quá lưu luyến quá khứ, Tần Tổng còn trẻ, không cần chỉ nhìn người đàn anh này, nếu như cậu có thể buông tay, chúng ta có thể đối tác tốt của nhau. "

Tần Tư Ý cúi đầu, cố kìm nước mắt nói: "Không thể nào, Trương Cẩn Phong. "

Nói xong không đợi Trương Cẩn Phong trả lời, cậu lập tức chạy về lều. Vừa bước vào không gian chật hẹp, Tần Tư Ý không nhịn được nữa, khoanh tay ngồi trong lều, để mặc cho nước mắt tuôn rơi.

Trước đây giữa tình yêu và cổ phần, cậu chọn cổ phần vì hận cha, nên cậu không có hi vọng xa vời mọi chuyện có thể nhanh chóng trở về như trước đây.

Cậu chỉ muốn dùng hết sự chân thành để khiến Trương Cẩn Phong động lòng và có thể bắt đầu lại một lần nữa.

Có thể Trương Cẩn Phong vẫn còn khúc mắc với quá khứ, nhưng cậu tin có thể từ từ khiến Trương Cẩn Phong cảm động bằng sự chân thành. Cậu có thể nói với Trương Cẩn Phong rằng nhiều năm qua cậu vẫn luôn yêu anh, yêu rất nhiều.

Chỉ cần Trương Cẩn Phong cho anh cậu một cơ hội, một chút cơ hội thôi.

Chính là hiện tại Trương Cẩn Phong khuyên cậu buông tay. Trong lòng Trương Cẩn Phong những gì thuộc về đoạn tình cảm xưa đều không còn.

Tần Tư Ý chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nơi ấm áp duy nhất trên thế giới này là nằm trong vòng tay của Trương Cẩn Phong nhưng đó là một nơi xa xỉ mà hiện tại cậu không thể chạm tới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play