*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tháng tư qua đi trong một cái chớp mắt, chẳng mấy là đến ngày quốc tế lao động 1/5. Năm nay cả nước thống nhất cho nghỉ năm ngày. Có thể vui chơi thỏa thích trong năm ngày, chỉ nghĩ thôi đã tràn đầy phấn khởi.
Quan trọng nhất là Giang Chí nói muốn cùng Doãn Tuế Tuế tới trấn cổ Lạc Thủy du lịch.
Trấn cổ Lạc Thủy là một trong bảy trấn cổ nổi tiếng nhất trong nước, nghe nói phong cảnh rất đẹp. Đặc biệt là vào ban đêm, những chiếc đèn lồng được thắp sáng rực rỡ treo trên những con phố cổ kính khiến người ta cảm giác như xuyên qua thời không trở về thời cổ đại.
Vì vậy, Doãn Tuế Tuế đã mong đợi ngày này từ rất lâu. Sáng sớm hôm đó, cậu vừa thức dậy đã gọi điện thoại hỏi Giang Chí lần này đi du lịch cần chuẩn bị những gì. Giang Chí mới tỉnh dậy, giọng còn hơi ngái ngủ: "Anh chuẩn bị xong hết rồi, em chỉ cần đi theo anh là được."
Doãn Tuế Tuế cười vui vẻ: "Vậy hôm nay em mua bữa sáng cho anh nhé."
Giang Chí đã tỉnh hẳn, Doãn Tuế Tuế nghe thấy tiếng quần áo sột soạt ở đầu dây bên kia.
"Sáng nay mình đến quán mì bột cá mà em ngóng bấy lâu ăn sáng. Đợi lát nữa anh tới ký túc xá đón em."
Doãn Tuế Tuế hoan hô, cười nói: "Yêu anh, Giang Chí."
Giang Chí ngẩn ra, đang định nói gì đó thì bên kia đã cúp máy.
"..." Tên nhóc vô lương tâm này.
Mười hai giờ trưa, bọn họ xuất phát đi trấn cổ Lạc Thủy. Trời khá nắng nóng nhưng may mắn hai bên đường đều trồng cây, ngồi trong xe cũng không cảm thấy quá oi bức.
Dịp 1/5 này có rất nhiều người đến trấn cổ Lạc Thủy du lịch, trong đó phần lớn là các cặp tình nhân. Doãn Tuế Tuế cứ ra ngoài chơi là lại hiếu động luôn tay luôn chân, đã vậy bản thân còn là một kẻ mù đường. Giang Chí không có cách nào, chỉ có thể nắm tay cậu thật chặt.
Trấn cổ Lạc Thủy quả thật rất đẹp. Đường phố cổ kính, còn có một cây cầu đá bắc ngang qua Lạc Thủy. Hai bên đầu cầu trồng rất nhiều liễu, dưới tàng cây có một hành lang uốn khúc để người lái thuyền cập bến đưa tiễn khách.
Họ đi qua cầu đến một ngã tư, đầu phố có biển chỉ đường phân biệt phố ăn vặt và phố Thanh Phong.
Doãn Tuế Tuế muốn đi xem phố Thanh Phong nên dắt tay Giang Chí đi về phía trước.
Giang Chí gõ nhẹ trán cậu, bất đắc dĩ nói: "Đi ngược rồi, hướng bên trái mới đúng."
Doãn Tuế Tuế cười ngây ngô, đôi mắt cong thành mảnh trăng non.
Phố Thanh Phong là một con phố khá đặc sắc. Cửa hàng hai bên đường bán đồ rất thú vị, có cửa hàng bán quần áo, cửa hàng bán trang phục cổ trang, còn có cửa hàng bán giấy dầu, ô dù đủ loại…
Doãn Tuế Tuế đứng trước một cửa hàng, ánh mắt cậu bị thu hút bởi một chiếc mặt nạ hồ ly trên kệ. Cậu lấy một chiếc đeo lên mặt.
Thực tế thì kiểu mặt nạ này không phù hợp với nam vì nó khá kiểu cách. Trên lớp nền trắng là những đường màu đỏ, tựa như hoa văn đỏ vẽ trên mặt hồ ly.
Hình minh họa mặt nạ hồ ly
Có điều Doãn Tuế Tuế lại vừa trắng mềm vừa có nét trẻ con, thế nên đeo mặt nạ trông cực kỳ hợp, lý do là vì mặt cậu hơi tròn, còn có răng khểnh trông rất dễ thương.
Giang Chí không nhịn được nâng cằm cậu: "Hồ ly mập ở đâu chui ra thế này."
Doãn Tuế Tuế chớp mắt: "Không đáng yêu à?"
Giang Chí sát lại gần cậu, nói nhỏ: "Cực kỳ đáng yêu, làm anh sắp không nhịn được hôn em luôn ở đây. "Doãn Tuế Tuế đỏ mặt, lặng lẽ đặt chiếc mặt nạ trong tay xuống.
Đi dạo hết phố Thanh Phong, cả hai cùng đi tiếp phố ăn vặt.
Phố ăn vặt đông người nhất, hầu như hàng quán nào cũng chật kín người.
Giang Chí nói: "Anh đi mua đồ ăn, em đứng ở đây chờ anh nhé."
Doãn Tuế Tuế vẫn còn nhớ thương chiếc mặt nạ khi nãy, trả lời có lệ: “Ừm."
Cậu nghĩ một lát, vẫn quyết định mua chiếc mặt nạ kia, sau đó đeo mặt nạ tính đi tìm Giang Chí cho hắn xem.
Vừa ngước mắt thì thấy một cô gái mặc phong cách đồng phục thủy thủ đi tới, đỏ mặt hỏi: "Chào bạn, bạn có thể cho mình xin Wechat của bạn được không?”
Doãn Tuế Tuế ngẩn ra vài giây, còn chưa kịp nói gì thì phía sau đã truyền đến tiếng của Giang Chí: "Anh về rồi."
Doãn Tuế Tuế và cô gái cùng quay đầu lại thì thấy Giang Chí đang đi về phía này, trên tay còn cầm hai cây kem.
Ánh mắt hắn nặng nề, nhìn không rõ cảm xúc.
Cô gái nhìn mà ngẩn người.
Doãn Tuế Tuế thầm nghĩ không ổn, phải giải thích chuyện này với Giang Chí thế nào để tránh làm cô gái thấy xấu hổ.
Giang Chí chậm chạp cầm cây kem cắn một miếng, sau đó đưa cho Doãn Tuế Tuế.
Doãn Tuế Tuế ngớ ra, đột nhiên hiểu được ý định của Giang Chí. Cậu không nhịn được mỉm cười, cầm cây kem cắn đúng vào chỗ Giang Chí vừa mới cắn.
Cô gái nhìn cảnh này mà choáng váng.
Doãn Tuế Tuế quay đầu nhìn cô gái, cười nói: "Lúc nãy bạn nói gì thế? Mình không nghe rõ, bạn nói lại được không?"
Vẻ ngoài của cậu tạo cảm giác rất sạch sẽ dễ chịu, giọng nói cũng mềm ngọt, lập tức giảm bớt luồng áp lực cao độ đến từ phía Giang Chí.
Cô gái nhanh chóng phản ứng lại, xua tay cười nói: "Haha, tui thấy cậu có vẻ quen quen, tính giới thiệu cậu một thẻ tập gym, mà chắc cậu cũng không cần." Nói xong im lặng kéo bạn mình rời đi.
Doãn Tuế Tuế nhìn bóng dáng cô gái, không nhịn được bật cười: "Giang Chí, anh ghen à?"
Giang Chí nắm tay cậu hừ một tiếng, trầm giọng nói: "Lúc nào cũng thu ong hút bướm, đúng là không lơi lỏng được phút nào."
Doãn Tuế Tuế chớp mắt, đột nhiên nhón người cắn một miếng trên cây kem còn lại của Giang Chí.
Cậu phồng gương mặt bánh bao, nói với vẻ vô tội: "Anh, cây kem này của anh ngọt thế, em thích.”
"..."
Hầu kết Giang Chí chuyển động, tuy không nói gì nhưng Doãn Tuế Tuế vẫn thấy rõ cảm xúc mãnh liệt trong mắt hắn, chỉ là đang ở trước mặt nhiều người nên không làm gì được.
Tâm trạng cậu càng vui vẻ, cầm kem vừa đi vừa hát ngâm nga.
Trấn cổ Lạc Thủy đẹp nhất khi về đêm. Giang Chí dẫn Doãn Tuế Tuế đi chơi thuyền, xem biểu diễn cho đến khi màn đêm buông xuống, những chiếc đèn lồng xinh đẹp được thắp sáng. Ở đầu cầu nhân duyên có một hành lang dài dùng để cầu nguyện, có rất nhiều người đến đây treo tấm bảng gỗ ước nguyện.
Dưới tấm bảng gỗ có treo một chiếc chuông gió nhỏ, khi gió thổi sẽ phát ra những âm thanh vui tai.
Doãn Tuế Tuế cũng mua một tấm, đứng trên hành lang phấn khích muốn viết gì đó.
Bút dùng để viết là bút dạ màu đen, thế nên số chữ có thể viết trên tấm bảng rất hạn chế.
Doãn Tuế Tuế cầm tấm bảng gỗ suy nghĩ rất lâu. Cậu muốn viết hi vọng gia đình luôn bình an khỏe mạnh, mình và Giang Chí sẽ luôn mãi bên nhau nhưng lại không đủ chỗ trống.
Bên cạnh còn có một đôi tình nhân. Cô gái hẳn đã viết xong, đang chỉ đạo bạn trai mình treo lên.
Lúc này, Giang Chí đột nhiên gọi cậu: "Doãn Tuế Tuế."
Giọng nói trong đêm có hơi trầm, lại như bao hàm một nghĩa nào khác.
Doãn Tuế Tuế vô thức đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy Giang Chí khẽ mỉm cười, gương mặt dịu dàng, phía sau hắn là sông Lạc Thủy gợn sóng lấp lánh.
"Doãn Tuế Tuế, tuế tuế tương chí."
Một lúc sau Doãn Tuế Tuế mới kịp phản ứng lại. Đúng vậy, tuế tuế tương chí.
Tuế Tuế và Giang Chí, mỗi năm đều ở bên nhau.
Giang Chí treo tấm bảng gỗ đã viết lên rồi nắm lấy tay Doãn Tuế Tuế.
Hai người chậm rãi ra về. Trái với vẻ ồn ào náo nhiệt ban ngày, vào ban đêm, trấn cổ Lạc Thủy yên tĩnh ôn hòa với những cơn gió nhẹ nhàng khiến người ta nảy sinh cảm giác năm tháng yên bình và tĩnh lặng, như thể hai người họ có thể đi mãi như vậy, cứ thế mất hút trong màn đêm tuyệt đẹp và vô tận này.
Doãn Tuế Tuế còn đang suy nghĩ lung tung, không biết đã đi theo Giang Chí đến nơi nào.
'Tuế Tuế", cậu nghe thấy tiếng Giang Chí gọi mình.
Doãn Tuế Tuế nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Không biết từ khi nào cả hai đã đến đối diện cầu nhân duyên cách đây một con sông. Bên kia bờ ánh đèn rực rỡ, bên này lại không hề có ánh sáng.
"Tuế Tuế", Giang Chí lại gọi tên cậu lần nữa. Hắn cười nói: "Em có biết nơi ánh sáng mập mờ như này dễ phát sinh chuyện gì không? Ví dụ như..." Giang Chí dừng lại, giọng nói chợt hơi khàn đi: "Chuyện mà ban ngày anh vẫn luôn muốn làm." Nói xong liền nâng cằm cậu, từ từ tiến lại gần.
Doãn Tuế Tuế hồi hộp nhắm hai mắt, thế nhưng đợi mãi mà không thấy có động tĩnh gì. Cậu lén mở một mắt thì thấy Giang Chí đang cười, trong mắt hắn còn có chút trêu ghẹo.
Doãn Tuế Tuế còn chưa kịp thẹn quá hóa giận, Giang Chí đã cúi người hôn lên khóe môi cậu. Nụ hôn dịu dàng và trân trọng như thể đang hôn thứ quý giá nhất trên cuộc đời này.
"Doãn Tuế Tuế, cùng anh về nhà nhé?"
Doãn Tuế Tuế không trả lời.
Giang Chí hỏi lần nữa, lần này lại càng thêm dịu dàng: "Tuế Tuế cùng Giang Chí về nhà nhé?"
Doãn Tuế Tuế phản ứng lại, cười nói: "Ừm."
- -
"Doãn Tuế Tuế, Tuế Tuế tương Chí."
"Tuế Tuế cùng Giang Chí về nhà nhé?"
"Ừm."
Kết thúc.