Đã nhiều ngày, công tác cứu tế được tiến hành đâu vào đấy, những ngày gần đây thành quả quyên góp cũng rất phong phú, các khoản tiền quyên góp lớn bé cộng lại được khoảng hơn ba mươi vạn lượng. Những thương gia có danh vọng quả nhiên giống như Liễu Y Nhiễm nghĩ đều lấy đơn vị vạn lượng để quyên tiền, ai cũng sợ thua kém người khác, bị người ta lôi ra làm đầu câu chuyện, nên ra sức đưa bạc về nha môn.
Người dân nhỏ ngày ấy được nghe Liễu Y Nhiễm diễn thuyết, mặc dù cuộc sống nghèo khó, cũng tiết kiệm đồ ăn đưa đến chỗ dân chạy nạn, người thật sự nghèo đến không có gì ăn đều tự giác đi đến chỗ vùng gặp tai nạn làm thể lực sống.
Lúc này nha môn lại phát ra chiêu cáo, nhóm hán tử trẻ tuổi càng xắn ống tay áo lên, xoa tay hầm hè sổi nổi báo danh, đã có thể xuất lực vì vùng thiên tai lại còn kiếm được tiền sống tạm nuôi gia đình, một đám hô to hoàng ân mênh mông cuồn cuộn. Những người dân chạy nạn kia càng không cần phải nói, thấy bọn họ giống như thấy Bồ Tát sống, quỳ xuống đất liên tục dập đầu, nói đến đây nàng không khỏi nhớ đến cảnh phát dược ngày ấy.
Nàng vốn tưởng Độc Cô Minh quen sống trong nhung lụa, mặc dù hắn ẩn giấu mũi nhọn ngủ đông nhiều năm như vậy, nhưng trong sinh ra trong hoàng thất thì cảm giác về sự ưu việt vẫn là dung nhập vào xương cốt. Lại không ngờ hắn kiên trì không ngồi xe ngựa, mang theo vài vị đại phu cùng một xe thảo dược đi bộ, nói là cửa thành gần như vậy không cần mất công, hơn nữa người quý giá cũng không hoàn toàn nhìn ở thân phận cao thấp, người có lòng có năng lực thì dù có xuất thân là cỏ rác cũng sẽ làm nên chuyện, hắn cần gì phải bày ra dáng vẻ cao nhân nhất đẳng chứ? Huống hồ muốn thu phục lòng người thì bản thân phải bỏ ra thành ý trước, nếu không sai có thể làm người ta tin phục đây!
Những người liên can đã chờ ở ngoài cửa thành, Liễu Y Nhiễm đứng sóng vai với hắn, làm cho mọi người vốn đang bận rộn kinh ngạc mở to mắt.
“Tiên nhân từ đâu tới vậy?” Có người ngơ ngác mở miệng hỏi.
“Các vị hương thân, lũ lụt vừa qua, vì dự phòng ôn dịch cùng các loại bệnh tật, chúng ta đến phát dược cho mọi người. Có bệnh chữa bệnh, không có bệnh cường thân. Mong mọi người có một thân thể khỏe mạnh để đối mặt với tai nạn lần này, xây dựng lại nhà cửa.” Độc Cô Minh nở nụ cười mềm mỏng vô hại, hắn mở miệng nói mang theo âm thanh từ tính ôn nhuận, ngữ điệu không nhanh không chậm, không cao không thấp, lại hiếm có tựa gió xuân thổi qua nội tâm mỗi người, mà hắn cũng không nói ra thân phận của mình, chỉ cho mọi người thấy ý đồ đến đây, sau đó tự mình cầm bao thuốc đưa vào trong tay một vị lão phụ nhân.
“Cảm… Cảm ơn!” Lão phụ nhân sau một lúc lâu ngây người, nhìn vị nam tử trước mắt cao quý như thần, nước mắt lưng tròng dịu dàng nói cảm ơn, bàn tay khô gầy kích động cầm lấy tay hắn không buông.
“Đại ca ca, thuốc này có thể trị hết bệnh cho muội muội của ta không?” Tiểu nam hài bên người lão nhân không biết đi qua đây từ lúc nào, bàn tay nhỏ của nó kéo lấy áo bào trắng của hắn, lập tức để lại một dấu tay đen nhánh.
“Vương gia…” Liễu Y Nhiễm nhẹ giọng gọi hắn, hai chữ Vương gia này lại rõ ràng gọi trước mặt mọi người. Nếu nàng đã tới thì cũng không ngại tạo cho hắn một hình tượng cao lớn. Hắn không muốn tự báo thân phận vậy để nàng làm giúp đi.
“Vương… Vương gia…” Lão phụ nhân vừa nghe thấy vậy tay run một cái, thiếu chút nữa sợ đến mức rơi thuốc trong thay, bà kéo tiểu nam hài quỳ xuống, sợ hãi nhìn vết tay bẩn chói mắt kia: “Vương gia thứ tội!”
“Lão nhân gia mau đứng lên đi.” Hắn vừa nói vừa tiến lên nâng lão nhân đang quỳ dậy, nở nụ cười như đắm mình trong gió xuân, giọng điệu dịu dàng tựa như nhỏ ra nước: “Tiểu tôn nữ của ngài vẫn còn chờ uống thuốc đó!”
“Tiểu đệ đệ, ngươi đã là ca ca, phải chăm sóc muội muội cho thật tốt biết chưa?” Hắn nói rồi xoa đầu tiểu nam hài: “Bệnh của muội muội ngươi sẽ nhanh tốt lên thôi.”
“Dạ, ta đã biết, cảm ơn Vương gia ca ca!” Tiểu nam hài trả lời giòn tan, Vương gia là cái gì nó vẫn chưa hiểu, nhưng mà nãi nãi gọi hắn là Vương gia thì nó cũng gọi một tiếng Vương gia ca ca chắc là không sai đâu.
Âm lượng giọng nói của tiểu nam hài tuy không vang xa nhưng bốn chữ Vương gia ca ca kia vẫn cực kỳ có lực xuyên thấu, mọi người vốn đang tò mò cảm kích, vừa nghe vậy thì đều quỳ xuống đầy đất.
“Vương gia vạn phúc!”
“Mọi người đều đứng lên đi!” Độc Cô Minh nhẹ nhàng đưa tay lên, dáng vẻ ấm áp nho nhã thân hình thẳng tắp, giọng nói trong suốt như ngọc, không phải mệnh lệnh nhưng lại mơ hồ hiện lên oai nghiêm không thể hoài nghi.
Liễu Y Nhiễm nghiêng đầu nhìn lại, dường như thấy được cảnh ‘Quân lâm thiên hạ’, Độc Cô Minh này khi đứng đắn lên thế mà cũng có một mặt như vậy. Trong lúc nàng đang ngẩn người thì hắn nhìn lại phía nàng, khóe miệng hắn ngậm nụ cười xấu xa, tên này nha, vừa rồi nàng còn cảm thấy hắn có vài phần tướng mạo quân vương, giờ phút này đã hiện nguyên hình rồi.
Liễu Y Nhiễm ho khan một tiếng rồi vuốt đầu tiểu nam hài nói: “Tiểu gia hỏa thật là đáng yêu nha!”
“Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp, là tức phụ của Vương gia ca ca đúng không, thật xứng!” Đứa nhỏ nói rồi cười tủm tỉm nhìn qua nhìn lại hai người đánh giá, còn liên tục gật đầu khen.
“Vị cô nương này chẳng lẽ là Vương phi à?”
“Thật là trời đất tạo nên một đôi nha…”
“Hình như vị cô nương này là lão bản của Thủy Tinh Cung bên trong Triều Dương thành, việc quyên tiền đều là do một tay nàng xử lý đấy…”
“Thật là một cô nương tốt bụng, xứng với Vương gia của chúng ta không thể tốt hơn được…”
“Đúng đó, Thiên Sóc hoàng triều ta có thể sẽ có nhiều vị Vương phi nương nương nữa đó!”
“Ồ! Hóa ra ngươi là Vương phi tỷ tỷ nha!” Hiển nhiên tiểu nam hài nghe được mọi người bàn tán nên gắn cái xưng hô hoa lệ này lên trên đầu Liễu Y Nhiễm.
Tiểu gia hỏa này, nàng có thể thu hồi lại câu mới khen hắn không? Sao đám dân chạy nạn này còn có tâm tình bát quái thế?
“Ừm, tiểu gia hỏa này thật đáng yêu vô cùng!” Độc Cô Minh cười đến nở hoa, lúc nói lời này hắn lại nhìn Liễu Y Nhiễm nói.
“Phát thuốc!” Liễu Y Nhiễm cạn lời vỗ trán, xem náo nhiệt cái gì chứ, nàng tức giận bỏ lại câu này rồi lập tức xoay người đi lấy dược đi.
Nàng nghĩ đến đây cảm thấy buồn nôn, rồi lại cảm thấy buồn cười, không khỏi cười khẽ ra tiếng.
“Vương phi tỷ tỷ, có chuyện gì tốt mà cười như vậy?” Hắn đang nói thì người đã đến bên cạnh Liễu Y Nhiễm.
“Ngươi có thể đừng im hơi lặng tiếng như vậy được không? Đi đường không tiếng động à?” Liễu Y Nhiễm quay đầu nhìn về phía người tới, từ khi nào mà tính cảnh giác của mình lại kém như vậy, ngay cả người ta đến bên cạnh rồi mà cũng chưa phát hiện.
“Là Nhiễm Nhiễm ngươi suy nghĩ quá mức chuyên tâm.” Đối với sự oán giận của Liễu Y Nhiễm, hắn không chút để ý nào, tiện tay ngắt một đóa hoa dại cài vào mái tóc nàng, cử chỉ thân mật không nói nên lời, giống như quan hệ của hai người bọn họ vốn nên tự nhiên như thế. Không đợi Liễu Y Nhiễm nói chuyện, hắn quay đầu nhìn về phía người đang làm việc, mạch suy nghĩ xoay chuyển một trăm tám mươi độ: “Công trình tiến triển không tồi, Nghiệp huyện có thể nói là khởi tử hồi sinh, đúng theo như lời ngươi nói, việc này là công ở đương thời, lợi tới thiên thu.”
“Chỉ cần triều đình có tâm, quan viên tận trung, thì dân chúng mới có thể sống qua ngày lành, nếu không tất cả chỉ là lời nói suông.” Nhìn mọi người vất vả cần cù lao động trước mắt, Liễu Y Nhiễm cảm khái. Nhưng mặc cho nàng có ở đây mà muôn vàn cảm thán thì dù sao nàng cũng chỉ là một cô hồn ở thế giới khác lưu lạc đến đây mà thôi, vì sao phải bận lòng với những thứ này chứ? Nàng cười tự giễu, chỉ vào một cái cây ‘Độc nhất’ cách đó không xa nói: “Khó có được vẫn còn một cây đại thụ không bị ngập, chỗ đó khá cao, đi đến đó nghỉ ngơi đi.”
Độc Cô Minh đồng ý một tiếng rồi đi theo lên, hắn trầm ngâm nhìn thân ảnh thướt tha trước mắt, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện lên một tia khó hiểu, hắn hơi cau mày, vậy mà trong lòng lại dâng lên một cỗ thương tiếc, hắn thầm nghĩ một phút trước vẫn là cười nói vui vẻ, sao lại đột nhiên sầu bi khó hiểu vậy?
Quả thật đứng dưới đại thụ hóng mát rất tốt, một mảng bóng cây ở dưới ánh mặt trời chói chang tại đây thật đúng là hiếm có, Liễu Y Nhiễm cũng không quan tâm bẩn hay không bẩn mà ngồi trên mặt đất, nàng ngửa đầu nói: “Chỗ này không tồi, nếu ngươi không chê thì ngồi xuống đi.”
“Nhiễm Nhiễm đều không thèm để ý thì sao ta lại không ngồi được chứ!” Dứt lời hắn ngồi xuống cạnh nàng, lười nhác dựa vào trên thân cây, không biết bứt được cọng cỏ dại ở đâu cho vào trong miệng nhai: “Ngươi nói xem ta thế này có được tính là trộm trốn việc sinh ra nửa ngày nhàn rỗi không?”
“Ngươi thật đúng là không có dáng vẻ của Vương gia.” Nhìn dáng vẻ lười nhác nhàn nhã của hắn, Liễu Y Nhiễm cứng họng.
“Ồ? Vậy ngươi xem như thế nào mới được coi là có dáng vẻ Vương gia?” Hai tay Độc Cô Minh gối sau đầu, hứng thú bừng bừng muốn nghe nàng giải thích.
Thấy hắn như vậy, Liễu Y Nhiễm không trả lời ngay mà lại bất giác so sánh hắn với Tiêu Giác. Tiêu Giác chính là một tên hổ mặt cười không hơn không kém, trên mặt hắn bất cứ lúc nào đều vĩnh viễn treo nụ cười ấm áp, lời nói khoa trương, cử chỉ phóng đãng, tuy là bất cần đời nhưng chỗ nào cũng có mị lực của hắn. Dĩ nhiên không giống như Độc Cô Minh này nha, lúc thì hắn cười đến phong tình vạn chủng, lúc thì lại cười đến quyến rũ vũ mị, ngay sau đó lại cười đến vân đạm phong khinh; hắn có thể lười biếng mà câu hồn người khác trong vô hình, lại có thể tươi cười không giấu được vẻ phong tình, còn có thể giống như thần đứng trong gió. Những mâu thuẫn nói không nên lời này khi đặt ở trên người hắn lại vô cùng hài hòa, làm người ta không thể không cảm thán đấng sáng thế thật thần kỳ.
“Nhiễm Nhiễm, ngươi cứ nhìn ta như vậy, ta sẽ cho rằng…” Độc Cô Minh cười xấu xa, ánh mắt chợt lóe, hắn ngừng lại lời đang nói mà đưa mắt nhìn về phía người tới: “Hoàng huynh, Lâm đại nhân.”
“Vương gia…” Liễu Y Nhiễm lập tức muốn đứng lên hành lễ vấn an.
“Không cần đa lễ.” Độc Cô Ngạo nâng tay dừng lại động tác của Liễu Y Nhiễm, hắn ta nhìn lướt qua hai người, cười hỏi: “Đang nói gì đó? Không biết bản vương có may mắn được tham dự không?”
“À, Y Y đang đánh đố với Vương gia, nói ở chỗ không sạch sẽ này Vương gia không ngồi nổi mười lăm phút.” Nói rồi nàng che miệng cười trộm: “Không ngờ thế mà Vương gia thật sự ngồi xuống.”
“Vậy ư?” Độc Cô Ngạo nhìn quanh một cười, lộ ra một chút ý cười: “Lục đệ, tâm tính tiểu hài tử này của ngươi khi nào thì có thể sửa hết đây!”
Hắn ta cười đến tựa như mang theo sủng nịnh nhưng Liễu Y Nhiễm nghe vậy lại thầm than không thôi. Ngươi nói xem người như vậy sống mệt biết bao nhiêu chứ, từng câu từng từ lộ ra thâm ý, ngoài sáng đã như thế thì động tác trong tối cũng có thể nghĩ được.
“Nhìn kìa, ca của ta tới.” Nàng thật sự không muốn ở lâu trong bầu không khí quỷ dị này, nàng đưa mắt lên thì nhìn thấy Long Thiên Dật và Tiểu Đào, Tiểu Nhứ, Liễu Y Nhiễm vội đứng dậy đi đón, đến thật đúng lúc nha.
“Tỷ, ngày hè nóng bức khó nhịn, Long đại ca cố ý phân phó chúng ta làm chè đậu xanh đi phân phát, chỗ này là giữ lại cho ngươi, hai vị Vương gia và Lâm đại nhân.” Tiểu Nhứ vừa nói vừa bê một bát lên, lại quay đầu phân phó Tiểu Đào: “Tiểu Đào, mau bưng cho hai vị Vương gia và Lâm đại nhân đi.”
“Được.” Tiểu Đào bước nhẹ gót sen, cầm theo hộp đồ ăn đi về phía trước, dưới sự cẩn thận nội tâm của nàng ta lại là kích động khó nén, ngón tay cũng không khỏi hơi run lên.
“A, cũng không lạnh!” Liễu Y Nhiễm nhận lấy bát chè, không có xúc cảm lạnh lẽo như trong tưởng tượng, nàng không khỏi chu đôi môi đỏ lên.
“Trời quá nóng, một đường đến đây tuy là có băng nhưng cũng tan rồi.” Long Thiên Dật nói rồi nhận lấy bát chè, sủng nịnh cười với Liễu Y Nhiễm, tay hắn đặt ngoài bát chè phát lực, vậy mà hắn lại mạnh mẽ dùng nội lực ướp lạnh bát chè rồi mới đưa cho nàng: “Uống đi.”
“Ta biết ca là tốt nhất mà.” Liễu Y Nhiễm hớn hở, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay cọ qua cọ lại trong ngực hắn như con mèo rồi mới nhận lấy bát chè uống một hơi cạn sạch: “Quả nhiên vẫn là uống lạnh ngon.”
Độc Cô Minh trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, chỉ kém chưa đưa tay dụi mắt, đây có phải vẫn là đại ca lạnh như băng kia của hắn chứ? Thế mà… Thế mà lại tự mình dùng nội lực làm lạnh cho một nữ nhân? Hóa ra nội lực còn có thể dùng như vậy!
Hai người kia cũng đều kinh ngạc, biểu thị không ngờ lại sẽ nhìn được cảnh tượng như vậy. Liễu Y Nhiễm lại dương dương tự đắc, Tiểu Nhứ càng là thấy nhiều không trách. Từ khi nhận ca, thái độ của Long Thiên Dật đối với nàng thay đổi lớn, ở trước mặt nàng chính là hình tượng đại ca tốt từ ái say mê muội. Biết nàng sợ nóng, chuyện dùng nội lực này đã thành chuyện như cơm bữa.
Tiểu Đào đến gần mấy người sững sờ há hốc mồm, hai mắt nàng ta híp lại, ánh mắt phát lạnh, cổ tay nhanh chóng lật một cái, thanh chủy thủ nàng được ta giấu hiện lên ánh sáng lạnh, theo sau là sát khí tràn ngập.
“Gian tặc, nạp mệnh đi!” Cùng với tiếng quát, trong chớp nhoáng, Tiểu Đào vốn vâng vâng dạ dạ đã thay đổi thái độ giống như được tiêm máu gà, thân nhẹ như yến nhảy lại, đao nhọn chỉ thẳng vào Độc Cô Ngạo…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT