“Cung chủ Ngọc Hư Cung!” Liễu Y Nhiễm hơi liếc mắt, địa vị thật lớn nha, nhìn xem nàng gặp đều là người thế nào chứ?

Thấy Liễu Y Nhiễm vẫn chưa lộ ra vẻ mặt khác thường như trong tưởng tượng, trừ vẻ kinh ngạc khi mới nghe thì sau đó nàng chỉ bĩu môi, thái độ không thèm để ý chút nào, yêu nghiệt thấp giọng cười nói: “Ta chính là đại ma đầu trong miệng người đời, thế mà Liễu Nhi lại không sợ chút nào nhỉ.”

Liễu Y  Nhiễm nâng chén rượu lên nhấp một ngụm: “Cá lớn nuốt cá bé là định luật không đổi từ cổ chí kim, thế giới này từ trước đến nay đều là kẻ mạnh làm vua. Như thế nào là chính? Như thế nào là tà? Kẻ tự xưng là phái chính nghĩa, nếu lòng tồn tại ý xấu thì có khác gì ma? Mấy loại cờ hiệu chính nghĩa đó, nói người ta là tà chẳng qua là ngụy biện cho sự vô năng của bản thân mà thôi!”

“Ha ha... Liễu Nhi của ta quả nhiên có lý giải độc đáo, nói rất đúng.” Hình Diễm cười tùy tiện, trong mắt đầy nghiền ngẫm: “Nàng nói xem… Ta nên khen thưởng cho nàng thế nào đây.”

Ánh mắt nóng bỏng nhìn đến mức làm Liễu Y Nhiễm sởn tóc gáy, nàng hơi mất tự nhiên quay mặt đi bưng chén rượu lên uống. Người này đầy yêu khí nha, ánh mắt toàn điện thôi, không chú ý một cái là bị hắn hạ gục ngay, nàng thừa nhận sắc đẹp trước mặt, trái tim nhỏ bé của nàng lại hơi có chút nai con chạy loạn.

Liễu Y Nhiễm còn đang âm thầm bình phục tâm tình thì cánh tay bên hông chợt kéo nàng lập tức kề sát vào ngực hắn, vừa ngẩng đầu, ngay cả rượu cũng chưa kịp nuốt xuống, môi hắn đã phủ lên, hắn cuồng dã đoạt lấy hương thơm trong miệng nàng, cuối cùng không biết rượu này xuống bụng ai. Sau đó mới là dịu dàng mà khiêu khích dây dưa môi lưỡi.

Nàng nhớ lại kiếp trước có thể tùy ý nhìn thấy nam nữ nhiệt tình gắn bó trên đường, làm người trưởng thành hiện đại, sao có thể không hiểu việc nam nữ này chứ? Lúc còn sống trừ việc huấn luyện giết người tàn khốc, trong đó đương nhiên không thể thiếu việc dạy dỗ một ít việc thường tình làm người, chỉ là người kiêu ngạo như nàng mới không cho phép bản thân lấy sắc ra tiếp cận mục tiêu, cho nên nhiều năm như vậy ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa từng có, sao có thể chịu nổi hắn đột nhiên tập kích? Nàng chỉ trợn tròn mắt mặc hắn muốn làm gì thì làm, trong lúc nhất thời ngay cả phản kháng cũng quên.

“Đồ ngốc! Nhắm mắt lại…” Giọng nói mị hoặc vừa vang lên, hắn đã lại hôn nàng. Liễu Y Nhiễm phục hồi tinh thần sao có thể để hắn trắng trợn chiếm tiện nghi như vậy? Chưa từng trải qua không đại biểu cho việc nàng không biết, nàng há miệng lập tức cắn xuống. Giữa môi lan ra vị tanh ngọt, ngược lại càng cổ vũ tâm tính chiếm đoạt của yêu nghiệt, hắn không những không từ bỏ mà càng ngày càng có xu hướng nghiêm trọng hơn.

Liễu Y Nhiễm thừa nhận bản thân có tính háo thắng không chịu thua, giờ phút này nàng lại tính sai đến mức muốn đào một cái hố chui luôn xuống. Nhưng mà nàng lại bị người nào đó ôm rất chặt, nàng chỉ có thể bị bắt phải đón nhận. Bất tri bất giác nàng đã chìm đắm trong sự yêu mị của hắn, mãi đến lúc khuôn mặt đẹp của nàng ửng hồng, liên tục thở gấp.

“Tiểu thư… Tiểu thư…” Tiếng gọi dồn dập vang lên làm Liễu Y Nhiễm đang trầm luân giật mình, nàng trợn mắt giãy dụa lui ra.

“Chuyện gì?” Cánh môi hơi cách ra, hắn nhíu mày không vui hỏi, bàn tay to của hắn giữ sau đầu Liễu Y Nhiễm ngăn cản nàng thoát đi, hắn lại hôn lên.

“Ưm…” Liễu Y Nhiễm giãy dụa một lát, nàng nghe giọng nói nôn nóng ngoài cửa đoán là trong tiệm có nhiễu loạn, nhưng hắn lại không nhúc nhích gì, còn xấu xa khẽ cắn một ngụm nói nhỏ nàng không chuyên tâm, trong miệng lại không ngừng chút nào, hắn không hôn đến thoải mái thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.

“Dưới lầu có người gây chuyện… Tiểu thư, ngài xem…” Người ngoài cửa ngập ngừng mở miệng, lại không dám tùy tiện kéo cửa ra, chỉ đứng đó bất an gấp đến mức vò đầu.

Sau một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng vừa lòng buông Liễu Y Nhiễm ra, thấy khuôn mặt của nàng không biết là bị tức đỏ hay là đỏ mặt, tâm tình hắn rất tốt lại hôn một cái ngắn.

“Đúng là mèo hoang nhỏ.”

“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi là đồ sắc phôi, không để ý đến người khác có đồng ý không mà đã xâm phạm là phạm pháp…” Cuối cùng nàng cũng có cơ hội nói chuyện, Liễu Y Nhiễm chỉ vào hắn lên án.

“Ta chỉ làm theo đúng lòng mình thôi.” Hắn bắt lấy bàn tay nàng đang chỉ vào hắn đưa lên môi khẽ hôn, lại đột nhiên đưa mắt tà tà cười quái dị: “Chẳng lẽ nàng không thích?”

Thấy khuôn mặt đẹp của hắn đến gần, ngữ điệu trêu chọc nhắc nhở sự thất thố lúc trước của nàng, sắc mặt nàng phiếm hồng thật sự muốn tìm một khối đậu hủ đâm đầu vào chết cho rồi.

Hắn nở nụ cười nhẹ, ôm lấy eo Liễu Y Nhiễm, vô cùng thân mật nói: “Đi nào, đi xuống xem.”

Rốt cuộc ai mới là lão bản? Công lực giọng khách át chủ của hắn thật có thể nói là từ cổ chí kim không có ai bằng. Liễu Y Nhiễm trừng mắt liếc hắn một cái, nàng vỗ vỗ mặt hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng rồi mới kéo cửa. Tiểu Mao cuối cùng cũng thở phào, hắn ta vội lau mồ hơi ở trên trán, dẫn hai người xuống lầu.

“Vị công tử này, xin ngài chờ một chút, có phòng trống ta sẽ lập tức sắp xếp cho ngài, ngài xem có được không?” Liễu Y Nhiễm mới vừa bước xuống đã nghe được Tiểu Nhứ nói năng chu toàn.

“Biết gia là ai không? Thế mà dám bảo gia chờ?”

“Công tử, có tiền chẳng lẽ chúng ta còn không làm sao? Ngài nhìn xem đầy sảnh đều là khách nhân, dù sao cũng không thể đuổi người ta đi được đúng không? Ngài uống chén trà trước…”

“Thì sao chứ? Gia chính là thân chất tử của Lệ Phi đương triều, để cho những người thô bỉ đó nhường chỗ đã là cho mặt mũi cực lớn rồi.” Người tới mặc một thân áo gấm quý giá đẹp đẽ, hắn ta ngẩng cao đầu, thái độ lời nói khinh miệt quét mắt nhìn mọi người một vòng.

Lời này vừa nói ra, khách nhân trong đại sảnh cũng không hài lòng, người có thể vào Thủy Tinh Cung này tiêu tiền ai mà không phải phú cũng là quý chứ? Nhưng người ta trực tiếp lấy phi tử được Hoàng Đế sủng ái nhất ra làm chỗ dựa, mặc dù trong lòng mọi người đầy tức giận nhưng cũng không thể không áp lửa giận xuống. Chỉ là mọi người đều thanh toán tiền, ai mà nguyện ý tiêu tiền để mua lấy chịu tội chứ? Tuy tiền chỉ là chuyện nhỏ nhưng mặt mũi lại không thể bị ném đi một cách uất ức được. Vì thế mọi người đều ngồi ngay ngắn tại chỗ không động đậy, thỉnh thoảng có vài người liếc mắt đến, ý nói ta cứ không đi đấy, ngươi có thể làm khó dễ được ta? Lại nói không phải chủ quán cũng chưa lên tiếng à.

“Ta xem cái Thủy Tinh Cung này đúng là có tiếng mà không có miếng, ngay cả chút việc nhỏ như vậy mà không giải quyết được thì còn mở cửa hàng làm gì? Hay là cửa hàng có tiếng tăm lớn rồi thì khinh thường khách, đạo đãi khách như vậy trái lại ta xem thế là đủ rồi!” Lời nam nhân này nói ra lập tức chụp cho Thủy Tinh Cung tội danh lớn, tư thế này thật sự là tìm tới gây chuyện mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play